Chương 283
Ngô Mẫn lập tức cảm ơn: “Con cảm ơn mẹ nhiều.”
Cả nhà ai nấy cũng lặng đi trong niềm vui sướng khôn nguôi.
Chỉ có Đường Sở Sở là buồn rầu.
Cô trở về phòng, bật máy tính và bắt đầu viết đơn xin cư trú.
Cả ngày hôm nay, Giang Thần đều không hút điếu thuốc nào trước mặt Đường Sở Sở.
Giờ anh đang thèm thuốc lá. Nhưng không dám hút ngoài ban công, mà đi ra khỏi cửa, anh đến cầu thang, châm một điếu thuốc và bắt đầu hút.
Hà Tay đi tới, cô ta đứng khoanh tay nhìn Giang Thần đang ngồi hút thuốc dưới đất.
Cô ta mím môi cười: “Anh rể, chuyện đưa nhà họ Đường đến định cư ở trung tâm tài chính thương mại trong thành phố, với chị Sở Sở chắc cũng dễ như bỡn nhỉ?”
Giang Thần ngẩng đầu lên và nhìn thấy một khuôn mặt xinh xắn, anh nhún vai và nói: “Hỏi anh, anh biết hỏi ai?”
“Sao thế, anh không định âm thầm giúp một tay à? Anh mà đứng ra thì lại chẳng quá dễ?”
“Em coi trọng anh quá rồi, anh chỉ là lính quèn mới xuất ngũ thôi.”
Hà Tâm ngồi sà xuống đất mà không thèm chú ý hình tượng, cô ta ôm lấy cánh tay Giang Thần, cả người cô ta như sắp dính chặt vào người anh, cô ta nói với giọng yểu điệu: “Anh rể, em tới Giang Trung là để tìm việc làm, anh ra mặt kiếm dùm em một công việc tử tế được không dạ? ”
Một nơi khác, sau khi Đường Sở Sở bật máy tính lên, cô lại không biết phải viết đơn xin thế nào.
Cô bước ra khỏi phòng tìm Giang Thần nhưng không thấy nên quyết định ra ngoài tìm.
Đi chưa được vài bước, đã thấy bóng dáng ai đó trên cầu thang cách đó không xa.
Giang Thần ngồi dưới đất, Hà Tâm lại ngồi quấn lấy tay anh, cả người cô ta như dính chặt vào anh.
Đoàng!
Cảnh tượng này chẳng khác gì tiếng sét giữa trời quang.
Đường Sở Sở lập tức sững người, cô hóa đá tại chỗ, khóe mắt lấp lánh lên những giọt lệ trong suốt.
Vài giây sau, cô che miệng, oà khóc, chạy vào phòng
Hà Tâm to gan thật, cả người cô ta gần như dính chặt vào Giang Thần.
Hương thơm thiếu nữ quyến rũ xộc lên mũi, Giang Thần vội nhích người ra xa.
Hành động của anh khiến Hà Tâm bật cười: “Anh rể, anh còn biết ngại ngùng nữa hả? Người ta đồn, anh với chị họ không có ngủ chung. Đừng nói là anh còn zin nha?”
Giang Thần đỏ mặt.
Chính xác thì anh đúng là như vậy.
Mười năm trước, anh mới mười bảy tuổi, là một thiếu niên vừa tốt nghiệp trung học phổ thông.
Tình yêu tuổi học trò thuở những năm cấp ba đó cũng chỉ giới hạn trong những cái nắm tay.
Đi lính mười năm, thứ anh phải đối mặt là những cuộc huấn luyện đặc biệt ngày đêm, vũ khí máu lạnh và cả xương máu quân thù.
Anh cũng lười nói nhảm với Hà Tâm, anh rít mạnh điếu thuốc, sau đó ném tàn thuốc vào thùng rác và xoay người về phòng.
Thấy Hà Tâm ngồi ôm lấy cánh tay và gần như dính chặt vào Giang Thần ở bậc cầu thang, Đường Sở Sở chạy đi trong nước mắt.
Sau khi trở về phòng, cô khóc nức nở thành tiếng.
Cô tưởng Giang Thần là người đàn ông tốt. Nhưng nào ngờ anh cũng như bao gã đàn ông khác.