Bà ta cho rằng sự uy nghiêm của bậc trưởng bối có thể chèn ép được Chu Nhược Mai.
tuy nhiên Chu Nhược Mai lại thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy! Tôi cảm thấy bản thân mình đủ cứng cáp rồi đấy, sao nào? Lần trước khi tập đoàn Galaxy gặp khó khăn, các người còn nhân thời cơ hãm hại tôi, phá vỡ thỏa thuận với tôi, lúc đó tôi đã quá thất vọng về nhà họ Chu rồi!”
Bà nội Chu nghe thấy Chu Nhược Mai nói vậy, giận đến nỗi suýt nữa đã phun ra một ngụm máu.
“Chu Nhược Mai, tối nay mày dám không về nhà ăn cơm và không cho Chu Thị một cái giá hợp lý thì từ này về sau mày đừng hòng về nhà nữa!” Bà nội Chu đã tức giận đến nỗi hoa mắt rồi vẫn muốn dùng chuyện này để đe dọa Chu Nhược Mai.
“Nói như tôi không về nhà họ Chu thì không có cơm ăn nữa vậy, bà không cần phải đem chuyện này ra để uy hiếp tôi, không về thì không về, dù sao thì có về đó cũng phải chịu sỉ nhục thôi, tôi cũng không muốn về đó lâu rồi. Về phần hợp tác với tập đoàn Chu Thị, nếu các người chấp nhận cái giá tôi đề ra thì chúng ta hợp tác, nếu không thì cũng chả sao cả, dù sao cũng có rất nhiều đối tác khác đang cạnh tranh với nhau để được hợp tác với tôi.” Chu Nhược Mai lãnh đạm nói.
“Mày...” Bà nội Chu tức giận đến nỗi tái mét cả mặt, bà ta giận dữ nói: “Mày đã tuyệt tình như vậy, đại nghịch bất đạo, tao sẽ trục xuất mày ra khỏi gia tộc nhà họ Chu, cắt đứt quan hệ với mày, từ nay về sau, mày không còn là người nhà họ Chu nữa cũng không còn là cháu gái của tao nữa!”
“Được, những lời này do chính miệng bà nói ra, đoạn tuyệt tình nghĩa đúng không? Được thôi, không vấn đề gì. Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên tôi bị đuổi khỏi nhà. Ngày mà tôi kết hôn, lúc mà Lê Uy Long còn chưa tới rước dâu thì bà đã đuổi tôi ra khỏi nhà họ Chu trước mặt biết bao nhiêu người, bà cũng đâu có thèm đoái hoài gì tới cảm nhận của tôi. Bây giờ bà lại đuổi tôi ra khỏi nhà họ Chu à, tôi tác thành giúp bà!” Chu Nhược Mai nói.
Lê Uy Long vô cùng ngạc nhiên khi nghe thấy Chu Nhược Mai chấp nhận đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Chu. Xem ra, cô đã phải nhẫn nhịn những ấm ức này từ rất lâu rồi!
Sau đó, Chu Nhược Mai lại nói: “Từ sau khi ông nội mất, tôi đã không còn chút lưu luyến nào với nhà họ Chu rồi. Bà đã đề nghị đoạn tuyệt quan hệ với tôi, vậy thì đoạn tuyệt đi. Từ nay về sau. Tôi sẽ không bao giờ quay về cái nơi đó nữa!”
“Còn nữa, Lê Uy Long chồng tôi, từ này về sau cũng không phải cháu rễ của nhà họ Chu nữa mà là tôi được gả vào nhà họ Lê! Sau này con của tôi và Lê Vĩnh Thụy sẽ mang họ Lê thay vì họ Chu!”
Chu Nhược Mai nói hết những gì muốn nói, không đợi bà nội Chu trả lời, cô đã trực tiếp ngắt máy.
Những năm vừa qua cô đã chịu đựng quá đủ rồi, cô không muốn đóng vai đứa cháu tốt trong cái nhà đó nữa, cô phải thoát ra khỏi sự kiểm soát của nhà họ Chu thì mới có thể giành lấy tự do của chính mình!
Muốn làm được chuyện lớn thì phải vạch ra ranh giới với những kẻ cậy quyền thế lợi dụng người khác như những người này, không thể để bọn họ trở thành vật cản đường mình, cho dù bọn họ có là người nhà của mình thì cũng phải cự tuyệt quan hệ!
Lê Uy Long nghe thấy Chu Nhược Mai nói rằng sau này con của bọn họ sẽ mang họ Lê đột nhiên cảm thấy vô cùng sững sờ. Bởi vì theo phong tục nhập gia ở rễ thì anh là con rể được gửi vào nhà họ Chu, nếu như có con thì đứa con bắt buộc phải mang họ Chu để đảm nhận việc hương khói của gia tộc họ Chu.
Và hiện tại, Chu Nhược Mai không chỉ đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Chu mà còn tự mình tước đoạt đi thân phận con rễ của anh!
Lê Uy Long rất không mong muốn đứa con của mình mang họ Chu, đường đường là một thần vệ hổ, đương nhiên anh phải có con cháu nối dõi, nếu như sau này con của bọn họ thực sự mang họ Chu mà không phải họ Lê thì đúng là trò cười cho thiên hạ rồi!