Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Chương 219: Cường địch



Biên soạn: Đức Uy

Bản convert lấy từ truyencv.com

---------------------------------------------- 

"Ta nghe nói, ở trên đại lục, tình huống của khu vực phía Tây lại không giống những nơi khác. Những Hồn Sư bên đó, muốn trở thành Đấu Khải Sư so với chúng ta nhiều hơn. Vì lẽ đó, có rất nhiều người lựa chọn con đường tu luyện trở thành Hồn Sư thuần túy, mà không phải cứ nôn nóng tăng trưởng hồn lực. Tiền đề của Đấu Khải Sư, bản thân nhất định phải là Hồn Sư mạnh mẽ trước đã. Vì lẽ đó, ở Trung Bộ và khu vực phía Tây, tỉ lệ Đấu Khải Sư thành tài so với chúng ta cao hơn nhiều. Đấu Khải Sư mới là lực lượng mạnh nhất của đại lục, lý niệm khác biệt như vậy, nên đã tạo thành chênh lệch về mặt thực lực giữa các khu vực."

"Ta cảm thấy, phương thức giáo dục của Vũ lão sư dành cho chúng ta, có khả năng là xuất phát từ khu vực Trung Bộ, chính là khu vực lấy Sử Lai Khắc học viện làm trụ cột. Vì lẽ đó, năng lực thực chiến của chúng ta so với các bạn cùng tuổi mạnh hơn một ít."

Đường Vũ Lân nghe Tạ Giải giảng giải, không khỏi có chút liếc mắt, "Ngươi làm sao biết được những điều này?" Hắn không tin Tạ Giải có thể tự mình nghĩ ra được.

Tạ Giải cười hì hì, "Kỳ nghỉ hè hôm trước, ta vốn định tranh thủ đi ra ngoài chơi một chút, nhưng cha ta muốn kiểm tra ta. Kết quả của ta khiến ổng kinh ngạc và vui mừng vô cùng. Ổng nghe ta nói qua phương thức tu luyện của mình, lại bảo cho ta biết những điều này. Ánh mắt của cha ta vẫn luôn vô cùng tốt đó nha!”

Đường Vũ Lân gật đầu, "Thúc thúc nói rất có đạo lý! Chúng ta đồng thời hướng về mục tiêu trở thành Đấu Khải Sư, cố gắng hơn nhé!" Vừa nói, hắn đưa tay ra.

Cổ Nguyệt rất tự nhiên đem tay của chính mình đặt ở bên dưới bàn tay Đường Vũ Lân như mọi lần, mặt trên là của Tạ Giải cùng Hứa Tiểu Ngôn, bốn người nhìn nhau nở nụ cười, đều cảm thấy sự tự tin gia tăng lên không ít.

Ba trận thi đấu vòng tròn tiếp theo, bọn họ đều thắng tương đối ung dung, trong đó chỉ có một trận lại xuất hiện tam hoàn Hồn Sư. Đường Vũ Lân phát huy được đầy đủ vai trò linh hồn của toàn đội, khống tràng, phòng ngự, mạnh mẽ tấn công, một người chống đỡ.

Dựa vào trời sinh thần lực cùng Kim Long Trảo, hắn tuy rằng tu vi chỉ có nhất hoàn, nhưng vẫn chưa gặp phải địch thủ.

Sau khi thắng liên tiếp bốn tràng đấu, các tổ đội khác cũng đã bắt đầu chú ý tới bọn họ. Đặc biệt là quan tâm đến đội trưởng Đường Vũ Lân.

Trong thi đấu, thực lực Đường Vũ Lân biểu hiện ra quá mức chói mắt, chỉ riêng Thiên Niên Hồn Hoàn, đã đủ để hấp dẫn nhãn cầu. Hơn nữa hắn thường thường mạnh mẽ một người che chắn ở phía trước, kiến tạo cơ hội cho bè bạn. Những đoàn đội khác đã bắt đầu nghiên cứu phương thức tác chiến của hắn.

