Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Chương 132: Tổng kết



Biên soạn: Đức Uy

Bản convert lấy từ truyencv.com

---------------------------------------------- 

"Nói cho ta nghe cảm giác của các ngươi về trải nghiệm trong Thăng Linh Đài hôm qua một chút! " Vũ Trường Không đứng trên bục giảng, nhàn nhạt hướng về năm tên học viên trong lớp nói.

Trương Dương Tử ngày hôm nay vành mắt có chút biến thành màu đen, hiển nhiên tối qua ngủ không ngon. Vương Kim Tỳ cũng là như thế. Điểm khác chính là, Trương Dương Tử bởi vì phiền muộn, mà Vương Kim Tỳ là do gặp ác mộng, hắn không quên được cảm giác cực kỳ lạnh giá khi bị Nhân Diện Ma Chu đâm thủng thân thể. Có cảm tưởng, một khắc đó, thật sự tính mạng của chính mình sẽ kết thúc. Cảm giác lạnh giá khắc sâu trong linh hồn khiến cho hắn khó có thể nào quên.

Tạ Giải sắc mặt cũng không tốt lắm, ngày hôm qua liều mạng huyết chiến, chịu nhiều vết thương như vậy, lúc đó vẫn chưa thấy gì, tối về nghỉ ngơi, trong đầu đều xuất hiện hình ảnh từng con Thanh Lang hướng về chính mình đập tới, căn bản không có cách nào bình tĩnh lại tâm tình. Mãi đến nửa đêm, vì lăn từ trên giường rớt xuống đất mà tỉnh lại.

Cổ Nguyệt sắc mặt vẫn như thường, xem ra cũng không hề có sự khác biệt gì.

Đường Vũ Lân là người duy nhất vẻ mặt phấn khởi, Hồn Linh tiến hóa, còn có cái gì so với cái này khiến người ta hài lòng đây?

"Dựa theo thứ tự hôm qua thoát ly khỏi chiến trường tính tới, Trương Dương Tử!" Xem vẻ mọi người đều không có ý định lên tiếng trước, Vũ Trường Không trực tiếp điểm danh.

"Vâng! Trương Dương Tử có chút lúng túng đáp ứng một tiếng, đứng lên nói: "Ngày hôm qua biểu hiện của con quả thực cực kỳ tồi. Vũ lão sư, con sai rồi."

Vũ Trường Không khoát tay áo một cái, "Nhận sai với ta làm gì, mạng của chính ngươi. Ngươi bây giờ còn có cơ hội nhận sai, nếu như ngày hôm qua thực sự ở trong Hồn thú Đại Sâm Lâm, ngươi hiện tại đã là thi thể, thậm chí hài cốt không còn. Nói cảm giác của ngươi đối với Thăng Linh Đài, hoặc đối với chính bản thân ngươi."

Cơ mặt Trương Dương Tử lúng túng co giật một hồi, "Thăng Linh Đài thế giới quá chân thực. Ở bên trong con không cảm nhận được sự hư huyễn nào. Vì lẽ đó, khi mới tiến vào con cực kỳ hiếu kỳ. Con leo lên cây vì nghĩ có thể ngắm được thế giới xa hơn, hơn nữa, võ hồn của con có năng lực phi hành nhất định. Con cảm thấy ở trên ngọn cây có thể xác định được phương hướng bay đi, đồng thời có thể quan sát mọi thứ tốt hơn”

"Vì lẽ đó, lúc mới bắt đầu, con nghĩ mình không sai. Con sai ở chỗ coi thường kẻ địch, bản thân tự đại. Chưa quan sát rõ ràng tình huống chung quanh mà đã tùy tiện ra tay, trở thành mục tiêu của bầy thú, vì vậy mà bị trục xuất khỏi Thăng Linh Đài”

"Lần sau lại đi Thăng Linh Đài, con nhất định sẽ đặc biệt cẩn thận, hết sức bảo toàn chính mình. Tranh thủ sinh tồn thời gian dài hơn."

Nói xong những này, hắn một lần nữa ngồi xuống.

Vũ Trường Không không đánh giá gì, chuyển hướng Vương Kim Tỳ, "Ngươi thì sao?"

Vương Kim Tỳ cười khổ nói: "Vũ lão sư, hiện tại những ký ức khác của con đều không quá sâu sắc, chỉ nhớ rõ gương mặt kinh khủng đó từ trên đỉnh đầu hạ xuống. Sau đó chính là loại cảm giác lạnh lẽo vì linh hồn bị đông lại, tựa như ác mộng. Ác mộng này vẫn luôn lởn vởn quanh con, không biết lần sau gặp lại sẽ phải đối diện như thế nào?”

