Long Uy Chiến Thần

Chương 719: Tại sao phản bội



Cửa đá từ từ mở ra.

Khi cánh cổng đá được mở đến một mức độ nhất định, Quan Hồng nhanh chóng chạy ra khỏi cửa đá với Long chủ.

Vừa ra khỏi cửa đá, anh ấy nhìn thấy phía sau ngọn núi đầy lính và ngựa của Hàn Hồ!

Phía sau có binh lính đuổi theo, phía trước có binh lính ngăn cản, làm sao họ có thể trốn thoát được đây?

“Long Chủ, mạt tướng đã ở đây chờ rất lâu rồi, ngài cùng mạt tướng trở về đi!” Hàn Hồ nói.

Phản quân lập tức trói Long Chủ và Quan Hồng lại.

Advertisement

“Hàn Hồ, cậu là phản tặc bán nước cầu vinh, trẫm nhất định sẽ nghiền nát thi thể của cậu thành vạn mảnh!”Sau khi Long Chủ bị trói, phẫn nộ chửi rủa

“Bản thân ngài cũng khó bảo toàn, làm sao thể nghiền nát thi thể tôi thành vạn mảnh đây?” Hàn Hồ nói.

“Đem bọn họ áp giải về, nhốt lại!” Hàn Hồ không muốn nói nhảm với Long Chủ và Quan Hồng nữa, lập tức hạ lệnh đem bọn họ áp giải về.

Phản quân nghe được mệnh lệnh của Hàn Hồ, lập tức đem Long Chủ và Quan Hồng áp giải đi.

Advertisement



Khu vực chiến đấu phía Nam.

Lê Uy Long đã hạ lệnh cho toàn bộ Hổ Soái trong quân biên giới phía Tây ngồi máy bay chiến đấu tới biên giới phía Bắc.

Hà Ngọc Lan thỉnh cầu cùng Lê Uy Long đi cứu Long Chủ, Lê Uy Long cũng đồng ý.

Lúc này, Trần Kiệt cũng vội vã đến sân bay và nói: “Tổng đốc, có chuyện không hay rồi!”

“Vừa mới nhận được tin báo, toàn bộ Ngự Lâm Quân đã bị giết, Long Chủ và thủ lĩnh của Ngự Lâm Quân Quan Hồng đã rơi vào tay phản quân rồi!” Trần Kiệt nói.

“Kết quả này đã sớm nằm trong dự liệu của tôi, Hổ Soái Kiệt không cần phải lo lắng.” Lê Uy Long nói.

“Kết nối điện thoại tới Triệu Huấn Minh cho tôi, tôi có việc muốn nói với cậu ấy!”

Trần Kiệt lập tức bảo thuộc hạ liên lạc với chiến tướng ở biên giới phía Bắc Triệu Huấn Minh.

Sau khi điện thoại được kết nối, Lê Uy Long liền nói với Triệu Huấn Minh: “Tôi là Hổ Soái Vệ Quốc Lê Uy Long.”

“Hổ Soái Lê, có chỉ thị gì? Xin hãy ra lệnh!” Triệu Huấn Minh hỏi.

“Hiện tại Long Chủ đã rơi vào tay phản quân, khu vực chiến đấu phương Bắc đã bị Hàn Hồ kiểm soát, cậu chiếm sân bay chiến trường phương Bắc bằng đường bộ, nhất định phải chiếm được sân bay ở phương Bắc!” Lê Uy Long nói.

““Phản quân Hàn Hồ muốn đưa Long Chủ đến Sư quốc, đường bộ không đi được, mỗi cửa khẩu đều có các tướng lĩnh Long quốc canh gác, anh ta nhất định sẽ dùng máy bay đưa Long Chủ đến Sư quốc.”

“Rõ!” Triệu Huấn Minh nhận lệnh.



Chưa đầy nửa giờ, binh mã của Triệu Huấn Minh, liền tiêu diệt trung đoàn Hàn Hồ kia, chiếm lĩnh sân bay.

Bởi vì sân bay là trung tâm của chiến trường, một khi sân bay bị chiếm đóng, Hàn Hồ chắc chắn sẽ đoạt lại. Nếu không có sân bay, Hàn Hồ sẽ không thể bay đến Sư quốc.

