Long Vệ Siêu Đẳng - Lão Kim Mao

Chương 13: Người này điên rồi



Bàn tay đó như một chiếc còng sắt, túm chặt lấy cổ tay của Cao Phi, bất kể hắn ta có giãy giụa thế nào cũng không nhúc nhích được.

Diệp Băng Dung nhìn bóng dáng cao lớn đang chắn trước mặt mình mà đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay, suýt nữa cô đã bật khóc. Cô vẫn luôn coi thường người đàn ông tự cao tự đại này nhưng vào những thời khắc quan trọng nhất, lúc nào anh cũng xuất hiện, che mưa chắn gió thay cô.

“Mày là ai? Bỏ tay ra ngay cho tao!” Cao Phi không giãy ra được, kinh ngạc và tức giận đan xen khiến hắn ta giơ chân lên, định đạp đối phương.

La Thuần dồn thêm sức vào lòng bàn tay, Cao Phi đau đớn thét lên một tiếng, cảm thấy cổ tay như sắp bị bóp nát. Hắn ta ngã lăn xuống đất, mắng ầm lên: “Bỏ tay ra! Mẹ kiếp, mày có biết tao là ai không?”

La Thuần nhìn hắn ta từ trêи cao và nói: “Diệp Băng Dung là vợ tao, mày nói năng thiếu tôn trọng cô ấy tức là đang coi tao không ra gì à?”

Cao Phi nở nụ cười khinh miệt: “Mày là cái thá gì, cả cái đất Hà Đông này là địa bàn của Tuyền Gia, tao chơi đùa với vợ mày tí thì đã làm sao? Mày dám động đến tao, tao sẽ cho cả nhà mày chế

“Ồ thế hả?” Trong mắt ánh La Thuần lóe lên một tia sáng lạnh như băng, anh giơ chân đạp, tấm thân gầy nhẳng như con gà giò của Cao Phi bay ngược ra ngoài. Khi ở giữa không trung, miệng hắn ta còn phun máu tươi tung tóe, sau đó rơi xuống đất rồi hắn ta vẫn không ngừng ho ra máu, bốn tên vệ sĩ vội vàng chạy tới đỡ hắn ta dậy.

Tất cả mọi người có mặt ở sảnh đều hít ngược một hơi thật mạnh, sao họ có thể không biết thế lực của Hàn Kim Tuyền khủng bố cỡ nào! Thế mà La Thuần lại dám đánh cháu của lão ta đến tàn phế, người này đúng là điên không hề nhẹ!

Đinh Uyển cười lạnh: “Đúng là cái thứ vô dụng! Tưởng mình từng đi bộ đội thì ghê gớm đáng gờm lắm, nếu ông Tuyền nhà người ta mà dễ chọc vào như vậy hả? Chỉ sợ lát nữa không chỉ riêng hắn bị đánh thành người thực vật, đến cả Diệp Băng Dung cũng bị liên lụy theo đấy.”

“Đúng rồi, làm lính thì có gì ghê lắm đâu? Nghe nói bốn tên vệ sĩ của ông Tuyền đều từng giết người cả đấy! Cái thằng này lỗ mãng quá.”

“Theo tôi thấy, cái thằng này bị so sánh với Dương Hải Quân mà Dương Hải Quân đè nó bẹp dí nên nó định vớt vát chút thể diện, nào ngờ đầu óc ngu si quá, gây ra mối họa lớn rồi!”

Lời đàm tiếu trêи sảnh vang lên không ngớt, Hàn Kim Tuyền không hề thay đổi sắc mặt, chỉ phất tay một cái, bốn tên vệ sĩ lập tức xông tới, tạo thành vòng vây dồn La Thuần và Diệp Băng Dung vào giữa.

“Khoan đã!” Đúng lúc này, một ông già đầu tóc bạc phơ tách đoàn người mà bước ra, mỉm cười với Hàn Kim Tuyền: “Hôm nay tôi vốn muốn mời mọi người tới đây bàn chuyện làm ăn, không thể biến nó thành Hồng Môn Yến được! Bữa tiệc này do tôi tổ chức, Kim Tuyền giữ lại cho tôi chút thể diện đi, để hai đứa trẻ con này xin lỗi ông, chuyện hôm nay coi như bỏ qua, được chứ?”

Ông già này tên là Dư Thành Âm, là nhân vật xứng tầm ‘Nguyên lão’ của giới kinh doanh thành phố Hà Đông. Năm xưa, khi Hàn Kim Tuyền vừa mới lăn lộn trong nghề, ông ta từng giúp đỡ lão rất nhiều, hai người có quan hệ qua lại, cũng chỉ có ông ta mới dám đứng ra nói chuyện với Hàn Kim Tuyền như vậy.