Đường Vũ Lân sinh hoạt rất có quy luật. Sáng sớm tu luyện Tử Cực Ma Đồng, buổi sáng tu luyện Khống Hạc Công, buổi chiều thi đấu, buổi tối minh tưởng. Phong phú mà có ý nghĩa.

Thực chiến là một phần không thể thiếu của tu luyện. Khống Hạc Công hắn đã từ từ nhập môn, có lúc thậm chí còn thử nghiệm trong trận đấu. Hiện nay tuy rằng vẫn chưa thể đem lại hiệu quả tốt, nhưng cảm giác của Đường Vũ Lân đối với Khống Hạc Công đã càng ngày càng quen thuộc. Khống Hạc Công không chỉ giúp hắn có thêm một thủ đoạn chiến đấu, còn giúp tăng mạnh khả năng áp súc hồn lực của Huyền Thiên Công. Đem hồn lực có hạn phát huy ra được lực chiến mạnh hơn, chính là điều hiện tại hắn cần nhất.

"Nghe nói đối thủ của chúng ta ngày hôm nay rất mạnh đó! Rất có khả năng là đội mạnh nhất bảng." Tạ Giải nói với Đường Vũ Lân.

Đường Vũ Lân gật gật đầu. "Hừm, đúng đấy! Đội một của Hải Lục Thành - Hải Lục học viện. Có người nói có hai tên tam hoàn, một tên nhị hoàn. Bảng đấu của chúng ta, thực lực tổng hợp so với các bảng còn lại hơi yếu hơn một chút. Hải Lục học viện trước đó cũng thu được 4 trận toàn thắng, giống như chúng ta. Bốn đội đứng đầu có thể tiến vào vòng 16 đội mạnh, chỉ cần chúng ta chiến thắng trận này là ổn rồi."

Tạ Giải nói: "Trận này đánh như thế nào? Có phải là nên để ta phát huy một chút không? Mỗi trận đều là ngươi xung phong, ta cảm thấy thật là vô vị nha!"

Đường Vũ Lân hạ thấp giọng, thần bí nói: "Lúc sau bạo phát mới chính là sát thủ! Loại năng lực kém cỏi như ta, mới quăng lên đầu xung phong làm tốt thí."

Tạ Giải nói: "Có thật không? Nhưng mà ngươi có nhận ra không, những nữ sinh của tổ đội khác rất nhiều người đã để ý đến ngươi, nhưng bọn họ lại không hề quan tâm đến ta. Ta rõ ràng đẹp trai hơn ngươi rất nhiều mà! Hu hu!"

"Ngươi da mặt đúng là dầy. Ngươi còn không đẹp bằng 1/3 người ta!" Hứa Tiểu Ngôn ha ha cười nói.

Tạ Giải tức giận: "Ghét nhất ngươi cái loại người không chịu nói sự thật. Ta ngược lại đang nghĩ cách phát huy một chút. Ta không muốn phải làm sát thủ sát thẻo gì cả, ta muốn được bùng cháy, ta muốn bùng cháy cơ!!!"

Đường Vũ Lân nhún nhún vai, nói: "Tốt! Vậy chiến thuật của chúng ta hơi hơi thay đổi một chút là được rồi."

Vũ Trường Không làm lão sư dẫn đội, nhưng với thi đấu của bọn họ vẫn luôn mặc kê, không hề chuẩn bị giúp bọn họ nửa điểm kế hoạch. Hết thảy kế hoạch tác chiến đều là do Đường Vũ Lân lập ra.

