Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Chương 627: Quái vật cùng kỳ tích



"Nhưng mà, bọn họ không có bị những khó khăn này làm khó, vượt mọi chông gai, trước mặt đối thủ cường đại, áp lực cực lớn, bọn họ trong nội tâm tràn ngập tín niệm vì vinh quang Sử Lai Khắc, cuối cùng từng bước tiến đến vòng cuối cùng, hơn nữa lấy được giải quán quân cuộc tranh tài đó. Linh Băng Đấu La, Long Điệp Đấu La bảy người họ, cũng được học viện ban thưởng, cuối cùng trở thành một đời Sử Lai Khắc Thất Quái."

"Ngươi còn nhớ rõ khẩu hiệu của học viện Sử Lai Khắc không?"

Vũ Trường Không không chút do dự nói: "Chỉ thu quái vật không thu người thường."

Thái lão lạnh nhạt nói: "Như vậy, quái vật không sáng tạo kỳ tích, thì còn là quái vật sao?"

Vũ Trường Không chấn động toàn thân.

Thái lão đứng người lên, đi đến của sổ phía trước, nhìn xuống dưới sân đấu, trầm giọng nói: "Ta cũng không nghĩ tới lần này bọn chúng sẽ đối mặt với đối thủ cường đại như thế. Nhưng đối thủ càng cường đại, cũng càng nghiệm chứng tiềm năng, tương lai của bọn chúng. Nếu như lần này bọn chúng có thể đạt được quán quân trong một hạng đấu, sau khi trở về, ta sẽ chính thức hướng học viện đề danh, cũng đảm bảo cho bọn chúng, trao tặng cho bọn chúng danh xưng Sử Lai Khắc Thất Quái đời này."


Vũ Trường Không luôn tỉnh táo nghe được câu này lập tức sắc mặt đại biến, thất thanh nói: "Trao tặng danh xưng Sử Lai Khắc Thất Quái? Thế nhưng, theo quy củ không phải chỉ có đệ tử Nội Viện ..."

Thái lão mỉm cười, "Ngươi cho rằng lần này học viện để bọn chúng đến đây tham gia trao đổi cùng Tinh La Đế Quốc chỉ là vì cho bọn chúng mở mang kiến thức sao? Hay là ngươi vẫn cho rằng sau khi trở về, bọn chúng còn chưa đủ trưởng thành để làm đệ tử Nội Viện? Chưa quyết định thời gian lựa chọn Thế hệ Sử Lai Khắc Thất Quái đời này, Các chủ đang chờ đợi người rất giỏi sáng tạo kỳ tích. Hiện tại cơ hội đã đến, có thể đi xa không liền phải xem bọn chúng rồi. Chúng ta cũng không phải muốn quán quân cuối cùng, mà là muốn xem, bọn chúng cố gắng thế nào để có thể đi thật xa."


Đường Vũ Lân đi từng bước một lên sân đấu, tốc độ của hắn không nhanh, nhưng mỗi bước bước ra, tinh thần của hắn càng thêm chuyên chú.

Với hắn mà nói, áp lực vĩnh viễn đều là động lực, tại áp lực trước mặt, tiềm năng của hắn sẽ được kích phát lớn nhất.

Lúc hắn đi lên sân đấu, đối thủ đã đứng đằng xa. Tô Mộc một thân đồng phục màu đỏ sậm, tóc đen rối tung phía sau ót, toàn thân toát ra vẻ nhẹ nhàng mà tao nhã, rất có vài phần khí chất vân đạm phong khinh (gió nhẹ mây bay).

Nhìn Đường Vũ Lân, ánh mắt của hắn cũng trở nên chuyên chú.

Bốn mắt nhìn nhau, họ đều thấy sự cảnh giác trong đôi mắt của đối phương.

Không hề nghi ngờ, Tô Mộc không có ý coi thường Đường Vũ Lân. Có thể được học viện Sử Lai Khắc cử tham dự hoạt động trao đổi lần này, Đường Vũ Lân trong đám đồng bạn ở Sử Lai Khắc nhất định là phi thường ưu tú.


Huống chi vài ngày trước, hắn vừa mới đánh bại một gã Nhất tự Đấu Khải Sư.

