Long Vương Trở Lại

Chương 776



Chương 776

Người này hiểu ý, lập tức rời đi.

Quan Tuyền nói tiếp: “Hứa Tinh, chẳng lẽ em còn chưa nhìn ra chuyện này là do Đường Sở Sở và Giang Thần cố ý cấu kết lừa em ư?”

Anh ta nhìn mọi người xung quanh, nói một cách dõng dạc: “Mọi người đều biết, Giang Thần là tên đi ở rể, là loại phế vật, Đường Sở Sở đưa anh ta đến, mục đích là gì, nhất định chính là đang giả vờ thể hiện cho mọi người thấy Giang Thần là một người giỏi giang.”

“Theo tôi thấy rõ ràng Hứa Khung và Đinh Ngọc Long đều là chỗ thân tình của Đường Sở Sở, bọn họ kết hợp với Giang Thần đi lừa bịp mọi người.”

Lời vừa nói ra, mọi người lập tức tỉnh ngộ.

“Không phải, không phải như vậy.” Đường Sở Sở cố gắng giải thích.

Giang Thần lười chẳng muốn phân bua.

Lại còn kết hợp để giả vờ?

Anh có nhu cầu này không nhỉ?

Này là dạng người gì mà ngay cả chuyện vô lý như vậy cũng nghĩ ra được?

“Sở Sở, chúng ta đi thôi.”

Giang Thần không muốn phí lời nữa.

Giang Thần không muốn phí lời nữa.

“Muốn đi sao?”

Quan Tuyền chặn đường hai người họ, lạnh giọng nói: “Sao hả? Bị vạch trần rồi muốn chạy trốn ư?”

Giang Thần nhìn thẳng vào anh ta, nói: “Anh còn muốn cái gì?”

Anh gần như có thể đoán ra người nuôi rắn độc thật sự chính là Quan Tuyền, chỉ là không có bằng chứng nên anh mới không muốn nói năng hồ đồ, giờ anh lại còn bị Quan Tuyền tố cáo ngược sao?

Quan Tuyền nói to: “Các bạn học, chắc chắn Giang Thần chính là kẻ nuôi rắn độc, nếu không tin thì chúng ta cùng nhau tới phòng anh ta kiểm tra là biết ngay, nếu không có thì tôi sẽ quỳ xuống nhận sai với anh ta, còn nếu trong phòng anh ta có rắn độc thì mọi chuyện như nào, chắc tôi không cần nói nữa nhỉ?”

Quan Tuyền dứt lời, ngay lập tức Giang Thần đã cảm thấy có điều chẳng lành.

Vừa nãy anh cũng nhìn thấy người đàn ông đứng bên cạnh Quan Tuyền lén lút rời đi.

Nếu anh không đoán lầm thì có lẽ người đàn ông kia đã lén tới phòng anh rồi thả rắn độc ra.

Anh đã quá sơ suất rồi, ngay cả thủ đoạn đơn giản như vậy anh cũng không để ý.

“Đi thì đi.” Đường Sở Sở tự nhận mình trong sạch, chẳng có gì phải sợ.

Còn Giang Thần lại đang cau mày.

Thấy bộ dạng của anh, Quan Tuyền lạnh lùng nói: “Sao, sợ rồi à?”

Hứa Tinh đang ngồi trên ghế cũng nhìn Giang Thần bằng ánh mắt hơi nghi ngờ, trong lòng thầm nhủ: Chẳng lẽ tên này thật sự nuôi rắn độc?

“Giang Thần, anh sợ cái gì?”

Giang Thần quay lại nhìn Hứa Tinh, nhún vai một cái.

Việc đã tới nước này, anh cũng chẳng thể nói được gì, chỉ đành theo chân bọn họ về phòng kiểm tra.

Về phần có thể tìm ra rắn độc không, anh cũng không chắc chắn.

Về phần có thể tìm ra rắn độc không, anh cũng không chắc chắn.

“Đi.”

Đoàn người cùng trở về khách sạn Sơn Trang.

Hứa Tinh được người khác dìu đi.

Rất nhanh chóng bọn họ đã tới phòng của Giang Thần.

Anh lấy chìa khóa phòng, mở cửa ra.

Bật đèn lên.

Đoàn người lần lượt bước vào trong.

Giang Thần vừa bước vào phòng đã cảm thấy có điều kỳ lạ, trên mặt bàn có một cái hộp nhỏ màu vàng, trước lúc anh rời phòng, trong phòng không hề có cái hộp nào.

“Đứng lại, anh đừng động vào.” Quan Tuyền vừa bước vào đã hô lớn.

Giang Thần bất đắc dĩ đứng sang một bên.

Quan Tuyền dẫn theo một nhóm người đi vào trong.

Bọn họ giả vờ tìm kiếm, cuối cùng trước sự chứng kiến của mọi người, bọn họ mở nắp hộp màu vàng kia ra, vừa mở ra, một con rắn độc nhỏ màu vàng lập tức trườn ra ngoài.

“Á…”

Không ít bạn học nữ hét toáng lên vì sợ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.