Trong ánh mắt nóng rực của Hàn Kim Tuyền lóe lên, qua một lúc lâu, ông ta mới gật đầu.

Đám đông trong sảnh đều thở phào nhẹ nhõm, đồng loạt nhìn về phía đôi vợ chồng La Thuần và Diệp Băng Dung, tất cả mọi người đều cảm thấy họ quá may mắn, không dưng được Dư Thành Âm ra mặt làm trung gian hòa giải.

La Thuần nhếch môi nở nụ cười châm chọc: “Đã xúc phạm vợ tao mà còn muốn tao xin lỗi? Hàn Kim Tuyền, nếu ông ngoan ngoãn xin lỗi tôi, tôi sẽ không so đo chuyện hôm nay với ông nữa.”

“Gì cơ?”

“Cái thằng này bị điên hả?”


Sảnh lớn bỗng chốc ồn ào hẳn, ai cũng cảm thấy chồng của Diệp Băng Dung bị ngu rồi, đã bỏ lỡ cơ hội tốt như thế thì thôi, giờ thằng ranh này lại còn dám lên mặt với Hàn Kim Tuyền.

Lần này chẳng đợi Hàn Kim Tuyền giao việc, bốn tên vệ sĩ đã trực tiếp nhào thẳng về phía La Thuần.

“Thôi xong, thằng ngu này cầm chắc một vé thành người thực vật rồi!”

“Cũng đáng đời nó, tự dưng cứ thích đâm đầu vào chỗ chết!”

Có người thậm chí đã quay đầu đi, không dám nhìn cảnh tượng máu me be bét sẽ diễn ra sau đó.

“Thằng nhãi kia, quỳ xuống cho tao!”

Bốn tên vệ sĩ là bốn kẻ dày dạn kinh nghiệm, đánh người không nương tay, giết người không ân hận, đâu có tên nào coi La Thuần ra gì, chúng đồng loạt vung nắm đấm nhắm vào người La Thuần. Nhưng ngay một giây sau đó cả bốn tên đều bắn ngược ra ngoài, mồm miệng ộc máu, nằm trêи nền đất bất tỉnh nhân sự.

Những người ban nãy còn cảm thấy sung sướиɠ khi thấy La Thuần gặp nạn, giờ chỉ biết trợn trừng hai mắt, sảnh lớn im phăng phắc không một tiếng động, dường như không ai chưa kịp phản ứng.

La Thuần chậm rãi bước tới trước mặt Hàn Kim Tuyền, đột nhiên ra tay bóp lấy cổ của ông ta: “Ở đây ai ai cũng sợ mày, riêng tao thì không! Đừng tưởng rằng mày có vài thằng côn đồ vừa yếu vừa rệu là đã có thể tung hoành ngang dọc không kiêng nể gì, nếu dám động tới người nhà họ Diệp một lần nữa, dù chỉ là đầu ngón tay, tao cũng có thể cho hai bố con mày đoàn tụ, nghe hiểu tiếng người không? Hả?”

Hàn Kim Tuyền lạnh giọng: “Vậy thì mày giết tao đi!”

La Thuần bật cười: “Tao không giết mày, nhưng tao có thể khiến mày sống không bằng chết!” Sau đó suy nghĩ trong đầu anh bắt đầu chuyển động, luồng khí trong cơ thể bỗng chốc tách ra một phần chân khí xông vào cơ thể Hàn Kim Tuyền, điên cuồng sục sạo khắp nơi trong kinh mạch của ông ta.

Hàn Kim Tuyền đột nhiên phát ra tiếng gào thét nghe như lợn bị chọc tiết, ông ta cảm thấy như có hàng triệu chiếc kim sắt đang đâm vào cơ thể, đau đớn đến mức ngũ quan trêи mặt ông ta vặn vẹo, toàn thân co giật như bị động kinh.

“Tôi sai rồi, tôi sai rồi, cầu xin cậu hãy giết tôi đi!” Hàn Kim Tuyền nổi tiếng là kẻ cứng cỏi, gan lì cóc tía, thời trẻ, ông ta từng bị chặt đầu ngón tay mà chẳng hề hừ lấy một tiếng, bây giờ lại gào thét không ngừng, đến cả giọng nói cũng bén nhọn như kim châm. Những người xung quanh nhìn cảnh ấy mà lòng dạ lạnh ngắt, chân vô thức lùi về phía sau.

Bấy giờ La Thuần mới thu tay về, ném Hàn Kim Tuyền xuống nền đất: “Cút đi!”

