Sau đó Sư Quốc, Lang Quốc và Dẫn Dao đều đã bị Long Quốc đánh bại, nhất là sau khi biết biết được Long Quốc vừa mới “thử nghiệm” hỏa tiễn Thần Long thì bọn họ không còn dám tùy tiện phát động tấn công Long Quốc nữa.
Bọn họ đều đồng ý với quốc vương nước Liệp Ưng ngoài miệng nhưng lại không có hành động thực tế. Bọn họ đều không ngu gì, hiện tại cả hai vị chiến thần uy chấn nhất thiên hạ là chiến thần bất bại Arnold của nước Liệp Ưng và chiến thần vô địch Taylor của nước Cự Hùng đều đang đang bị Lê Uy Long đánh cho tan tác tả tơi ở Quốc Hòa, bọn họ làm sao dám tùy tiện đi khiêu khích Long Quốc.
Advertisement
Bọn họ đều muốn xem xét cục diện rồi tính tiếp, nếu như Arnold và Taylor có thể đánh bại Lê Uy Long ở Quốc Hòa, bọn họ chắc chắn sẽ phái binh đi tấn công Long Quốc.
Nếu như đến hai vị chiến thần giỏi như Arnold và Taylor hợp tác vẫn không thể đánh bại Lê Uy Long, bọn họ chắc chắn sẽ không dám khiêu khích Long Quốc nữa.
Lúc này tại nhà họ Trần.
Không ngừng có tướng địch dồn dập chạy vào cấp báo với Arnold, Arnold không đợi được viện quân cũng không nghe thấy tin tức gì về việc Sư Quốc, Lang Quốc và Dẫn Dao tấn công Long Quốc, gã liền biết rằng lần này bản thân chẳng còn cách nào cứu vãn được nữa rồi.
Arnold đã rút ra thanh bảo kiếm của gã, liều chết một phen, chuẩn bị quyết một trận tử chiến.
Người nhà họ Trần nhìn thấy Arnold lập tức bị đánh bại, ai nấy đều bị dọa tới run rẩy lẩy bẩy, không biết phải làm sao.
“Lần này, Arnold chắc chắn bị đánh bại ở Quốc Hòa, đại quân của Long Quốc lập tức giết tới đây rồi, phải làm sao bây giờ?” Trần An Khang nói trong sự nơm nớp lo sợ.
“Thật không ngờ rằng sẽ có kết cục như ngày hôm nay, nước Liệp Ưng và nước Cự Hùng luôn luôn thắng lợi sao lại dễ dàng thất bại như thế?” Ông cụ Trần bây giờ cũng đang vô cùng sợ hãi.
Nếu như Arnold bị đánh bại, người nhà họ Trần sẽ rơi vào tay Long Quốc, thế nào cũng sẽ bị giết cả nhà.
“Nếu sớm biết trước được kết cục sẽ như thế này, lúc đầu chúng ta đã không nên nương nhờ nước Liệp Ưng.” Trần An Khang bây giờ vô cùng hối hận.
“Còn không phải vì tên súc sinh như mày tiến cử sao? Nếu như không phải mày đề xuất đầu hàng địch, nhà họ Trần chúng ta sớm đã chạy thoát khỏi Quốc Hòa rồi, sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả.” Ông cụ Trần nghĩ tới việc nhà họ Trần chạy trời không khỏi nắng, rất có thể sẽ bị giết cả nhà, bắt đầu mắng đứa cháu mà mình yêu thương nhất là súc sinh.
“Ông nội, nương nhờ nước Liệp Ưng là quyết định thống nhất thông qua việc cả nhà bàn bạc, sao lại chỉ trách cháu được chứ?” Trần An Khang nói một cách đầy vô tội.
“Hừ, bây giờ xem ra Chu Lệ Ngọc đã nói đúng, cô ta tính toán sự việc giỏi hơn chúng ta nhiều.” Ông cụ Trần nói.
Lúc này ở bên ngoài nhà họ Trần.
“Hộ soái, quân địch đã bị đánh đến thế trận loạn lạc rồi, khi nào thì chúng ta tấn công đây?” Hà Ngọc Vinh đã bắt đầu ngứa tay rồi, muốn mau chóng tấn công.
“Đợi thêm ba phút nữa là có thể tấn công rồi, mọi người chuẩn bị sẵn sàng tinh thần chiến đấu.” Lê Uy Long nói.
“Rõ!” toàn bộ thành viên đội đặc nhiệm Phượng Hoàng đồng thanh nói.
Ba phút đồng hồ nhanh chóng trôi qua.
Lúc này quân binh của Arnold đều đã bị đánh cho tan tác, quân binh tan rã.
Lê Uy Long tay cầm Tiểu Thính Vũ Lâu thần kiếm chỉ về phía trước hô lớn: “Đội đặc nhiệm Phượng Hoàng nghe lệnh, theo tôi tấn công nhà họ Trần, giải cứu Chu Lệ Ngọc, gi3t chết Arnold.”
Nói xong, Lê Uy Long liền noi gương cho quân binh, dẫn đầu xung phong xông vào nhà họ Trần.
Toàn thể đội viên của đội đặc nhiệm Phượng Hoàng cũng ngay lập tức theo Lê Uy Long cùng nhau xông vào nhà họ Trần.