Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Chương 836: Khói độc cuối cùng cũng đến



Vì vậy, Căm Hận lão ma gần như phát điên với Đường Vũ Lân, cuối cùng, lão cũng bắt đầu ra tay tàn nhẫn. Nhưng dù có bị bẻ gãy xương, sắc mặt Đường Vũ Lân vẫn không đổi, hơn nữa thân thể nhanh chóng khôi phục.

Về phần chỗ hiểm trên cơ thể Đường Vũ Lân, có Sơn Long Vương Thân Thể Cốt thủ hộ, trừ phi Căm Hận lão ma một kích đánh nát toàn thân hắn, nếu không các thủ đoạn tra tấn kia cơ bản không có tác dụng trên người Đường Vũ Lân.

"Hỗn tiểu tử, ngươi là con rùa đen phải không?" Căm Hận lão ma vô cùng phẫn nộ ném Lang Nha Bổng vào người Đường Vũ Lân rồi xoay người rời đi. Hắn cần phát tiết, cái này không được thì đổi cái khác.

Đường Vũ Lân rốt cuộc cũng được hạ xuống, đến làm người tốt vẫn là Phá Diệt lão ma.

"Gia hoả Căm Hận này thật sự quá ác độc. Đường Vũ Lân, ngươi không sao chứ?" Phá Diệt lão ma ân cần nhìn Đường Vũ Lân.


Đường Vũ Lân chỉ lạnh lùng nhìn hắn, "Còn thủ đoạn gì nữa, các ngươi dùng hết đi. Khi các ngươi tiêu hết tiền vốn thì có phải nên thả đồng bạn của ta ra không?"

Phá Diệt lão ma thở dài một tiếng, "Chuyện này không có liên quan đến ta, đều do Ác Mộng lão ma làm. Điều ta có thể làm giúp ngươi là tận khả năng hạn chế hắn, để hắn không phóng khói độc ra."

Đường Vũ Lân không lên tiếng, hiện tại hắn đã có chút suy đoán với hành động của các lão ma này rồi.

Dù như thế nào, ít nhất bây giờ hắn còn sống, hơn nữa còn sống rất tốt.

Dưới sự tra tấn của Căm Hận lão ma, hắn đã hấp thu hoàn toàn sinh mệnh năng lượng bên trong đồ vật buồn nôn mà hắn đã ăn cùng Thôn Phệ lão ma lúc trước. Vì vậy hiện tại hắn càng ngày càng không khống chế được khí huyết chi lực vô cùng tràn đầy đi trùng kích tầng phong ấn thứ chín.


Hơn nữa Đường Vũ Lân còn cảm giác được, chỉ cần mình nguyện ý, phá tan tầng phong ấn thứ chín là chuyện nước chảy thành sông, thậm chí sẽ không có quá nhiều đau đớn.

Hiện tại hắn phải phân tâm và dùng nhiều sức lực để khống chế năng lượng huyết mạch trong cơ thể mới không phá vỡ phong ấn.

Nếu là tra tấn bọn họ thì bọn họ ngày càng suy yếu mới đúng, sao có thể ngày càng mạnh được?

Hơn nữa, toàn bộ quá trình tuy rằng thống khổ, nhưng không hề nghi ngờ, Đường Vũ Lân có thu hoạch rất lớn. Hắn cảm giác được bản thân đang tiến bộ, không chỉ về năng lực, mà còn về tinh thần.

Nhìn ánh mắt lạnh như băng của Đường Vũ Lân, sắc mặt Phá Diệt lão ma trầm xuống, "Tiểu tử, ngươi có phải không cảm kích không? Hay là ngươi cho rằng ta cùng phe với bọn họ?"

Đường Vũ Lân thản nhiên nói: "Chẳng lẽ các ngươi không phải một phe?"


Phá Diệt lão ma cả giận nói: "Đương nhiên không phải. Được rồi, nếu ngươi đã nghĩ như vậy, ta cũng không quản ngươi, tuỳ tiện để Ác Mộng tra tấn ngươi."

Nói xong, hắn quay đầu bỏ đi, nhoáng một cái đã biến mất.