Sự tự do hoàn toàn cũng giúp Đường Vũ Lân có không gian phát huy, sở dĩ hắn biểu hiện sự cường hãn trong những trận thi đấu trước đó, nguyên nhân rất đơn giản, muốn dùng hào quang của mình che giấu con át chủ bài Tạ Giải cùng Cổ Nguyệt. Đối thủ thi đấu vòng tròn hiện tại vẫn không phải là mạnh nhất. Bọn họ còn muốn cố gắng đoạt được vòng nguyệt quế sau cùng, nên nhất định phải bảo lưu đòn sát thủ. Dù sao, những tổ đội sau này càng lúc càng mạnh hơn. Thậm chí còn có tổ đội của Diệp Tinh Lan cùng gã béo Từ Lạp Trí đến từ Sử Lai Khắc học viện. Thực lực của hắn đã sớm bại lộ, vì lẽ đó, hắn muốn làm hết sức để ẩn giấu các bạn mình.

Ngày hôm nay bọn họ sẽ phải đối mặt với Hải Lục học viện chiến đội, Hải Lục học viện là học viện lớn thứ ba của Thiên Hải Liên Minh, chỉ đứng sau Đông Hải thành, ở cách Thiên Hải Thành 200 km về hướng Bắc. Người của Hải Lục Thành, tính cách cường hãn, Hải Lục học viện trong Thiên Hải Liên Minh cũng rất có tiếng tăm. Chí ít tên tuổi so với Đông Hải học viện lớn hơn nhiều.

Lần này ba tên đại biểu của Hải Lục học viện đến dự thi đều vượt quá 14 tuổi. Hai tên tam hoàn một tên nhị hoàn, dù cho là vị nhị hoàn Hồn Sư kia, tu vi cũng chí ít vượt quá cấp 25. Những trận thi đấu trước đó, đều dựa vào thực lực tuyệt đối nghiền ép đối thủ mà giành thắng lợi. Cũng có danh tiếng nhất định.

Trong đó, đội trưởng của bọn họ nắm giữ một cái Thiên Niên Hồn Hoàn, chỉ có điều từ khi bắt đầu cho đến hiện tại, vẫn chưa hề sử dụng đến Thiên Niên Hồn Kỹ, không biết là cái gì.

"Đúng rồi, vừa nãy ta gặp phải người quen." Tạ Giải vô cùng thần bí nói.

"Ai vậy?" Đường Vũ Lân nghi ngờ hỏi.

Tạ Giải nói: "Đương nhiên là hai vị bạn học cũ lớp chúng ta, Dương Tử cùng Kim Tỳ. Bọn họ hình như là đại biểu của Hải Đông học viện, thi đấu ở Bảng 4, do một tên học trưởng khác dẫn dắt. Nghe nói những trận thi đấu trước đó cũng rất thuận lợi."

Vương Kim Tỳ cùng Trương Dương Tử? Nghe được tên của bọn họ, trong lòng Đường Vũ Lân không khỏi rung động, hồi tưởng lại tình huống lúc trước cùng các bạn bè đối mặt Nhân Diện Ma Chu, trong lòng hắn không khỏi có chút khó chịu. Nếu như không phải bởi vì chính mình, bọn họ cũng sẽ không rời đi.

Tạ Giải nói: "Ta cùng bọn hắn chào hỏi, Kim Tỳ nói, điều hắn không mong muốn nhất chính là gặp phải chúng ta trong trận đấu, ha ha."

Đường Vũ Lân than nhẹ một tiếng, "Nếu như bọn họ còn ở lại Linh Ban thì thật tốt, như vậy chỉ cần tìm thêm một người, chúng ta liền có thể tham gia thi đấu tổ đội 7 người.”

Nụ cười trên mặt Tạ Giải thu lại, thở dài một hơi, "Chuyện này cũng không thể oán ai, thôi thì mỗi người đều có chí hướng riêng. Ngược lại Linh Ban vẫn còn có chúng ta. Vì vinh dự của Linh Ban, trận thi đấu hôm nay, nhất định phải tất thắng!"

Đường Vũ Lân ngẩng đầu lên, trong con ngươi biểu lộ ánh sáng kiên định, "Tất thắng!" 

"Tất thắng!" Hứa Tiểu Ngôn cùng Cổ Nguyệt cũng đồng thời hô lên.

