Quân binh của Arnold lúc này chỉ còn lại không đến năm nghìn người, gào khóc thảm thiết, bọn chúng không ngờ rằng Lê Uy Long lại đích thân dẫn đầu một đoàn đội đặc nhiệm toàn nữ tấn công tới đây.
Nhìn thấy chiến thần số một của Long Quốc Lê Uy Long dẫn đầu một đoàn đội đặc nhiệm toàn nữ tấn công tới đây, bọn quân địch lập tức bị dọa tới sợ vỡ cả tim, tên nào cũng bị dọa cho hồn bay phách lạc.
Advertisement
“Ầm ầm…”
“Lộc cộc, lộc cộc…”
Đội đặc nhiệm Phượng Hoàng vừa xông vào vừa chĩa súng về phía quân địch.
Quân địch sớm đã bị dọa đến vỡ cả tim, không còn nghĩ ra cách gì để đánh trả nữa mà chỉ có thể ngoan ngoãn chịu trận.
Advertisement
Có một nhóm quân địch vẫn hướng súng về phía bọn họ nhưng đều bị họ nổ súng bắt chết trước.
Đội đặc nhiệm Phượng Hoàng là đội đặc nhiệm đã trải qua cả trăm trận chiến, thực thi qua cả trăm nhiệm vụ vô cùng khó khăn gian khổ, đoàn đội phối hợp tác chiến vô cùng ăn ý, dường như không có lấy một kẽ hở cho địch có cơ hội phản đòn.
Quân địch vốn đã bị đánh cho quân binh tan tác, ở đâu còn có người dám chống đối đội đặc nhiệm Phượng Hoàng anh dũng thiện chiến nữa cơ chứ?
Huống chi đây còn là lần đầu tiên đội đặc nhiệm Phượng Hoàng nhận được sự dẫn dắt của Lê Uy Long, vị thần số một của Long Quốc, nên mỗi người đều chiến đấu mạnh mẽ như chưa từng được chiến đấu vậy.
Hà Ngọc Vinh cùng vài nữ chiến sĩ đội đặc nhiệm luôn kề sát bên bảo vệ Lê Uy Long.
Đương nhiên là Lê Uy Long cũng không hề rảnh rỗi gì, anh cầm thanh bảo kiếm tuyệt thế Tiểu Thính Vũ Lâu xông lên phía trước, không ngừng dùng Tiểu Thính Vũ Lâu giết địch.
Một nhát kiếm vung ra với một luồng kiếm khí mạnh mẽ đã gi3t chết cả một đám quân địch. Quân địch nhìn thấy chỉ một luồng khí kiếm của Lê Uy Long đã có thể gi3t chết người càng khiến chúng bị dọa tới hồn bay phách lạc, chạy bán sống bán chết.
Lê Uy Long ngoài việc dùng kiếm để giết địch còn có thể dùng kiếm để chắn đạn nên anh cũng chẳng cần dùng đến súng nữa. Lê Uy Long dẫn đầu đội đặc nhiệm Phượng Hoàng hiên ngang tiến về phía cánh cửa lớn nhà họ Trần.
Lê Uy Long cùng đội đặc nhiệm Phượng Hoàng giết vào bên trong, như một thanh đao nhọn đâm thẳng vào trái tim của quân địch.
Lúc này bên trong nhà họ Trần.
“Trung tướng, không ổn rồi, Lê Uy Long đích thân dẫn dắt đội đặc nhiệm Phượng Hoàng đang giết vào bên trong rồi.” Một tên tướng địch lảo đảo chạy vào báo tin.
Arnold nghe vậy vẻ mặt lập tức thay đổi, nhưng gã sớm đã đoán được rằng Lê Uy Long sẽ tới, gã nói: “Lê Uy Long, cuối cùng cậu cũng đến rồi!”
“Bây giờ phải làm sao đây? Quân binh của chúng ta căn bản không thể ngăn chặn được Lê Uy Long và đám nữ binh kia.” Tướng địch nói.
“Sợ cái gì? Giữa tôi và Lê Uy Long sớm muộn gì cũng sẽ có một trận chiến thôi. Chỉ cần gi3t chết được Lê Uy Long thì chúng ta sẽ có thể chuyển bại thành thắng.” Arnold bây giờ chẳng còn đợi được bất cứ nhóm chi viện nào nữa, chỉ có thể cùng Lê Uy Long quyết một trận tử chiến mà thôi.
Chỉ cần giết được Lê Uy Long là có thể dập tắt được khí thế của quân địch, một cú khiến xoay chuyển cục diện, chuyển bại thành thắng.