Đường Vũ Lân khinh thường hừ một tiếng, hắn sao có thể không nhìn ra bộ dạng giả vờ của Phá Diệt lão ma, rõ ràng là kẻ hai mặt. Bất quá hắn cũng tin rằng các lão ma này sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình. Chỉ là không biết tiếp theo bọn họ sẽ làm gì?

Khi Đường Vũ Lân còn đang nghi hoặc thì bên tai truyền đến thanh âm của Ác Mộng lão ma.

"Hay lắm, hiện tại không có ai che chở cho các ngươi. Vậy thoải mái hưởng thụ a!"

Mọi thứ xung quanh bỗng đảo lộn. Khi cảm giác chóng mặt biến mất, Đường Vũ Lân kinh ngạc phát hiện mình đã ở trong một hang động.

Ánh sáng trong hang hơi mờ, miễn cưỡng nhìn được mọi thứ bên trong.
Từng tiếng rêи ɾỉ vang lên, Đường Vũ Lân lập tức nhìn thấy các đồng bạn lâu ngày không gặp.

Tạ Giải, Nhạc Chính Vũ, Từ Lạp Trí, Nguyên Ân Dạ Huy, Hứa Tiểu Ngôn, Diệp Tinh Lan. Bọn họ đều lần lượt tỉnh lại, mỗi người có một biểu hiện khác nhau.

Nhưng không ngoài dự đoán, bọn họ đều chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ tinh thần nhất định.

"Mọi người sao rồi? Các ngươi vẫn khoẻ chứ?" Đường Vũ Lân nhìn thấy đồng bạn thì kích động, vội vàng hỏi. Nhưng khi hắn mở miệng thì mới biết thanh âm của mình rất khàn.

Lúc này mọi người mới miễn cưỡng khôi phục lại ý thức, ánh mắt cả đám vẫn có chút ngốc trệ.

Đúng lúc này, trong hang động đột nhiên truyền đến tiếng ù ù, không đợi bọn họ kịp phản ứng, vài lướt sắt đã từ trên giáng xuống, ngăn cách bảy người bọn họ.
Đường Vũ Lân và Hứa Tiểu Ngôn ở cùng một chỗ, bên cạnh là Từ Lạp Trí và Nguyên Ân Dạ Huy, bên kia là Diệp Tinh Lan, Nhạc Chính Vũ và Tạ Giải.

Sử Lai Khắc Thất Quái bị chia thành ba phần.

Chuyện này ...

Đột nhiên, trong lòng Đường Vũ Lân xuất hiện dự cảm bất thường, đúng lúc này, một đám sương mù dày đặc từ trên đỉnh đầu bọn họ tuôn ra. Đó là sương mù màu hồng phấn mà bọn họ đã thấy.

"Không tốt, nín thở!" Đường Vũ Lân gần như khàn cả giọng hét lên.

Khi mọi người nhìn thấy sương mù màu hồng phấn này thì tất cả trước tiên đều nín thở.

Nhưng bọn họ nhanh chóng phát hiện, hồn lực bản thân đã bị phong ấn, hơn nữa toàn thân bủn rủn vô lực. Trong tình huống này, bọn họ không thể nín thở quá lâu.

Sương mù màu hồng phấn tràn ngập khắp hang động, và chuyện đáng sợ hơn đã xuất hiện. Sương mù như tơ như sợi bắt đầu thấm vào da họ.
Miệng mũi có thể tạm thời nín thở, nhưng làn da lại không có biện pháp.

Nhìn sương mù thấm vào người, đồng thời thân thể bắt đầu khô nóng, bảy người đều hoảng sợ.

Hiển nhiên Ác Mộng lão ma phân cách bọn họ là có tính toán trước, không có cặp đôi nào được ở cùng nhau.

Đường Vũ Lân gầm lên một tiếng, "Nam sinh đụng ngất chính mình. Nhanh!"

Ý chí của hắn luôn rất mạnh mẽ, tuy rằng cảm giác khô nóng khiến một số bộ phận trên người rục rịch, nhưng trước tiên hắn đã đưa ra lựa chọn chính xác. Không chút do dự, hắn đâm sầm vào vách hang động.

"Phốc!"

Đầu đụng vào vách hang động nhưng lại có cảm giác mềm mại và đàn hồi. Đường Vũ Lân trực tiếp bị bắn trở lại, ngã xuống đất.

