“Dã tâm xâm lược Long quốc của kẻ thù vẫn không chết, thì bất cứ lúc nào bọn chúng cũng có thể quay lại!”
“Lịch sử lời đời hàng trăm năm của Long quốc chúng ta cho đến bây giờ vẫn chưa hề bị chinh phục lần nào. Lúc này đây, chúng ta sẽ không ngồi chờ chết nữa!”
Advertisement
“Thay vì ngồi đợi đến lúc đối phương tấn công chúng ta, tốt hơn là chúng ta nên chủ động xuất kích!”
Quốc vương Long quốc càng nói càng say mê, càng nói càng có khí phách.
Advertisement
Sau đó, anh ta lại mạnh mẽ tuyên bố:
“Người không đụng vào chúng ta, chúng ta sẽ không đụng đến họ. Nhưng nếu đã đụng đến chúng ta rồi, chúng ta chắc chắn sẽ đáp trả lại! Kẻ thù đã phát động xâm lược Long quốc của chúng ta, khiến cho trăm họ ở Long quốc lầm tham, vô số chiến sinh đổ máu, hy sinh nơi chiến trường. Phần đông người dân của chúng ta phải di cư đi khắp nơi, tan cửa nát nhà. Chúng ta nhất định phải khiến cho kẻ thù nợ máu phải trả bằng máu!”
Cuối cùng, quốc vương Long quốc rút thanh kiếm của mình ra, chỉ về phía trước và gầm lên: “Kẻ nào xâm phạm đến Long quốc vĩ đại của chúng ta, dù là ở đâu cũng phải giết!”
Lê Uy Long, hộ soái bảo vệ, cũng gầm lên: “Kẻ nào xâm phạm đến Long quốc vĩ đại của chúng ta, dù là ở đâu cũng phải giết!”
Binh lính của ba đạo quân đồng thanh hét lên:
“Kẻ nào xâm phạm đến Long quốc vĩ đại của chúng ta, dù là ở đâu cũng phải giết!”
“Kẻ nào xâm phạm đến Long quốc vĩ đại của chúng ta, dù là ở đâu cũng phải giết!”
“Kẻ nào xâm phạm đến Long quốc vĩ đại của chúng ta, dù là ở đâu cũng phải giết!”
…
Hàng trăm vạn binh lính đồng thanh hô vang, tiếng hô hào hùng, kinh thiên động địa, vang vọng cả bầu trời!
Cảnh tượng khí thế hào hùng chưa từng có này khiến nhiệt huyết của những người dân thường ở quanh nghĩa trang liệt sĩ sôi sục, họ ước mình cũng được ra trận giết giặc.
Chu Thế Huy, Kim Ngọc và Chu Lệ Ngọc đang khóc chết bên cạnh thi thể của Chu Phi Dương, nghe thấy tiếng hét hùng vĩ này, nhìn thấy cảnh tượng hào hùng này, thì sợ hãi đến mức không dám khóc nữa.
Tất nhiên Chu Nhược Mai cũng vô cùng sửng sốt trước cảnh tượng hào hùng này.
Nhìn thấy chồng mình là Lê Uy Long đứng bên cạnh quốc vương Long quốc, chỉ huy ba đội quân một cách oai vệ, khiến cô say mê Lê Uy Long không dứt.
Có được người chồng như thế, còn mong cầu gì thêm?
“Kẻ nào xâm phạm đến Long quốc vĩ đại của chúng ta, dù là ở đâu cũng phải giết! Như thế có phải là Long quốc của chúng ta sẽ đưa quân đi xuất chinh không?” Lúc này, một người dân thường đoán.
“Đương nhiên, nếu không sao lại nói kẻ nào xâm phạm đến Long quốc vĩ đại của chúng ta, dù là ở đâu cũng phải giết!”
“Đúng vậy, quốc vương Long quốc đã nói rất rõ ràng. Mọi người không phạm ta, ta sẽ không phạm người, nếu có kẻ đụng vào chúng ta, thì sẽ phải trả giá! Bây giờ kẻ thù đã xâm lược Long quốc của chúng ta, đại Long quốc chúng ta nhất định sẽ không để yên, chắc chắn sẽ xuất binh tiêu diệt bọn chúng!”
“Long quốc vĩ đại của chúng ta thực sự hùng mạnh! Các quốc gia kẻ thù như nước Liệp Ưng, nước Cự Hùng, Sư quốc, nước Lang Quốc và nước Dẫn Dao bây giờ đều phải run sợ.”
Những người xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao, tất cả đều hô vang khẩu hiệu “Kẻ nào xâm phạm đến Long quốc vĩ đại của chúng ta, dù là ở đâu cũng phải giết!” Họ đoán được rằng có thể Long quốc sẽ xuất binh để tiêu diệt nước Liệp Ưng, nước Cự Hùng, Sư quốc, và nước Lang Quốc và nước Dẫn Dao, năm quốc gia thù địch!
Vì Chu Thế Huy, Kim Ngọc và Chu Lệ Ngọc bị cảnh tượng này làm cho không thể khóc được, nên Chu Nhược Mai lúc này cũng không cần an ủi bọn họ.
Sau khi xem lễ tuyên thệ sôi nổi một lúc, Chu Nhược Mai đột nhiên nhớ ra bà nội đang hôn mê, được đưa đến bệnh viện cấp cứu nên muốn gọi điện thoại hỏi thăm tình hình.
Vì vậy, Chu Nhược Mai lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi điện cho cha cô là Chu Thiệu Huy để hỏi về bà của cô.