Sau khi tiến vào thi đấu vòng tròn, sân thi đấu của Sân Vận Động Thiên Hải cũng lớn hơn nhiều so với cuộc thi vòng loại, quản chế cũng càng chặt chẽ hơn.

Thi đấu buổi chiều tất cả đều là nhóm thiếu niên, tuy rằng cũng có tiếp sóng, nhưng trên khán đài đều không kín chỗ. Nói đúng hơn chỉ đến khi vào vòng 16 đội mạnh, nhóm thi đấu thiếu niên mới nhận được sự quan tâm nhiều hơn. Đặc biệt là thi đấu tổ đội 3 đối 3.

Phòng khách số 01.

Phòng khách số 01 Sân Vận Động Thiên Hải luôn được sử dụng cho các sự kiện trọng yếu, chính thức của Thiên Hải Thành, các nhân vật quan trọng của Thiên Hải Thành cũng như Thiên Hải Liêm Minh sẽ sử dụng phòng này để quan sát các trận đấu.

Vì lẽ đó, phòng khách số 01 cũng là phòng khách lớn nhất.

Bất quá, buổi chiều phòng khách số 01 có vẻ phi thường quạnh quẽ, hiện tại là nhóm Hồn Sư thiếu niên đang thi đấu, hơn nữa vừa mới bắt đầu lại là so đấu nhóm 3 người, có rất ít cao tầng sẽ đến xem những trận thi đấu thế này. Nhưng nơi này cũng không phải không có ai, có hai người ngồi trên chiếc ghế salon mềm mại, đang nhìn về phía màn ảnh lớn theo dõi thi đấu.

Hai người nhìn qua đều hơn 50 tuổi, một người thân hình cao lớn khôi vĩ, tóc ngắn màu đỏ sậm khác nào hỏa diễm. Tiếng nói của hắn vô cùng vang dội, lúc hắn mở miệng âm thanh vang vọng lan đến cả những phòng khách khác.

"Chấn Bằng huynh, lần này Hải Lục học viện các ngươi chắc chắn sẽ giành lấy hào quang thật rực rỡ!"

Người được hắn gọi là Chấn Bằng là một vị nam tử vóc người thon dài, da thịt màu đồng, con mắt không lớn nhưng ánh mắt phi thường sắc bén, khẽ mỉm cười, "Hoán Thiên huynh khách khí. Vị trí đệ nhất của Thiên Hải học viện các ngươi ở trong Liên Minh vẫn không một ai có thể lay động được."

Hai vị này, ở trong giới Hồn Sư Thiên Hải Liên Minh đều là tồn tại rất nổi danh. Tóc đỏ nam tử Long Hoán Thiên, chính là viện trưởng Thiên Hải trung cấp học viện của Thiên Hải Thành, lục hoàn Hồn Đế cường giả.

Trương Chấn Bằng, viện trưởng Hải Lục trung cấp học viện của Hải Lục Thành, tu vi hơi kém hơn so với Long Hoán Thiên, nhưng cũng đã đột phá đến cấp độ Hồn Đế.

"Chấn Bằng huynh ngày hôm nay gọi ta đến, là muốn cho ta xem cái gì chứ? Lẽ nào là xem nhóm thiếu niên thi đấu?" Long Hoán Thiên có chút ngạc nhiên hướng về Trương Chấn Bằng hỏi.

Trương Chấn Bằng gật đầu, "Học viện chúng ta có vài tên học viên năng lực không tệ, ta muốn cùng Hoán Thiên huynh thương lượng một chút, xem thử có thể chừa danh ngạch lại cho bọn chúng hay không."

Long Hoán Thiên trong lòng hơi động, “danh ngạch” trong miệng Trương Chấn Bằng ám chỉ cái gì hắn đương nhiên hiểu rõ. Hắn muốn chính là tiêu chuẩn ghi danh nhập học Sử Lai Khắc học viện. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.