“Tôi cút, tôi cút ngay đây!” Hàn Kim Tuyền đâu còn dáng vẻ nghênh ngang của bậc ‘Đại ca’, lão ta không bao giờ muốn trải nghiệm cảm giác đau đớn như ở dưới địa ngục ấy nữa. Lão ta vừa bò vừa lết tháo chạy khỏi sảnh lớn của buổi tiệc, thậm chí không buồn để tâm đến cháu trai mình.

La Thuần quay đầu, đưa mắt nhìn một vòng, tất cả mọi người cúi đầu xuống không ai dám nhìn thẳng vào mắt anh, cảnh tượng ban nãy quá khủng khϊế͙p͙, cho dù không được đích thân trải nghiệm cũng có thể cảm nhận được thứ đau đớn sống không bằng chết mà Hàn Kim Tuyền được “nếm” thử. Người này đâu phải một thằng ngu chứ, là một tên ác ma thì đúng hơn!

“Băng Dung, em không sao chứ?” Dương Hải Quân không biết trốn ở đâu lúc này lại trồi ra, gã đã khôi phục dáng vẻ “bảnh tỏn” trước đó của mình, chỉ có khóe miệng hơi bầm tím một tí, trông khá buồn cười.

Diệp Băng Dung cảm thấy thật hoang đường, người mà trước đó cô vẫn luôn coi thường thì dũng cảm vô song, còn người mà cô tán thưởng, coi trọng lại chẳng khác gì thằng vô dụng, đây mới đúng là một câu chuyện cười!

Cô cảm thấy mặt mũi nóng bừng, không còn thể diện tiếp tục ở lại bữa tiệc nữa, nhấc váy chạy luôn ra ngoài.

La Thuần vội vàng đuổi theo, đưa cô lên xe để về nhà.

Suốt dọc đường, Diệp Băng Dung không nói một lời nào, chỉ nhìn cảnh vật vụt qua bên ngoài cửa sổ mà đờ đẫn, ngẩn ngơ, vừa về đến nhà đã nhốt mình vào phòng. Đường Thiền thấy vậy, nghi hoặc cất tiếng hỏi: “Sao thế, hai đứa cãi nhau à?”

“Không ạ!” La Thuần cười khổ, lắc lắc đầu, tất nhiên anh sẽ không nói toạc ra rằng vợ mình đang thấy buồn bã và đau khổ vì nhìn thấy được bộ mặt thật sự của người tình cũ, nên chỉ lặng lẽ đến phòng tắm tắm rửa, sau đó lên sân thượng luyện công.

Mấy ngày hôm nay, nhờ được luồng khí kia nuôi dưỡng, La Thuần cảm thấy thị lực của mình đã khôi phục rồi, đồng thời còn nhìn được xa hơn trước kia. Tố chất cơ thể cũng mạnh hơn lúc trước không biết bao nhiêu lần, anh có thể dùng tay không đập nát một khối đá.

Anh thậm chí không dám tưởng tượng thử nếu tình trạng này cứ tiếp tục kéo dài, anh sẽ mạnh mẽ đến mức độ nào, e rằng cũng ngang cỡ siêu nhân.

Tối nay, anh tiếp tục ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời sao, cảm nhận được sự huyền diệu khó có thể giải thích, dẫn dắt khối không khí ấy không ngừng gột rửa cơ thể.

Cảm giác của lần này và những lần sử dụng khối khí trước đây không hề giống nhau. Mỗi lần ngẩng đầu nhìn lên bầu trời sao, La Thuần có thể cảm nhận được rằng dường như khối khí ấy không ngừng lớn mạnh. Nó giống như một kho báu, mỗi tối đào bới một chút, thời gian lâu dần, chắc chắn anh có thể khai quật được toàn bộ kho báu.

La Thuần có một thứ dự đoán mơ hồ rằng, bây giờ việc mình sử dụng khối không khí này chẳng qua chỉ là một góc của tảng băng chìm, một đầu ʍút̼ chỉ giữa cả mảnh vải. Giả dụ có thể khai thác toàn bộ sức mạnh, việc anh dời non lấp bể chắc sẽ không thành vấn đề. Đến lúc đó, dù là vài ba lão già như Hàn Kim Tuyền, anh bóp một cái là chết ngắc, đến cả máy bay hay đầu đạn cũng chưa chắc làm gì được anh.

Khi trời sáng rõ, La Thuần cảm thấy hai mắt nóng bừng bừng, cảm giác khó chịu không thể nào miêu tả được. Anh cứ tưởng việc luyện công của mình xảy ra vấn đề gì nên dụi dụi mắt, nào ngờ đến khi mở mắt ra lần nữa không khỏi giật mình, ngã quỳ trêи nền đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.