Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Chương 637: Chiến thuật rèn luyện hàng ngày



Cổ Nguyệt cũng xoè tay ra với Đường Vũ Lân, một tiếng "BA~" giòn tan vang lên, trên mặt hai người đều toát ra vẻ mặt tươi cười, không có mở miệng, nhưng lại vô cùng ăn ý.

Đến lúc này Phương Nhi trên đài hội nghị mới thở dài một hơi, trầm giọng nói: "Đây là trận đấu có tính toán sẵn. Đúng vậy, từ lúc bắt đầu Hoa Lam Đường và Diệp Chỉ đã bị tính kế rồi. Thật không ngờ phương thức chiến đấu của hai tuyển thủ Đường Vũ Lân và Cổ Nguyệt lại quỷ dị như thế."

Nếu như nói Đường Vũ Lân thắng Tô Mộc là vì Tô Mộc chủ quan khinh địch, vậy trận đấu này là sao? Hoa Lam Đường cũng chủ quan kinh địch sao?

Không có, ngay từ đầu hắn đã toàn lức ứng phó, cũng không có chủ quan chút nào. Dùng tu vi ngũ hoàn, được tăng phú nhiều như vậy, đối mặt với Đường Vũ Lân vẫn không chiếm bất kì ưu thế nào, thậm chí càng về sau, Đấu Khải của hắn cũng bị Đường Vũ Lân phong bế.


Võ hồn của Đường Vũ Lân là hệ thực vật hay sao? Song sinh võ hồn ư? Có phải võ hồn có bốn hồn hoàn ba tím một đen mới là võ hồn chính thức của hắn?

Trong lòng Phương Nhi cũng là một mảnh hỗn loạn, nàng nghiên cứu võ hồn nhiều năm như vậy nhưng cũng không thể giải thích được tình huống xảy ra trên người Đường Vũ Lân.

Nàng cần yên tĩnh một lúc, cần cẩn thận tiến hành phân tích mới có thể đưa ra kết luận chính xác, nhưng tuyệt đối không phải là hiện tại.

Trong khu vực chờ.

Trong ánh mắt Long Dược có hào quang chấn động, Đái Nguyệt Viêm vẻ mặt khiếp sợ, hắn như thế nào cũng thể tin được, tổ hợp kim bài Hoa Lam Đường cùng Diệp Chỉ cứ như vậy thua trận rồi.

"Không đúng! Bọn họ rõ ràng không có phát huy được năng lực của mình. Hôm nay Hoa Lam Đường bị sao vậy? Vì cái gì trông hắn như là nhuyễn chân tôm?" Đái Nguyệt Viêm vẻ mặt khó hiểu.


"Hắn bị áp chế rồi, hẳn là huyết mạch áp chế." Thanh âm trầm thấp của Long Dược vang lên, mọi người của học viện quái vật đều chuyển dời ánh mắt nhìn hắn.

"Huyết mạch áp chế? Ý ngươi là huyết mạch của Đường Vũ Lân rất mạnh? Huyết mạch loài Long sao?" Đái Nguyệt Viêm thông minh ra sao, được Long Dược gợi ý, hắn lập tức hiểu rõ.

Long Dược gật đầu, "Hẳn là vậy. Võ hồn có bốn hồn hoàn ba tím một đen có lẽ là tu vi chính thức của hắn, hắn chỉ là một hồn sư cấp bậc Hồn Tông. Hai quầng sáng màu vàng có lẽ tới từ lực lượng huyết mạch. Nếu như ta đoán không sai ..., hắn là hồn sư có huyết mạch chi lực mạnh nhất mà chúng ta từng thấy, còn trên huyết mạch Cửu Vĩ Hồ của Tô Mộc."

"Vậy so với ngươi thì sao? Long đại ca?" Đái Vân Nhi không nhịn được hỏi.


Long Dược cười hắc hắc, "Khó mà nói. Bất quá, huyết mạch cường đại như thế nào cũng phải nhìn tu vi. Hoa Lam Đường hẳn là bất ngờ không đề phòng, huyết mạch bị áp chế làm cho không phát huy ra được thực lực. Nhưng các ngươi có chú ý không, đồng đội của Đường Vũ Lân có tác dụng trọng yếu trong trận đấu này. Hoả thuộc tính, không gian thuộc tính, song nguyên tố khống chế. Tinh Thần Lực có lẽ phi thường mạnh."