Triệu Huấn Minh hiểu rõ tầm quan trọng của sân bay, nếu để Hàn Hồ đoạt lại sân bay, mang theo Long Chủ bay tới Sư quốc, người của Long Chủ cũng không dám bắn hạ máy bay, bởi vì Long Chủ vẫn còn ở trên máy bay.

Nếu Long Chủ được đưa đến Sư quốc, rất khó để cứu trở lại.

Nếu muốn cứu Long Chủ, nhất định phải nhốt Hàn Hồ ở trong khu vực chiến đấu phương bắc!

Hàn Hồ lãnh đạo phản quân áp giải Long Chủ cùng Quan Hồng trở về được nửa đường, một tùy tùng chạy tới báo: “Báo cáo trung tướng Hồ, sân bay khu vực chiến đấu đã bị Triệu Huấn Minh chiếm lĩnh!”

Hàn Hồ nghe vậy, nhất thời kinh hãi: “Cái gì? Triệu Huấn Minh chiếm lĩnh sân bay?”

Hàn Hồ phẫn nộ nói: “Truyền lệnh xuống dưới, để sở bộ của Đinh Hoàn bằng mọi giá cũng phải chiếm lại sân bay!”

Đinh Hoàn, là một vị tướng ba sao, chiến binh thân tín của Hàn Hồ, anh ta phụ trách canh gác cửa khẩu gần với sân bay nhất.

Đinh Hoàn nhận được mệnh lệnh của Hàn Hồ, lập tức lãnh đạo đội quân, tấn công về phía sân bay.



Sân bay khu vực chiến đấu.

Triệu Huấn Minh vừa triển khai phòng thủ tại xung quanh sân bay xong, Đinh Hoàn đã dẫn đầu quân phản loạn, phát động một cuộc tấn công dữ dội vào sân bay.

Trận chiến diễn ra vô cùng ác liệt, vì Triệu Huấn Minh đã bố trí phòng thủ sẵn nên phiến quân của Đinh Hoàn chịu phải thương vong khá nặng nề.

Đinh Hoàn mãi vẫn không tấn công được, hơn nữa bên phe phản loạn còn chịu thương vong nặng nề, tin tức này đã truyền đến tai Hàn Hồ.

Sau khi Hàn Hồ biết tin, liền nổi cơn tam bành, gào thét chửi bới: “Tên ăn hại Đinh Hoàn này rốt cuộc đã làm cái quái gì, ngay cả một cái sân bay cũng không chiếm được.”

“Hàn tướng quân, sân bay rất quan trọng, nếu không chiếm được thì chúng ta không thể thoát khỏi Long quốc, phải làm sao đây?” Một tướng lĩnh bắt đầu hoảng sợ.

“Cậu sợ cái gì? Tôi sẽ đích thân đi tiêu diệt toàn quân của Triệu Huấn Minh! Chỉ cần kiểm soát được sân bay, chúng ta sẽ lập tức đưa Long chủ lên máy bay bay đến Sư Quốc!” Hàn Hồ nói.

Nói xong, Hàn Hồ liền dẫn đầu đại quân, hiên ngang hùng dũng hướng về phía sân bay.

Triệu Huấn Minh vừa mới đánh tan toàn quân của Đinh Hoàn, Hàn Hồ lại đích thân dẫn theo một số lượng lớn quân lính đến sân bay.

Triệu Huấn Minh bên này liên tục chiến đấu, không có thời gian để nghỉ ngơi chỉnh đốn, bây giờ lại phải đối mặt với đại quân của Hàn Hồ, tình thế đột nhiên trở nên nguy cấp.

Toàn quân của Hàn Hồ được trang bị hoàn hảo, đầy đủ mọi loại vũ khí hạng nặng, với chút binh lực này của Triệu Huấn Minh vốn không thể chống đỡ.

“Trung tướng Minh, hỏa lực của phiến quân quá mạnh, chúng ta sắp không giữ được nữa rồi, làm sao bây giờ?” Một tướng lĩnh nói.

“Nhất định phải giữ được sân bay, nếu không Long chủ sẽ bị phiến quân bắt đi, Lê Uy Long sẽ không thể đáp xuống biên giới phía bắc. Chỉ cần Lê Uy Long đến đây, ngày tàn của bọn phiến quân cũng đến rồi!” Triệu Huấn Minh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.