Trọng tài đi lên sân đấu trung tâm, vì lượt đầu tiên đã nói qua quy tắc, lượt đấu này hắn cũng không nói lại, liền giơ tay phải lên, "Thi đấu chuẩn bị. Ba, hai, một, bắt đầu!"

Sau khi hắn hô xong, nhìn Đường Vũ Lân, trong ánh mắt có vài phần thương cảm.

Đúng vậy! Vô luận là ai, vòng đấu loại lại sớm gặp phải người của học viện quái vật, chẳng phải là rất đáng thương sao?

Hai con ngươi Đường Vũ Lân phát sáng lén, đôi tròng mắt tản ra hào quang màu vàng nhạt, chân trái dùng sức đạp mạnh trên mặt đất, người như sao băng phóng ra, thẳng đến Tô Mộc công kích.

Tô Mộc toát ra một nụ cười thản nhiên, từng vòng Hồn Hoàn màu tím từ dưới chân bay lên. Tuy rằng hắn không có Hồn Hoàn vạn năm, nhưng không hề nghi ngờ, Hồn Hoàn của hắn không phải vừa mới được nghìn năm, nhất định là có nội tình sâu xa.
Một đầu tóc xanh nhanh chóng chuyển thành tóc trắng, đôi tai của hắn cũng dựng thẳng lên, kì dị nhất là, từng cái đuôi to từ sau lưng hắn nhanh chóng mọc lên. Mỗi cái đuôi đều dài hơn chiều cao của hắn, màu trắng, lông xù, cuối đuôi mơ hồ có một điểm màu lam xám.

Tổng cộng có năm cái đuôi ở sau lưng triển khai, nắm Hồn Hoàn màu tím từ trên người chảy xuôi xuống, phân biệt treo trên mỗi một đuôi, đem chúng nhuộm đẫm hào quang màu tím, càng lộ ra vẻ quý giá.

Hai tay chậm rãi duỗi thẳng hai bên, cái đuôi to ngoài cùng bên trái hơi động, một nguồn sáng phóng thích ra ngoài, bay vụt đến chỗ Đường Vũ Lân.

Quang hoàn nhanh chóng phóng đại, lúc nó bay đến chỗ Đường Vũ Lân, đường kính đã vượt qua mười lăm mét.

Kim Long Trảo ray phải không chút do dự đánh tới, kim mang hiện ra, cùng quang hoàn màu trắng tiếp xúc, nhưng cũng không có sinh ra va chạm nào. Sau một khắc, quang hoàn kia cũng lặng yên rơi xuống mặt đất.
Đường Vũ Lân chỉ cảm thấy không khí trở nên sền sệt trong chớp mắt, tốc độ như mũi tên của hắn lập tức chậm lại.

Cái này là ...

Quang hoàn chậm chạp! Giảm tốc độ quần thể! Đây là Hồn Kỹ thứ nhất?

Sắc mặt Đường Vũ Lân thoáng một cái trở nên ngưng trọng, hắn hiểu được đối thủ của mình là một vị Chiến Hồn Sư hệ Khống Chế, hơn nữa rất có thể là Chiến Hồn Sư hệ Khống Chế mạnh nhất trong tám người của học viện quái vật kia.

Dùng sức thở sâu, Đường Vũ Lân đôi con ngươi càng thêm sáng ngời. Chân trái dùng sức đập một cái trên mặt đất, trong mơ hồ có kim quang lập loè, tốc độ rõ ràng lại tăng lên.

Cũng không có bất kì kĩ xảo nào, đây là dựa vào lực lượng thuần tuý chống lại quang hoàn chậm chạp.

Hệ Khống Chế khắc Hệ Cường Công, mà Đường Vũ Lân lại là Hệ Cường Công Khống Chế. Đối phó với Chiến Hồn Sư hệ Khống Chế, biện pháp tốt nhất là cận thân. Chỉ cần có thể đến gần một khoảng cách nhất định thì cơ hội chiến thắng sẽ vô cùng lớn.
Đối mặt với Đường Vũ Lân đột nhiên tăng tốc, hơn nữa sắp thoát khỏi phạm vi quang hoàn chậm chạp, Tô Mộc trên mặt mang theo nụ cười ấm áp như trước, cái đuôi thứ nhất lại nhẹ nhàng khẽ động, một vòng quang hoàn màu trắng lại bay ra, hai cái đan xen, Đường Vũ Lân vừa thoát khỏi cái thứ nhất thì lao vào cái thứ hai. Mà Tô Mộc như nhàn nhã dạo chơi, kéo dãn khoảng cách khá xa với hắn.