Vũ Trường Không nói: "Ngươi hiện tại cần phải buông lỏng tâm thần, qua mấy ngày sẽ dần dần hoàn hồn lại, tình huống của ngươi khá đặc thù, Nhân Diện Ma Chu cực kỳ hiếm thấy, cũng cực kỳ mạnh mẽ, trăm năm tu vi liền có thể săn giết Thiên Niên Hồn Thú khác, chết trong tay nó không mất mặt. Ngươi nhớ kỹ, lần sau gặp mặt loại hồn thú này, trước tiên phải nhấn tín hiệu cầu cứu thoát ly. Lần này, ngươi trực tiếp bị nó đánh giết trong Thăng Linh Đài mang lại nguy hiểm quá lớn!"

Vũ lão sư đang an ủi người? Đây là điều cực kỳ hiếm thấy!!!

"Tạ ơn lão sư."

Vũ Trường Không chuyển hướng  sang Cổ Nguyệt.

Cổ Nguyệt nói: "Thăng Linh Đài là một thế giới rất chân thực, thực sự như đang tiến vào trong một mảnh rừng rậm viễn cổ cực lớn, con nghĩ con yêu thích nơi đó, phi thường yêu thích. Chiến đấu với hồn thú rất chân thực, mọi thứ đều cùng sự thật tựa hồ không khác nhau gì cả."

"Chỉ vậy thôi sao?" Nhìn thấy Cổ Nguyệt một lần nữa ngồi xuống, Vũ Trường Không khẽ nhíu mày nói.

Cổ Nguyệt gật gật đầu.

Vũ Trường Không nói: "Vậy ngươi giải thích cho ta một chút, ngươi là như thế nào tìm được Đường Vũ Lân?"

Cổ Nguyệt ngẩn người, "Hẳn là do trùng hợp!?"

"Trùng hợp?" Vũ Trường Không hai mắt híp lại, "Tạ Giải đụng với Đường Vũ Lân có thể nói là trùng hợp, bởi vì khi bọn họ xuất hiện trong Thăng Linh Đài khoảng cách vốn là không xa, hơn nữa Tạ Giải hoảng hốt chạy loạn đến khu vực gần Đường Vũ Lân. Nhưng ngươi thì không, khoảng cách của ngươi và Đường Vũ Lân cũng không gần, khi ngươi phát hiện Thiên Niên Tinh Thể Hùng ngay lập tức quyết định phương hướng chạy trốn. Mà phương vị chạy trốn chính là về chỗ của hắn. Càng làm cho ta hoài nghi chính là, đường chạy trốn của ngươi sẽ theo vị trí Đường Vũ Lân biến hóa mà điều chỉnh. Cái này chắc không phải là trùng hợp?”

Cổ Nguyệt trầm mặc, Đường Vũ Lân cũng rất kinh ngạc nhìn về phía của nàng, nàng có thể chuẩn xác tìm tới vị trí của mình?

Tình huống hôm qua hắn cũng không hiểu rõ lắm, nhưng hắn có thể thấy được Tạ Giải vì mình liều mạng chiến đấu, còn Cổ Nguyệt tình huống như thế nào rời đi hắn cũng không nắm rõ.

"Đúng, con có một ít thủ đoạn khống chế nguyên tố, có thể phụ trợ cho đồng đội, còn có thể cảm nhận được phương hướng của bọn họ. Con cảm thấy ở cùng với Vũ Lân là an toàn nhất, vì lẽ đó, mới ưu tiên lựa chọn đi tìm hắn." Cổ Nguyệt giải thích, nghe có vẻ hơi hơi gượng ép.

"Được." Vũ Trường Không không hỏi tới, mà là chuyển hướng sang Tạ Giải, "Tới lượt ngươi."

Tạ Giải nói: "Con cũng rất yêu thích chỗ đó, trong rừng rậm săn giết hồn thú cảm giác cực kỳ sảng khoái. Hoàn cảnh trong đó đặc biệt thích hợp cho Mẫn Công hệ Chiến Hồn Sư như con, nếu tốc độ của con có thể mau hơn, khả năng sống sốt sẽ cao hơn. Cuối cùng, thời điểm chém giết những con Thanh Lang kia cũng đặc biệt sảng khoái. Con tận lực né chỗ yếu hại, có thể chiến đấu càng lâu. Phương thức chiến đấu này con đã sớm được học, nhưng khổ nỗi không có địa phương luyện tập, lần này con đã thật sự lĩnh hội qua, phân tích được chỗ yếu hại của chiến thuật này.”

