Lúc này, Lê Uy Long vừa kịp tới sân bay của trụ sở chính khu vực chiến đấu phía Nam thành phố, thấy Phạm Cường gọi điện thoại tới thì anh nghe máy ngay.
"Có chuyện gì?" Lê Uy Long hỏi.
"Anh Thiên, chị dâu với Nguyễn Tú Cẩm vừa đi tới quán bar Hải Đường chơi, nhưng ở cửa quán bar Hải Đường lại gặp phải kẻ thù tấn công." Phạm Cường nói.
"Hai người bọn họ không có chuyện gì làm lại chạy tới quán bar làm gì?" Lê Uy Long có chút tức giận hỏi. Bây giờ kẻ thù mạnh đang ở trước mặt, vợ mình lại chạy ra ngoài làm loạn thêm, đương nhiên là anh vô cùng tức giận rồi.
"Tôi cũng không biết, có thể là bởi vì chị dâu quá chán, muốn ra ngoài đi chơi một chút." Phạm Cường nói.
"Tình hình bây giờ như thế nào?" Lê Uy Long lại hỏi.
"Bây giờ một nhóm đặc vụ của kẻ địch đã bị chúng ta đánh chết toàn bộ, chúng tôi đang trên đường đưa chị dâu trở về." Phạm Cường lại nói.
"Bọn họ không có việc gì là tốt rồi, lần sau đừng để cho bọn họ chạy lung tung. Lúc bọn họ đi tới cửa, các cậu nên chặn lại." Lê Uy Long nói.
"Được. Nhưng mà, mới vừa rồi xảy ra một trận xả súng kịch liệt bên ngoài đường phố, hơn nữa thi thể của kẻ địch vẫn còn nằm ở đó, nhất định sẽ có người báo án cho hộ pháp. Không lâu nữa người của hộ pháp cũng sẽ tới, đến lúc đó điều tra ra, chúng ta sẽ không tránh khỏi việc sẽ gặp một chút phiền phức!" Phạm Cường suy nghĩ rồi mới nói.
"Cái này không thành vấn đề, để tôi gọi điện cho Cục trưởng Vu, để cho ông ta ra lệnh cho Ánh Hạ không tiếp tục điều ra là được." Lê Uy Long nói.
"Được. Anh Thiên, anh trở lại làm gì?"Phạm Cường hỏi.
"Bây giờ tôi tới trụ sở chính của khu vực chiến đấu phía Nam, tối nay sắp xếp một chút, ngày mai tôi sẽ đi một chuyến trở về Đà Lạt." Lê Uy Long nói.
"Được, vậy thì chờ anh trở lại rồi nói tiếp." Phạm Cường nói.
“Ừ, tối nay tôi không ở nhà, nhất định các cậu phải bảo vệ Dư Hân thật tốt." Lê Uy Long nói.
"Dạ!"
Sau khi cúp điện thoại, Lê Uy Long liền gọi điện thoại cho Cục trưởng Vu.
Lúc này Cục trưởng Vu đã đi ngủ, nghe thấy chuông điện thoại di động vang lên, ông cầm lấy điện thoại di động nhìn một cái, thấy Lê Uy Long gọi tới, vội vàng từ trên giường ngồi dậy, sau đó mới nghe điện thoại.
"Tổng chỉ huy Lê, muộn như vậy rồi còn gọi cho tôi có gì cần dặn dò sao?" Cục trưởng Vu hỏi.
"Quân đội của tôi mới vừa rồi có đánh chết một nhóm đặc vụ của kẻ thù ở trước cửa quán bar Hải Đường." Lê Uy Long nói.
“Tại sao? Lại có nhóm đặc vụ của kẻ thù ở trong thành phố Đà Lạt sao?" Cục trưởng Vu cực kỳ khiếp sợ.
"Đúng vậy, nhóm đặc vụ của kẻ thù kia có ý đồ muốn bắt giữ vợ tôi, đã bị quân đội của tôi đánh chết. Ông để cho Ánh Hạ không cần tra xét chuyện này nữa, chỉ cần tới thu dọn thi thể là được." Lê Uy Long nói.
"Được, tôi lập tức truyền lệnh xuống, để Ánh Hạ không có tiếp tục điều tra chuyện này." Cục trưởng Vu nói.
Sau khi cúp điện thoại xong Lưu Hộ soái lập tức gọi điện thoại ngay cho Ánh Hạ.
Hiện tại Ánh Hạ đã đi tới hiện trường xảy ra vụ án, thấy thi thể đầy đất, cô ấy lập tức cho người phong tỏa hiện trường để chuẩn bị chụp hình.
Lúc này, điện thoại di động của cô ấy đột nhiên vang lên, cô ấy lấy điện thoại ra nhìn một cái, thấy người gọi tới lại là Cục trưởng Vu.
Vừa nhìn thấy là Cục trưởng Vu gọi điện thoại tới, Ánh Hạ liền có cảm giác ông ta gọi điện tới là muốn ngăn mình phá án.
Bởi vì mỗi lần có án mạng xảy ra, Cục trưởng Vu cũng sẽ kịp thời gọi điện thoại tới.
"Cục trưởng Vu, đã muộn thế này còn gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì?" Ánh Hạ vừa nghe máy, lại hỏi.
"Giám đốc Ánh Hạ, không phải bây giờ cô đang ở cửa quán bar Hải Đường xử lý án mạng đấy chứ?" Cục trưởng Vu hỏi.