"Ngươi nói Cổ Nguyệt?" Đái Vân Nhi hiếu kì hỏi.

Long Dược gật nhẹ, "Nàng sử dụng không gian thuấn di không có dừng lại chút nào, đây không phải sự tình mà bất kì hồn sư thuộc tính không gian có thể làm được. Năng lực khống chế nguyên tố của nàng cũng rất mạnh, trận đấu vừa rồi nàng không có toàn lực ra tay. Các ngươi có để ý, nàng thậm chí không phóng xuất ra hồn hoàn, nhưng dễ dàng giúp đỡ Đường Vũ Lân giành được thắng lợi."
Hồi tưởng lại trận đấu, xác thực ngay từ đầu Đường Vũ Lân cùng Cổ Nguyệt mượn không gian thuấn di, thi triển một loạt chiến thuật. Trong đó có một bước tối trọng yếu là, khi Hoa Lam Đường chuẩn bị mặc Đấu Khải, là Cổ Nguyệt cường hành mang hắn ra chỗ khác, mới để Đường Vũ Lân có thể dùng Lam Ngân Hoàng quấn chặt những khối Đấu Khải kia, làm Hoa Lam Đường không cách nào mặc được. Nếu không có Đấu Khải tăng phúc, dù có bị huyết mạch áp chế cũng không dễ dàng thua như vậy.

"Học viện Sử Lai Khắc thật đúng là giảo hoạt!" Đái Vân Nhi tức giận nói.

Long Dược cười hắc hắc, "Không phải giảo hoạt, cái này gọi là chiến thuật. Chiến thuật cũng là một phần thực lực. Học viện Sử Lai Khắc không hổ danh là học viện đệ nhất Đấu La Đại Lục, nội tình thâm hậu. Bất quá ta muốn nhìn xem bọn họ đi được bao xa."
Sau khi được cứu trị khẩn cấp, Hoa Lam Đường được khiêng xuống đài, thương thế không nhẹ, nhưng không có nguy hiểm đến tính mạng. Xương ngực, xuóng sườn gãy trọn vẹn tám cái. Hơn nữa nội tạng cũng bị thương, cần có thời gian điều dưỡng.

Đường Vũ Lân lúc tấn công đối thủ khống chế vô cùng phù hợp, có ảnh hưởng đến tiểu tổ thi đấu tiếp theo của bọn họ nhưng không đến mức xúc phạm Hoa Lam Đường. Bọn họ là sứ giải đại biểu Đấu La Đại Lục, tuy trận đấu không có hạn chế, nhưng cũng không thể đánh chết đối thủ. Đây chỉ là trận đấu.

Đường Vũ Lân cùng Cổ Nguyệt chiến thắng, không thể nghi ngờ làm sĩ khí của học viện Sử Lai Khắc đại chấn. Đấu Khải Sư thì như thế nào? Nhất tự Đấu Khải Sư vẫn có hạn chế tồn tại, đó là Đấu Khải cũng không hoàn toàn dung hợp với bản thân, chỉ cần lúc mặc xảy ra vấn đề, bắt được cơ hội không cho bọn họ mặc Đấu Khải, như vậy trận đấu sẽ đơn giản hơn nhiều.
Sau khi trở thành Đấu Khải Sư, cơ hồ tất cả hồn sư đều vô ý thức ỷ lại vào Đấu Khải của mình. Đây là tình huống khó tránh, nhưng sẽ có người lợi dụng điểm này. Một khi phát sinh chiến đấu phi thường cường liệt, nếu đối thủ nhắm vào Đấu Khải, không có Đấu Khải trợ giúp trong lòng Đấu Khải Sư sẽ tạo thành đả kích rất lớn.

Đường Vũ Lân cùng Cổ Nguyệt lợi dụng điểm này tạo thành chiến thuật đơn giản nhưng cực kì hữu hiệu. Tuy dùng qua một lần sẽ làm đối thủ nhất định đề phòng, nhưng ở tổ thi đấu của bọn họ, dùng lúc này là đủ rồi. Trong tổ, đội chính thức có thể uy hiếp bọn hắn là Hoa Lam Đường cùng Diệp Chỉ. Đương nhiên còn có Nguyên Ân Dạ Huy và Tạ Giải.