Cuối cùng đến phiên Đường Vũ Lân.

Đường Vũ Lân trầm ngâm một chút, nói: "Kỳ thực, tụi con lần này có thể đánh giết Thiên Niên Tinh Thể Hùng là rất may mắn, tình huống lúc đó dù chỉ cần một sai lầm liền không cách nào hoàn thành. Cảm giác trong rừng rất chân thực, mặc dù biết là ảo cảnh, nhưng thâm nhập trong đó vẫn bất tri bất giác xem là thực, đặc biệt là cảm giác đau đớn khi bị thương. Cảm giác cùng Hồn thú ảo chiến đấu có tác dụng rất lớn trong thực chiến. Ở nơi như thế này tu luyện, con nghĩ chúng con có thể trở thành hồn sư chân chính. Con cảm thấy trong tương lai tụi con có thể phối hợp còn ăn ý hơn. Chỉ khi phối hợp nhuần nhuyễn mới có thể mượn sức mạnh tập thể để đối kháng với Hồn Thú mạnh hơn”

Nghe xong năm người lên tiếng, Vũ Trường Không gật gật đầu.

"Lần Thăng Linh Đài rèn luyện này, nếu để cho ta chấm điểm các ngươi, Trương Dương Tử 0 điểm. Vương Kim Tỳ 1 điểm. Cổ Nguyệt 5 điểm. Tạ Giải 5 điểm. Đường Vũ Lân 4 điểm"

Trương Dương Tử đối với với mình điểm thấp sớm có linh cảm, Vương Kim Tỳ cũng giống như vậy. Nhưng khi Vũ Trường Không nói Đường Vũ Lân chỉ có 4 điểm, không bằng Cổ Nguyệt cùng Tạ Giải, mọi người không khỏi đều toát ra vẻ kinh ngạc, nếu như không phải hắn đánh giết Bách Niên Độc Giác Long cùng Thiên Niên Tinh Thể Hùng, e rằng hai người kia trước tiên đều chết trận!

"Đường Vũ Lân, biết tại sao ta chấm ngươi thấp điểm hơn bọn chúng không?" Vũ Trường Không ánh mắt sáng quắc nhìn hắn.

Đường Vũ Lân cúi đầu suy nghĩ. Lúc nghe được kết quả chấm điểm, hắn cũng ngẩn người một chút, hắn cũng nghĩ mình hẳn phải cao điểm nhất mới đúng. Nhưng mà nghe xong Vũ Trường Không hỏi dò, hắn cẩn thận ngẫm lại, dần dần rõ ràng ý tứ của Vũ lão sư.

"Cổ Nguyệt điểm cao hơn, là bởi vì nàng phối hợp chiến đấu tốt, nguyên tố khống chế tinh diệu mới có thể giúp tụi con đánh bại Tinh Thể Hùng. Tạ Giải đạt cao điểm, là bởi vì hắn vì bảo vệ con, liều mạng ngăn trở đàn sói."

Vũ Trường Không nói: "Không hoàn toàn đúng. Nếu như không phải Cổ Nguyệt lúc ngươi bị hóa thành tinh thể, dùng thân thể của mình chắn cho ngươi khỏi bị trọng thương, ngươi đã trực tiếp ngã xuống đất tan thành ngàn mảnh. Tuy rằng sẽ không tử vong trên thực tế, nhưng ngươi chắc chắn chịu đựng thống khổ tương tự Vương Kim Tỳ, để lại di chứng về sau. Vì lẽ đó, nếu như lại toán kỹ càng, điểm của Cổ Nguyệt là cao nhất. Còn Tạ Giải, hắn đạt được cao hơn ngươi, không phải là bởi vì hắn cuối cùng cứu ngươi, mà là bởi vì hắn đối với hồn thú trình độ quen thuộc vượt qua ngươi. Ngươi bị trừ điểm là do đánh giết Tinh Thể Hùng lại để bị kết tinh hóa. Nếu như ngươi có hiểu biết đối với loại Hồn Thú này thì sẽ biết, nó trước khi chết, sẽ có một lần tinh thể hồn lực bạo phát. Tinh Thể Hùng càng mạnh thì khi tự bạo phạm vi bao trùm sẽ càng lớn. Hiển nhiên, ngươi không biết điểm này, đây là do thiếu kiến thức.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.