Tiêu hao!

Hắn là muốn tiêu hao Hồn Lực cùng thể lực của Đường Vũ Lân. Đặc điểm lớn nhất của Chiến Hồn Sư hệ Khống Chế là khống chế, chỉ cần khống chế đối thủ là đủ rồi. Bọn họ thích nhất là cảm giác khống chế mà không phải là nhanh chóng đánh bại đối thủ giành chiến thắng.

Đường Vũ Lân sắc mặt ngưng trọng, xem cách Tô Mộc khống chế tinh chuẩn và tốc độ phóng thích quang hoàn chậm chạp, trận chiến hôm nay sẽ phi thường khó khăn.
Đường Vũ Lân đột nhiên dừng bước, đứng tại chỗ không nhúc nhích, thậm chí quang mang kim sắc trên người cũng giảm bớt, ánh mắt sáng rực nhìn Tô Mộc, thấy hắn chậm rãi quay người.

Không phải muốn ta tiêu hao sao? Ngươi tiêu hao khi phóng thích Hồn Kỹ cũng không ít hơn ta đi? Vậy thì chờ! Một cái quang hoàn chậm chạp, còn chưa đủ để uy hiếp Đường Vũ Lân.

Trong mắt Tô Mộc hiện lên một vòng kinh ngạc, đối mặt với khống chế của mình mà còn có thể bình tĩnh thủ thế như vậy là rất hiếm thấy. Dù lúc trước đối mặt với Long tên điên, Long Dược cũng là dựa vào lực lượng tuyệt đối thoát khỏi vòng khống chế của hắn, cuối cùng thì chiến thắng hắn.

Mà thiếu niên trước mặt này, lại có thể bình tĩnh làm ra lựa chọn như vậy, đây là bức hắn tiếp tục ra tay, mà bản thân hắn vẫn không lộ ra Hồn Kỹ.
Tô Mộc cười nhạt một tiếng, đã như vậy, như ngươi mong muốn.

Cái đuôi thứ hai giật giật, lại một vòng quang hoàn bay ra, nhưng quang hoàn này có màu vô cùng kì dị, dĩ nhiên là bảy màu. Xích chanh hoàng lục thanh lam tử (đỏ thẫm – da cam – vàng – xanh lá – xanh thẫm – xanh da trời – tím), bảy màu lóng lánh, vô cùng rực rỡ.

Diện tích che phủ không khác lắm với quang hoàn chậm chạp, hơn nữa lúc ở trên không, nó còn đong đưa rất nhẹ. Cái này thể hiện sự khống chế tinh xảo của Tô Mộc, dù Đường Vũ Lân di động thế nào, cuối cùng hắn vẫn rơi vào khu vực trung tâm của quang hoàn, để hắn bị ảnh hưởng lớn nhất.

Đường Vũ Lân vẫn không động như trước, nếu muốn chiến thắng đổi thủ, trước tiên phải hiểu hắn. Đối phương là một Chiến Hồn Sư hệ Khống Chế, như vậy lực công kích của hắn sẽ tương đối yếu kém. Đường Vũ Lân muốn nắm giữ năng lực của đối thủ, sau đó mới phản kích. Đây là lựa chọn tốt nhất. Đường Vũ Lân vô cùng có lòng tin đối với sức phòng ngự và năng lực kéo dài trận đấu của mình.
Hắn mặc dù mới có tu vi Tứ Hoàn, nhưng với Huyền Thiên Công và áp súc tích luỹ, tổng Hồn Lực cũng không ít, huống chi còn có huyết chi lực bổ sung rất hữu hiệu.

Không có những thứ này, hắn làm sao có thể chiến thắng được Nhất tự Đấu Khải Sư.

Quầng sáng bảy màu chuẩn xác hạ xuống, lập tức bên cạnh Đường Vũ Lân nhiều hơn một cái hào quang bảy màu, sau đó hắn kinh ngạc phát hiện, Hồn Lực trong cơ thể như là bị thiêu đốt, từng tơ từng sợi từ trong cơ thể phóng xuất ra, rời khỏi cơ thể.

Khá lắm! Hồn Kỹ này là, Hồn Lực tróc bong!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.