Lúc này, quân địch đuổi theo Trương Minh Nguyệt đã càng ngày càng gần, tình huống đã nguy cấp vạn phần. Mà vệ binh đề phòng của Taylor đều vây xung quanh nhà họ Phan, ngay cả một con muỗi cũng không bay vào được. Hơn nữa, cánh tay trái của Trương Minh Nguyệt đã bị trúng đạn, bị thương, máu tươi khiến cả cánh tay trái cô ấy nhiễm đỏ, căn bản không thể trà trộn vào trong được.
Dưới tình thế cấp bách, Trương Minh Nguyệt cái khó ló cái khôn, lấy ra một quả lựu đạn, ném vào ngõ ở bên cạnh của nhà họ Phan.
“Đùng!”
Lựu đạn phát sinh nổ mạnh trong góc, phát ra một tiếng nổ. Một tiếng nổ bất thình lình, nhất thời kinh động những vệ binh kia của Taylor.
“Mau mau mau! Mau đi xem một chút có chuyện gì xảy ra!” Thủ lĩnh vệ binh la to.
Bởi vì ở bên trong chính là chủ soái Taylor của nước Cự Hùng, những vệ sĩ này cũng không chậm trễ, đều cầm súng chạy về phía phát ra tiếng nổ mạnh. Vùng bên cạnh nhà họ Phan xảy ra tiếng nổ lớn, đó không phải là chuyện nhỏ. Nhỡ may có người đột kích nhà họ Phan, đó là chuyện không hay.
Trương Minh Nguyệt thấy tất cả những vệ binh kia đều chạy về phía phát ra tiếng nổ mạnh, lập tức nhờ vào bóng tối mà chạy nhanh vào một góc tường, sau đó nhảy dựng lên, phóng qua tường, tiến vào ngõ ngách của đại viện nhà họ Phan. Lúc này, vệ binh trong đại viện của nhà họ Phan cũng vì một tiếng nổ lớn ban nãy kia cũng chạy ra nhìn xem cho rõ. Nhân lúc hiện tại vẫn còn buổi tối, Trương Minh Nguyệt dựa vào ánh trăng mà lùi vào góc sáng của vườn hoa, nhưng vệ binh cũng quân địch cũng không phát hiện ra cô ấy.
Tuy nhiên, Trương Minh Nguyệt cảm thấy có tránh trong đám hoa cỏ mãi cũng không phải quá an toàn.
Vì cô ấy biết, sớm hay muộn gì cũng đến lúc những vệ binh kia quay trở lại, sẽ nhanh chóng phát hiện ra cô ấy. Vì thế, cô ấy thừa dịp đám vệ binh này đều chạy ra ngoài, lại nhanh chóng nhảy qua một cái cửa sổ, nhảy vào trong một căn phòng. Sau khi đi vào bên trong rồi, Trương Minh Nguyệt phát hiện ra trong phòng này không có ai cả.
Cô ấy băng bó lại cánh tay trái bị thương của mình, trốn vào trong một cái tủ quần áo.
Cô ấy biết tránh vào trong tủ quần áo chỉ là một cái kệ thích ứng tạm thời. Đồng thời, cô ấy cũng biết, chỉ cần Lê Uy Long khởi xướng quyết chiến, chắc chắn Taylor cũng không ở yên được, nhất định sẽ đưa binh mã của anh ta lao vào chiến trường. Chỉ cần đợi đến thời gian quyết chiến, bản thân liền có thể nhân lúc loạn lạc mà chạy đi.
Bây giờ cô ấy tránh bên trong tủ quần áo, chỉ là để không bị những kẻ địch kia đuổi bắt.
…
Biệt thự Tinh Nguyệt.
Lúc này, Chu Nhược Mai đang nói chuyện điện thoại với Chu Văn Thiệu.
“Ba, con mới hỏi Lê Uy Long rồi, anh ấy nói sẽ cứu Chu Lệ Ngọc và Chu Hoàng Lâm.” Chu Nhược Mai nói.
“Khi nào thì bắt đầu hành động?” Chu Văn Thiệu hỏi.
“Hẳn là sẽ nhanh thôi.” Chu Nhược Mai cũng không biết khi nào Lê Uy Long sẽ hành động, chỉ có thể nói như vậy.