Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Chương 838: Hồng trần luyện tâm, du͙ƈ vọиɠ vô biên



Cổ Nguyệt cúi đầu, nàng không có lên tiếng. Đột nhiên, nàng bổ nhào vào lòng Đường Vũ Lân, ngẩng đầu lên và hôn hắn.

Đường Vũ Lân sửng sốt trước hành động kích động của nàng, nhưng cảm thụ được khí tức quen thuộc kia, cảm thụ được đôi môi ấm áp của nàng, hắn cơ hồ trong chớp mắt đã rơi vào tay giặc.

Động tác của nàng rất không lưu loát, giống như lần đầu tiên bọn họ hôn môi, nhưng trong đó lại ẩn chứa vô số nhớ nhung của Đường Vũ Lân.

Hô hấp của bọn họ bắt đầu trở nên dồn dập, ngay cả nhiệt độ trong hang động cũng bắt đầu tăng cao. Trong lòng Đường Vũ Lân không ngừng bốc lên hoả diễm.

Bọn họ gần như điên cuồng xé rách y phục của nhau, dường như tất cả du͙ƈ vọиɠ bị áp chế trong lòng đều bộc phát.

Đúng lúc này, Đường Vũ Lân đột nhiên cảm thấy trước ngực đau đớn, một cảm giác đau lòng khó tả trong chớp mắt lan khắp toàn thân, cũng khiến du͙ƈ vọиɠ bốc lên phi thường mãnh liệt run rẩy kịch liệt.


Cảm giác đau nhói trong lồng ngực trở nên nóng như thiêu như đốt. Thân thể mềm mại trước người hắn đang đòi hỏi, nhưng ánh mắt Đường Vũ Lân dần trở nên rõ ràng hơn.

Hắn ôm lấy tay phải nàng, kim quang đột nhiên loé sáng, hoá thành từng móng vuốt sắc bén, hung hăng chộp lên đầu nàng. Đường Vũ Lân giận dữ hét lên: "Ngươi không phải nàng!"

Trong kim quang chói mắt, thân ảnh Cổ Nguyệt dần trở nên hư ảo rồi tan thành bong bóng, biến mất trước người hắn. Kim mang trên Kim Long Trảo phun ra nuốt vào, Đường Vũ Lân thở hổn hển.

Mà cho tới lúc này, hào quang trên miếng lân phiến màu bạc dán trên ngực hắn mới dần ảm đạm xuống.

Đúng vậy, chính nhờ nó nhắc nhở mới khiến Đường Vũ Lân tỉnh táo lại và nhận ra thân phận của người trước mặt.

Một thanh âm kinh ngạc vang lên trong hang động, "Ảo giác của ta được khai quật từ sâu trong trái tim ngươi, ngươi lại có thể từ trong đó tỉnh lại, điều này thật khiến người ta kinh ngạc. Bất quá, đó dường như không phải lực lượng của ngươi. Hồng trần luyện tâm, du͙ƈ vọиɠ vô biên. Ngươi hảo, ta là Du͙ƈ vọиɠ lão ma."


Trong một góc âm u, một nữ tử duyên dáng bước ra. Nàng tự xưng là lão ma, nhưng không hề già, nhìn qua khoảng 20 tuổi. Nàng mặc một bộ trang phục hở hang, lộ nửa ngực, bắp đùi thon dài thẳng tắp, một cái nhăn mày hay một nụ cười đều khiến người khác nao lòng.

Đường Vũ Lân không nhìn rõ tướng mạo của nàng, nhưng cảm giác rất giống Cổ Nguyệt. Mà trên thực tế, bất kể kẻ nào khi nhìn thấy nàng đều cảm thấy nàng giống người yêu của mình.

Đường Vũ Lân trong mắt bắn ra hàn quang, "Ngươi, tại sao ngươi lại dùng phương thức này để tra tấn ta? Ngươi ..."

Du͙ƈ vọиɠ lão ma mỉm cười, rất thản nhiên đối mặt với chất vấn của Đường Vũ Lân, "Không vì sao cả, chỉ vì ta muốn xem các ngươi yêu sâu đậm đến mức nào. Ta chỉ có du͙ƈ vọиɠ, cho tới bây giờ đều không có yêu, vì vậy ta đặc biệt nguyện ý đi dòm ngó tình yêu của người khác mang đến du͙ƈ vọиɠ như thế nào. Đây là niềm vui của ta."