Lúc này, lại một tên tướng địch nữa lảo đảo chạy vào báo tin: “Trung tướng, Lê Uy Long sắp giết vào tới đây rồi, chúng ta phải mau chóng nghĩ ra cách phá vòng vây trốn thoát ra ngoài thôi.”
“Phá cái gì mà phá? Tôi có thể trốn đi đâu được cơ chứ?” Arnold nói.
“Nhưng mà nếu như chúng ta không phá vòng vây trốn thoát ra ngoài thì chắc chắn sẽ bị diệt sạch tại đây mất.” Tướng địch nói.
“Lê Uy Long quá lợi hại đi mất, hắn ta có một thanh thần kiếm tuyệt thế, hễ rút ra kiếm khí liền khuấy động, không một ai có thể chống đỡ được.” Tướng địch nói.
Arnold nghe vậy vẻ mặt lập tức thay đổi: “Lê Uy Long, không ngờ cũng dùng kiếm.”
“Đúng thế, không biết rằng hắn ta có được thanh thần kiếm tuyệt thế ấy từ đâu, thật đáng sợ.” Tướng địch nghĩ lại còn rùng mình nói.
“Tôi nhớ ra rồi, thanh kiếm này của Lê Uy Long tên là Tiểu Thính Vũ Lâu, hắn ta lấy được nó từ dưới núi Hổ Sơn. Đó là thanh bảo kiếm Hiên Viên Phách của Long Quốc thời cổ đại.” Arnold nói.
“Trung tướng đã biết được sự lợi hại của thanh kiếm trong tay Lê Uy Long vậy chúng ta phải mau chóng nghĩ cách trốn thoát thôi.” Tướng địch nói.
“Trốn cái gì mà trốn? Tôi thân là chiến thần số một của Liệp Ưng, trong từ điển của tôi chưa từng có sự xuất hiện của từ “trốn”.” Arnold nói.
“Chúng ta đã không còn cách nào có thể cứu vãn được nữa, hơn thế nữa Lê Uy Long đã đích thân tới tấn công chúng ta, trong tay hắn ta còn có thanh kiếm quá đáng sợ nữa, chúng ta không trốn thì sẽ mất mạng mất.” Tướng địch nói.
“Đừng quên rằng tôi cũng là một cao thủ dùng kiếm số một của Liệp Ưng, Lê Uy Long tuy có được thanh thần kiếm tuyệt thế Tiểu Thính Vũ Lâu, nhưng kiếm pháp của hắn ta chắc chắn không bằng được tôi.” Arnold nói một cách đầy tự tin.
“Nhưng bây giờ chúng ta đang đi đánh trận chứ không phải đi đấu kiếm, kiếm pháp của anh tuy vô địch thiên hạ, nhưng bây giờ Lê Uy Long người đông thế mạnh chiếm ưu thế, sao có thể chịu đấu kiếm với anh cơ chứ.” Tướng địch nói.
“Lê Uy Long chắc chắn sẽ chịu đấu kiếm với tôi.” Arnold nói.
“Tại sao chứ?” Tướng địch thắc mắc hỏi.
“Bởi vì tôi vẫn còn hai nghìn vệ binh chưa phái ra chiến trường, nếu như hắn dẫn dắt đội đặc nhiệm Phượng Hoàng giết vào đây trước thì cho dù có giết hết vệ binh của chúng ta, đội đặc nhiệm Phượng Hoàng của hắn cũng sẽ phải trả cái giá rất đắt cho việc đó. Lê Uy Long từ trước tới nay luôn mang tiếng yêu quân như con, để giảm thiểu thương vong cho đội đặc nhiệm Phượng Hoàng hắn sẽ đồng ý đấu riêng với tôi thôi.” Arnold nói.
“Trung tướng muốn cùng Lê Uy Long đấu riêng sao?” Tướng địch kinh ngạc hỏi.
“Đúng thế. Tôi muốn cùng Lê Uy Long đấu riêng, quyết một trận sống chết. Ai thua, người ấy sẽ chết.” Arnold nói.
Lúc này, lại một tên tướng địch lảo đảo chạy vào báo tin: “ Trung tướng. Không ổn rồi. Không ổn rồi. Lê Uy Long đã giết đến ngay trước mắt rồi.”
“Tới đúng lúc đó, lập tức ra ngoài thông báo, nói cho Lê Uy Long biết tôi muốn đấu riêng với hắn, quyết một trận sống chết.” Arnold nói.