Long Vương Trở Lại

Chương 272



Chương 272

Hiện tại, La Phong có thể hoàn toàn biết được tại sao lại có chuyện này.

Tại sao Giang Thần lại có thể ăn cơm cùng Hoắc Đông tướng quân.

Thì ra tên trước kia của Hoắc Đông là Hoắc Tây, có quen biết hồi nhỏ với Giang Thần.

Nhưng, đó đều là lúc nhỏ.

Hiện tại Hoắc Đông đã là đại tướng quân, cùng nhau ăn một bữa cơm cũng chỉ là nể tình quen biết lúc nhỏ, hiện tại anh ta là đại tướng quân, nào sẽ để ý Giang Thần cơ chứ.

Anh ta đột nhiên ngẩng đầu nên, nói: “Tiểu Tâm, nhà họ La anh cũng được tính là đại gia tộc, cũng quen biết Hoắc tướng quân, gia tộc anh còn thường xuyên làm việc với Hoắc tướng quân.”

Anh ta lại bắt đầu nói khoác rồi.

Trước mặt người yêu của mình, khoe khoang về gia đình mình hùng mạnh như thế nào và nhà máy mà mình mở kiếm được bao nhiêu tiền một năm.

Nghe đến đây Hà Tâm cảm thấy có chút phản cảm.

Nhưng mà có tiền, thì thật sự đáng để khoe khoang.

So với những người bằng tuổi, quả thật La Phong có tiền đồ.

Ít nhất là cũng mạnh hơn so với anh rể này của cô ấy.

Cô ấy liếc nhìn Giang Thần.

Ở rể nhà họ Đường, cũng không đi làm, ăn của nhà họ Đường, uống của nhà họ Đường, thật sự không khác gì một phế vật.

Nhưng mà chính là từng đi tòng quân, quen biết Hoắc Đông, Hà Tâm đã có cái nhìn khác đối với anh.

“Ăn no rồi.”

Giang Thần cầm giấy ăn lên lau miệng.

Đúng lúc đó đột nhiên anh nhớ ra, Hoắc Đông đã đi rồi, ai thanh toán?

Anh nhìn La Phong còn đang bốc phét, cười nói: “Nếu như anh La đây đã có tiền như vậy, vậy thì bữa ăn này, anh Phong thanh toán nhé?”

Nói xong anh kéo Hà Tâm: “Em họ, Sở Sở bảo anh đưa em trở về an toàn, hiện tại cơm cũng ăn rồi, chúng ta đi thôi.”

“Vâng.” Hà Tâm gật đầu.

“Giang Thần, anh làm gì vậy?” La Phong đột nhiên chỉ trích.

Không dễ gì mới đợi được Hà Tâm tới Giang Trung, còn không dễ gì mới có cơ hội một lần cùng nhau dùng bữa, anh ta làm sao có thể dễ dàng để Hà Tâm về được.

Anh ta còn có ý định dẫn Hà Tâm đến thăm xưởng nhà anh, khoe khoang một phen, để Hà Tâm có cái nhìn khác về mình.

“Hả?”

Giang Thần cau mày, nói: “Làm sao?”

La Phong chỉ vào tay của Giang Thần, quở trách: “Thả bạn gái tôi ra.”

Giang Thần nhìn Hà Tâm.

Hà Tâm liếc xéo La Phong, khuôn mặt xinh đẹp đầy bất mãn: “La Phong, tôi đồng ý làm bạn gái anh lúc nào?”

La Phong đột nhiên trở nên nhẹ nhàng tình cảm: “Tiểu Tâm, điều kiện của anh tốt như vậy, em còn do dự cái gì chứ, làm bạn gái của anh, em sẽ không cần phải đi làm nữa, không lo ăn mặc, muốn mua cái gì thì mua cái đó, không tốt sao?”

“Không tốt.” Hà Tâm nói: “Tôi có chân có tay, tự mình có thể kiếm tiền.”

Cô ấy nói xong liền xoay người đi.

Giang Thần cũng nhanh chóng theo sau, trước khi đi còn nói: “Nhớ thanh toán

đấy.”

“Đáng ghét.”

La Phong tức tới mức nắm chặt tay thành quyền, nét u ám thoáng qua trên khuôn mặt tuấn tú của anh ta.

“Giang Thần, cái tên phế vật anh, cứ đợi đấy cho tôi.”

Giang Thần đã phá hỏng chuyện tốt của anh ta, anh ta đã ghi hận Giang Thần rồi.

Giang Thần dẫn Hà Tâm ra khỏi Mỹ Vị Hiên, để hành lý ra sau cốp xe, sau đó lái xe quay về nhà họ Đường.

Hà Tâm ngồi ở vị trí ghế phụ, cầm điện thoại lướt nhìn tấm ảnh chụp chung với Hoắc Đông, rồi tự cười như một đứa ngốc.

Giang Thần không nhịn được hỏi: “Chỉ là vài tấm ảnh chụp chung thôi mà, có nhất thiết phải vậy không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.