Ánh mắt của Đường Vũ Lân trở nên lạnh lẽo, hắn muốn nói gì đó thì lại nghe Du͙ƈ vọиɠ lão ma nói: "Kỳ thật ta sớm đoán được, trong mấy người các ngươi, khó lừa nhất là ngươi, bởi vì ngươi không quá dễ bị lừa, ngươi cũng không có người yêu đi cùng. Đáng tiếc, ngươi vẫn rơi vào tay giặc, nhưng có thể nhìn ra ngươi yêu rất sâu đậm nên mới như thế. Ngươi có muốn xem phản ứng của những người khác hay không?"

Đường Vũ Lân sửng sốt, không đợi hắn trả lời, Du͙ƈ vọиɠ lão ma vung tay phải lên, một mảng quang ảnh hiện lên, sáu màn ảnh xuất hiện trước mặt hắn.

Sáu màn ảnh đại biểu cho sáu người còn lại của Sử Lai Khắc Thất Quái.

Màn ảnh hiện lên hình ảnh hang động, hơn nữa nhìn qua thì giống hệt chỗ của Đường Vũ Lân. Trong hang động đầu tiên là Tạ Giải, còn một thân hình trong suốt Nguyên Ân Dạ Huy, hiển nhiên đây là ảo giác.
--------------------

Lúc này Tạ Giải đã ôm Nguyên Ân Dạ Huy, nhưng đặc biệt là hắn có tiến hành bước tiếp theo.

Tạ Giải khẽ thở hổn hển, giống như là khắc chế cái gì đó. Hai tay Nguyên Ân Dạ Huy di chuyển sau lưng hắn, thân thể mềm mại tựa hồ muốn dung nhập vào trong cơ thể hắn.

Hô hấp của Tạ Giải có chút dồn dập, nhưng động tác của hắn có vẻ cứng ngắc.

"Nàng, không phải nàng nói phải đợi đến khi chúng ta kết hôn mới bằng lòng cùng ta thân mật sao?" Tạ Giải thở hổn hển nói.

Nguyên Ân Dạ Huy giả kiều diễm nói: "Trên Ma Quỷ Đảo, chúng ta ở trong tình thế bấp bênh. Ta rất sợ, rất sợ tình huống trước đây sẽ xảy ra. Ta muốn đem lần đầu tiên của mình cho chàng, ít nhất ta sẽ không hối tiếc. Tạ Giải, yêu ta đi."

Tạ Giải chấn động, theo bản năng, một tay hắn đặt lên mông Nguyên Ân Dạ Huy.
Nhưng trong chớp mắt khi tay hắn sắp rơi xuống mông Nguyên Ân Dạ Huy, Tạ Giải đột nhiên ngừng lại. Ngay sau đó, hắn nổi giận gầm lên, "Ngươi đi chết đi." Cổ tay đảo một cái, Quang Long Chủy xuất hiện trong tay hắn, đâm xuyên qua eo Nguyên Ân Dạ Huy giả.

Thấy một màn như vậy, Đường Vũ Lân không khỏi trợn mắt há mồm.

Từ lúc nào ý chí của Tạ Giải lại mạnh mẽ như vậy hả? Trong ấn tượng của hắn, Tạ Giải luôn là người không có khả năng kiếm chế. Hơn nữa, trên người hắn không có Ngân Long lân phiến có thể làm hắn tỉnh lại như Đường Vũ Lân. Đây là hắn hoàn toàn dùng ý chí của mình chống cự lại ảo giác.

Không chỉ là hắn, Du͙ƈ vọиɠ lão ma ở bên cạnh hắn cũng khϊếp sợ, trợn mắt há mồm nhìn một màn này. Đây là tình huống gì?

