Nghe Tô Ánh Tuyết nói như vậy, tất cả những người ở đó đều lần lượt đoán mò trong lòng.
Lẽ nào đệ nhất mỹ nhân của thành phố Đà Lạt cũng có thể đi lừa người khác hay sao?
Cái tên vô dụng Lê Uy Long đó lẽ nào đã đội nón xanh từ lâu rồi hay sao?
“Bà mau nói đi, đừng đứng ở đây thừa nước đục thả câu nữa, lừa gạt người khác!” Chu Nhược Mai nghe thấy Tô Ánh Tuyết nói như vậy sẽ khơi dậy tính tò mò và khả năng những người khác đoán già đoán non, cho nên cô mới yêu cầu ba ta nói ra trước mặt mọi người.
“Con gái à, con nên tăng giá cho tập đoàn Chu Thị đi, mẹ thật sự không muốn vạch trần chuyện xấu của con ra trước mặt nhiều người như vậy đâu!” Tô Ánh Tuyết nói.
Mọi người càng tò mò hơn như nghe Tô Ánh Tuyết nói như vậy. Tô Ánh Tuyết càng nói càng nói bóng nói gió bọn họ lại càng nghi ngờ Chu Nhược Mai có tiền sử gì đó rất đáng xấu hổ trước khi lấy chồng?
Lê Uy Long vẫn luôn đứng trong một góc cũng không khỏi đoán mò trong lòng khi nghe bà ta nói như vậy, lẽ nào trước khi Chu Nhược Mai kết hôn với mình đã từng là, chuyện gì đáng xấu hổ sao?
“Đừng gọi tôi là con gái, tôi không có người mẹ như bà! Bà mau nói rõ ràng ra đi! Nếu bà muốn dùng cách này để uy hiếp tôi tăng giá thì không có cửa đâu!” Chu Nhược Mai rất tức giận, từ trước đến nay cô đều rất trong sạch, không hề có chút lời đồn thổi nào, luôn mang hình tượng ngọc nữ, bây giờ nếu Tô Ánh Tuyết không nói rõ chuyện này thì người ta sẽ tiếp tục đoán già đoán non, tới lúc đó hình tượng của cô sẽ tan thành mây khói!
“Được, là con ép mẹ đấy nhé! Vậy thì mẹ sẽ nói!” Tô Ánh Tuyết cũng thấy rất khó chịukhi Chu Nhược Mai không hề chịu thỏa hiệp trước sự uy hiếp của bà.
“Mau nói! Đừng vong vo nữa!” Chu Nhược Mai thật sự không muốn người ngoài chứng kiến cảnh mẹ con mâu thuẫn với nhau như vậy như hiện tại Tô Ánh Tuyết đang ép cô, cô cũng không còn đường để lùi nữa rồi.
Nếu hôm nay bà ta không nói rõ chuyện này thì dù cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể nào lấy lại sự trong sạch được.
“Cô là cái đồ vô ơn, có tiền có địa vị liền không nhận ra người thân của mình, vừa mới có ngày hôm nay đã đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Chu! Cô làm như vậy có cảm thấy tán tận lương tâm không?” Tô Ánh Tuyết giận dữ nói.
“Chuyện này là chuyện xấu mà bà nói hay sao?” Chu Nhược Mai hỏi.
“Đúng vậy! Lẽ nào đây không phải là chuyện xấu hay sao? Cô thật đúng là đồ tuyệt tình, không nể nang tình cảm gia đình còn cắt đứt quan hệ với chính gia đình của mình! Cô không cảm thấy nhục nhã hay sao!” Tô Ánh Tuyết vì muốn thương lượng hợp đồng mà ngay cả bản chất đanh đá chanh chua cũng thể hiện hết ra ngoài.
Nghe Tô Ánh Tuyết nói vậy, mọi người lại không khỏi tiếp tục bàn tán, thậm chí bọn họ còn cho rằng Chu Nhược Mai đúng là đồ vô ơn bất hiếu.
“Nói đúng lắm! Tôi cũng cảm thấy rất nhục nhã vì có người mẹ như bà! Lẽ nào bà không biết, chính bà nội đã yêu cầu đoạn tuyệt quan hệ với tôi trước hay sao? Cũng chính bà ấy đã đuổi tôi ra khỏi nhà họ Chu!”
“Các người có bao giờ tự hỏi bản thân rằng các người đã đối xử với tôi như thế nào những năm qua không? Chế nhạo, lăng mạ tôi. Trước đó tập đoàn galaxy của tôi rơi vào giai đoạn khó khăn nhất các người có giúp tôi không?”
“Các người không thèm quan tâm không thèm giúp đỡ, lại còn thừa nước đục thả câu, phá bỏ hợp đồng với tôi, chuyển sang tập đoàn Vương Lôi. Hiện tại Vương Lôi không còn nữa lại muốn thuyết phục tôi ra giá cao với các người. Các người không thấy bản thân rất nực cười hay sao?”
Chư Dư Hân đã nói hết những điều cô luôn chất chứa trong lòng. Cô thực sự rất nổi giận, rất đau long, không ngờ rằng mẹ ruột của mình lại có thể quá đáng với mình như vậy, chỉ vì cái giá cho tập đoàn Chu Thị bà ta lại có thể không ngại làm những chuyện này trước mặt nhiều người.
Cô phát hiện ra tính cách của mình khác xa với Tô Ánh Tuyết, cả hai đều nghi ngờ liệu cô có phải con ruột của bà ta hay không.
Tô Ánh Tuyết này, có thể làm được cả việc đuổi cha nuôi của Lê Uy Long ra khỏi biệt thự, đó không phải là chuyện xấu xa bình thường. Trước đây cô đã giúp bà ta che giấu việc bà ta đuổi Dương Văn Diệp đi, điều này đã gián tiếp gi3t chết Dương Văn Diệp, chính chuyện này đã khiến Chu Nhược Mai nảy sinh khoảng cách với Lê Uy Long.
Cô rất muốn nói hết cho tất cả những người ở đất biết chuyện Tô Ánh Tuyết đuổi cả Dương Văn Diệp ra khỏi biệt thự nhưng cuối cùng cô vẫn quyết định nhịn, nói cho cùng thì dù cho bà ta có quá đáng thì bà ta cũng là mẹ ruột của cô, cô phải khoan dung không thể khiến bà ta mất mặt trước nhiều người như vậy.
Những người có mặt ở đó nghe Chu Nhược Mai nói như vậy lại bắt đầu bàn tán sôi nổi, bọn họ đều cảm thấy nhà họ Chu rất quá đáng, thảo nào Chu Nhược Mai lại đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ,
Tô Ánh Tuyết bị chọc giận đến nỗi không nói nên lời, sắc mặt bà ta vừa đỏ vừa tái nhợt. Nhìn thấy dư luận lại bắt đầu nghiêng về phía Chu Nhược Mai, bà ta lập tức nổi giận, bước tới dùng tay tát vào mặt Chu Nhược Mai.
“Bép!”
Một tiếng giòn giã vang lên, trên mặt Chu Nhược Mai đột nhiên in dấu năm ngón tay!
Chu Nhược Mai lập tức giật mình.