Tiệc sinh nhật lần trước có thể nói là sự sỉ nhục đối với người nhà họ Lộ, trước mặt bao nhiêu người như vậy mà họ lại bị một thằng ranh con lừa cho một vố. Mỗi lần nhắc đến chuyện này, Lộ Chiến Phong đều cảm thấy khó chịu, ông ta hừ một tiếng: “Một thằng nhãi xấc láo mà thôi, còn không biết xấu hổ mà muốn ngăn cản chuyện hôn nhân giữa Tiểu Tinh và nhà họ Đường, nó nghĩ mình là ai chứ.”
Hoàng Ngọc Anh an ủi: “Tiểu Tinh, con gả đến nhà họ Đường thì sau này con sẽ nở mày nở mặt. Loại nghèo hèn như thằng nhóc đó chẳng có gì tốt lành, ngay cả đời sống vật chất cũng không thể đảm bảo, dù con thích nó thì có tác dụng gì? Con phải trưởng thành lên, phải suy nghĩ thiết thực cho cuộc sống của mình sau này, còn phải suy xét cho gia tộc nữa. Mẹ là người từng trải, biết con gái luôn hướng đến tình yêu mà mình mong muốn, nhưng hiện thực rất tàn nhẫn, con không có điều kiện vật chất nhất định sẽ không được vui vẻ, tin mẹ đi!”
Lộ Tinh gật đầu, không muốn giải thích gì. Có lẽ những người con gái khác sẽ nghĩ như vậy, nhưng mỗi lần nghĩ đến La Thuần anh dũng khí khái, coi trời bằng vung là cô ta cảm thấy dù có theo anh lưu lạc cùng trời cuối đất cũng vui vẻ. Cho dù hai người chưa xác định bất cứ quan hệ gì, chỉ ngồi bên nhau thôi cũng đủ hạnh phúc.
Cô ta không muốn nghe theo sự sắp đặt, càng không muốn sống cả đời cùng người mình không thích, cô ta chỉ muốn nắm giữ vận mệnh của chính mình.
Lộ Chiến Phong đột nhiên nói: “Sáng nay ông của con trò chuyện riêng với con, đã nói những gì rồi?”
“Cũng không có gì ạ.” Lộ Tinh cười đáp: “Ông nói một bí mật cho con biết, một bí mật có thể làm cho con vui vẻ.”
Xe chạy đến trước cửa khách sạn, chiếc thảm đỏ trải dài từ hông xe đến sảnh khách sạn, ở hai bên biển người đông nghịt, tranh nhau nhìn xem dáng vẻ của cô dâu đẹp nhất thủ đô. Hơn một trăm người bảo vệ mặc áo đen duy trì trật tự ở hiện trường. Lộ Tinh xuống xe rồi lại càng bị bao vây chặt hơn, cô nhanh chóng bước vào trong khách sạn dưới vô số pháo hoa vàng rơi vãi khắp nơi.
Khách khứa đã lấp đầy khách sạn, Lộ Tinh liên tục chào hỏi từng người có vai vế lớn, tiếp đó vào hậu trường dặm lại lớp trang điểm, sau đó bị người ta vội vàng đẩy lên sân khấu. Đường Hoán Long đã mặc lễ phục đợi sẵn ở đó, cười híp mắt nhìn Lộ Tinh. Có thể cưới được mỹ nữ đẹp nhất thủ đô, ai mà không mừng chứ!
Người dẫn chương trình nói một tràng đầy nhiệt tình, cuối cùng đặt câu hỏi: “Chú rể, anh có đồng ý lấy người con gái đẹp nhất thủ đô chúng ta làm vợ hay không?”
“Tôi đồng ý!” Đường Hoán Long tươi cười trả lời.
Người chủ trì buổi lễ lại tiếp tục cười hỏi: “Cô dâu, cô có đồng ý lấy người đàn ông đẹp trai nhất thủ đô chúng ta làm chồng hay không?”
Lộ Tinh im lặng, cô ta ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía cửa, dường như đang chờ điều gì đó.
Hiện trường rơi vào không khí gượng gạo, người bên dưới xôn xao bàn tán không ngừng. Người nhà họ Đường hiển nhiên có chút bất mãn, gia chủ Đường Văn Cử tỏ vẻ không vui nói: “Chiến Phong, nghe nói con gái anh ở bên ngoài có quen với thằng nhóc nào đó, còn nói muốn ngăn cản việc hôn nhân giữa hai nhà chúng ta, có thật vậy không?”
Lộ Chiến Phong hừ một tiếng: “Chẳng qua là trò đùa giữa mấy đứa trẻ với nhau mà thôi! Hai nhà chúng ta kết thông gia là chuyện chắc chắn như đinh đóng cột, hôm nay còn có hai nhà khác làm chứng, ai dám đến gây chuyện chứ?”
Nhưng tiếng bàn tán xung quanh vẫn vang lên bên tai không dứt. Chuyện tiệc sinh nhật của Lộ Tinh hôm ấy đã sớm truyền khắp thủ đô, có người nói: “Nghe nói cô dâu còn đang đợi người trong lòng đến cướp dâu, tôi thấy không cần chờ nữa đâu, cậu cả nhà họ Đường là người tốt thế kia mà!”
“Thật sự có chuyện đó sao? Đợi người cưỡi mây bảy màu đến cướp dâu à? Ha ha, không ngờ mỹ nữ đẹp nhất thủ đô chúng ta lại có một mặt ngây thơ như vậy, nhưng trong hôn lễ mà gây ra chuyện như thế thì cũng thật không hiểu chuyện!”
“Đúng là quá ngây thơ! Đàn ông chẳng được mấy người tốt, vậy mà cô ấy lại vì một câu nói mà đợi người đến cướp dâu, thế có ngốc không chứ!”