Nhạc Chính Vũ, Từ Lạp Trí và Tạ Giải cũng nghe được lời Đường Vũ Lân nói và thi hành ngay lập tức, nhưng tình huống của bọn họ giống hệt Đường Vũ Lân. Thân thể bị bắn trở về, ngã trên mặt đất. Mặc dù có chút chóng mặt, nhưng còn lâu mới bất tỉnh.
Phải làm sao đây?

Bảy người đều hoảng sợ biến sắc.

Tình huống bọn họ sợ hãi nhất rốt cuộc vẫn xảy ra. Sương mù màu hồng phấn ngày càng dày. Bởi vì lúc trước hét lớn nên Đường Vũ Lân không thể tránh khỏi hít phải hai ngụm.

Sương mù màu hồng phấn có dược tính cực kỳ bá đạo, lần này huyết mạch Kim Long Vương cũng không thể bảo hộ hắn.

Long tộc vốn dâʍ ɭσạи, thân là Long Vương, huyết mạch Kim Long Vương hiển nhiên không hề phản kháng phương diện này. Đối với Long tộc, bọn họ luôn cao cao tại thượng, sủng hạnh chủng tộc cấp thấp là truyền thừa huyết mạch của mình, cũng là một loại ban ân, nếu không cũng không có nhiều loài Á Long xuất hiện như vậy.

Nhưng vào lúc này, đây tuyệt đối là chí mạng với Đường Vũ Lân.

Đường Vũ Lân chỉ cảm thấy thân thể mình nóng như than, cả người như bị thiêu cháy đỏ bừng. Hai tay hắn bắt lấy lưới sắt, dùng sức đập đầu mình vào lưới sắt, nhưng không hề làm hạ hoả thân thể ngày càng xúc động này.
Hắn không thể nào triệu hồi võ hồn và huyết mạch chi lực của mình để trợ giúp. Dù hắn muốn tự sát cũng không làm được. Bản năng thân thể đủ mạnh mẽ để bảo hộ hắn không bị bất kỳ tổn thương gì.

Tình hình của những người khác cũng không khá hơn Đường Vũ Lân là bao. Hứa Tiểu Ngôn đã hừ lạnh trong miệng, nàng nắm chặt lưới sắt, thân thể không ngừng run rẩy. Nàng hoàn toàn dùng ý chí để áp chế bản năng cơ thể.

Từ Lạp Trí cũng có chút nhịn không được, thân hình mập mạp của hắn cuộn ở trong góc. Bên kia, ý chí của Nguyên Ân Dạ Huy mạnh hơn nhiều. Tuy rằng hô hấp của nàng dồn dập, nhưng tạm thời có thể nhịn được.

Tình huống của Tạ Giải, Nhạc Chính Vũ và Diệp Tinh Lan càng vi diệu hơn. Diệp Tinh Lan trốn ở trong góc, khoanh chân ngồi trên mặt đất, trán đầy mồ hôi, miễn cưỡng khắc chế tác dụng của khói độc.
Tạ Giải và Nhạc Chính Vũ sợ mạo phạm đến nàng nên lùi ra vô cùng xa, nhưng hai người lại ở tương đối gần nhau.

Trong lúc bọn họ còn đang hoảng sợ thì du͙ƈ vọиɠ mãnh liệt không ngừng bộc phát.

"Chính Vũ, ngươi gϊếŧ ta đi." Tạ Giải cười khổ nói với Nhạc Chính Vũ.

Nhạc Chính Vũ đột nhiên giận dữ hét: "Ngươi sờ đùi ta làm gì? Nếu ta có thể gϊếŧ ngươi, ngươi cho rằng ta sẽ thủ hạ lưu tình sao? Có bản lĩnh ngươi gϊếŧ ta đi."

"Ta không có sờ đùi ngươi, là ngươi ôm eo ta được không. Để cho ta chết đi, để cho ta chết đi!"

Bọn họ càng lên tiếng thì hít vào càng nhiều khói độc, thân thể lại càng không chịu được độc vụ ăn mòn.

"Ác Mộng lão ma, ngươi muốn chúng ta làm gì, ta đều đáp ứng ngươi, dừng ngay đám sương mù này lại!" Đường Vũ Lân giận dữ gầm lên.
Chứng kiến là một chuyện, chính thức đối mặt lại là một chuyện khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.