Thẳng đến khi trận đấu tiếp theo bắt đầu, khán giả mới dần phục hồi tinh thần. Lần này không có xôn xao, mà là xì xào bàn tán.
Nếu như nói một lần là chủ quan, vậy lần hai thì sao? Học viện quái vật thi đấu cá nhân thua, đấu đôi cũng thua, mà còn thua bởi một đối thủ. Đường Vũ Lân trong mắt khán giả lập tức có chút thay đổi.

Trong lòng bọn họ, thiếu niên đến từ học viện Sử Lai Khắc này thực lực thâm bất khả trắc. Đệ tử học viện quái vật trong tay hắn đều không có kiên trì trong thời gian quá dài. Thực lực này thật là đáng sợ!

Trận đấu tiếp tục, nhưng Phương Nhi ngồi ở kia cũng không có tiếp tục bình luận trận đấu. Hôm nay nàng vốn nhằm vào cuộc tranh tài của nhóm Đường Vũ Lân mà đến.

Một lần lại một lần, nàng xem xét cẩn thận thu hình trận đấu, quan sát từng chi tiết thật tỉ mỉ.

Khi nàng chứng kiến Đường Vũ Lân quay đầu về phía Diệp Chỉ, hơn nữa lân phiến trên người hoá thành mặt kính, toàn thân nàng rung động.
Cái này là rèn luyện hàng ngày như thế nào a? Lúc đối mặt với Long Lang Tịch Diệt trảo cường đại như vậy, hắn lại không chú ý đối thủ trước mặt mà quay người đánh gãy sự tăng phúc. Không hề nghi ngờ, hắn có lòng tin tuyệt đối với phòng ngự của mình.

Ân ... ân, đợi một chút, đôi mắt hoá thành màu tím, mơ hồ có ánh tím loé lên trong mắt. Đây là Đường Môn, Tử Cực Ma Đồng?

Tuyệt học Đường Môn, vô luận là ở Đấu La Đại Lục hay Tinh La Đại Lục đều có ảnh hưởng cực lớn. Người có thể gia nhập Đường Môn đã ít càng thêm ít. Mà ở Tinh La Đại Lục, sức ảnh hưởng của Đường Môn còn vượt xa Đấu La Đại Lục.

Cho nên Phương Nhi thoáng một chút đã nhận ra Đường Vũ Lân dùng Tử Cực Ma Đồng. Nguyên lai hắn dùng tuyệt học này để cắt đứt tăng phúc của Thất Bảo Lưu Ly Tháp, lúc này mới khắc chế địch giành chiến thắng.
Từ tính toán ban đầu, sau dùng chiến thuật hạn chế Đấu Khải, cuối cùng đánh gãy phụ trợ, tất cả xuất hiện trên người thiếu niên mười lăm tuổi. Chiến thuật rèn luyện hàng ngày, kinh nghiệm chiến đấu, đây là hạng gì phong phú?

Hơn nữa, thông qua quay chậm có thể chứng kiến, từ đầu đến cuối, Đường Vũ Lân vô cùng tỉnh táo, không có nửa điểm cảm xúc chấn động, ngay cả ánh mắt cũng vẫn luôn kiên định tin tưởng.

Nói cách khác, từ đầu đến cuối hắn đều cho ràng mình nhất định sẽ giành được thắng lợi.

Tín niệm cũng là thực lực, đây là đệ tử đến từ học viện Sử Lai Khắc đó! Thực lực thật tốt.

Đường Vũ Lân, cực hạn của ngươi ở chỗ nào? Chẳng lẽ chúng ta không thể ngăn ngươi tiến lên sao? Chẳng lẻ chỉ có người đứng đầu bát đại Thiên Vương, Long Vương Long Dược mới có thể ngăn cản bước chân của ngươi? Nếu quả thật như vậy, kì thật ngươi cũng đã thắng.
Đường Vũ Lân đương nhiên không biết Phương Nhi đang suy nghĩ gì, lúc này hắn lặng yên trở lại khu vực chờ, đồng bạn còn chưa kết thúc thi đấu, hắn phải đợi mọi người. Đồng thời cũng thuận tiện quan sát tình huống các trận đấu kế tiếp.

Đối với trận đấu vừa rồi, hắn phi thường hài lòng, nhưng không vì vậy mà sinh ra cảm xúc kiêu ngạo. Trận đấu này, người khác không rõ nhưng hắn lại rất rõ ràng, mình có thể thắng tương đối nhẹ nhõm là do huyết mạch của mình áp chế Hoa Lam Đường. Nếu không thì một cường giả Hồn Vương dễ dàng đối phó như vậy sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.