Thân ảnh Nguyên Ân Dạ Huy tan thành bong bóng rồi biến mất, sau đó Đường Vũ Lân nhìn thấy Tạ Giải rơi lệ đầy mặt, lẩm bẩm nói: "Ta đã nghĩ đó là thật. Nhưng với tính cách của Nguyên Ân, làm sao có thể vì bị vây trong tuyệt cảnh mà hiến thân cho ta. Nàng là người có nguyên tắc, cho đến bây giờ, ngay cả nắm tay cũng không được mấy lần. Chuyện tốt như vậy ta cũng muốn, nhưng sao điều này sao có thể. Nếu là thật thì tốt quá, nếu là thật thì tuyệt vời biết bao a!"
Đường Vũ Lân nhất thời không nói nên lời, không phải gia hoả này có ý chí mạnh bao nhiêu, mà là cá tính của Nguyên Ân Dạ Huy có vấn đề, hơn nữa hắn hiểu rất rõ Nguyên Ân Dạ Huy, thậm chí trong lòng còn ẩn chứa e ngại. Dù sao, trong lúc vô tình hắn đã hai lần nhìn thấy Nguyên Ân tắm rửa, về sau bị đánh đau, quả thực đã để lại bóng ma trong lòng.

Cơ hồ theo bản năng, Đường Vũ Lân nhìn về phía quang ảnh của Nguyên Ân Dạ Huy.

"Ba~" Nguyên Ân Dạ Huy tát một cái thật mạnh, đánh bay Tạ Giải giả ra ngoài. Tạ Giải giả nói với nàng không khác lắm so với Nguyên Ân Dạ Huy giả lúc trước.

Nhưng Nguyên Ân Dạ Huy chính là khí phách như vậy. Dù khuôn mặt đỏ bừng nhưng vẫn một tay đánh bay Tạ Giải.

"Nàng, nàng sao lại ra tay mạnh như vậy? Nàng đánh ta đau quá." Tạ Giải giả từ mặt đất đứng lên, mặt mũi tràn đầy vẻ bi thương.
Nguyên Ân Dạ Huy cười lạnh một tiếng, "Đau? Còn có thể đau hơn đó. Ngươi căn bản không phải hắn, hắn không có lá gan dám yêu cầu ta chuyện này. Ngươi là đồ giả."

Nhìn đến đây, Đường Vũ Lân trong lòng thầm than. Tạ Giải bị vợ quản nghiêm tới mức nào mới khiến Nguyên Ân Dạ Huy có thể nắm chắc như thế. Bình thường thật đúng không nhìn ra, xem ra Tạ Giải bị Nguyên Ân quản không nhẹ a.

Rõ ràng là nhìn Du͙ƈ vọиɠ lão ma tra tấn đồng bạn của mình, nhưng không biết vì sao, sau khi nhìn Nguyên Ân Dạ Huy và Tạ Giải, Đường Vũ Lân lại muốn bật cười.

--------------------

Sau đó hắn nhìn về phía Từ Lạp Trí.

"Ta không dám, Tinh Lan tỷ, ta không dám. Trong lòng ta nàng thần thánh như vậy, ta, ta vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng. Tinh Lan tỷ, nàng đừng như vậy, ta có chút không quen. Trong lòng ta nàng không phải như thế. Nàng đừng sờ ta. Ta, ta, ta ..."
Từ Lạp Trí giống như một con heo nhỏ màu trắng đang run rẩy, cuộn mình trong góc. Diệp Tinh Lan giả ngồi xổm bên cạnh hắn, thậm chí có chút không biết phải làm sao.

Nhìn đến đây, khoé miệng Đường Vũ Lân không khỏi giật giật, quả thực là vì dáng vẻ Từ Lạp Trí không được tao nhã cho lắm. Thân thể mập mạp của hắn co rúc một chỗ, còn hai tay che lại bộ vị trọng yếu, cúi đầu, không dám nhìn Diệp Tinh Lan giả đang quyến rũ.

"Lạp Trí, ngươi làm cái gì vậy? Tình huống lúc trước ngươi cũng thấy, ta rất sợ ở chỗ này phát sinh chuyện bất trắc, nhân dịp chúng ta ở cùng một chỗ, ta muốn đem thứ trân quý nhất cho ngươi. Ta biết rõ, những năm gần đây ngươi vẫn luôn yêu ta, vậy ngươi còn sợ cái gì?"

Từ Lạp Trí thở hổn hển từng ngụm lớn, thân thể vẫn co rúc vào một chỗ, nói: "Tinh Lan tỷ, ta không thể. Ta không thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Tinh Lan tỷ, nàng đừng miễn cưỡng ta được không, ta vẫn không có chuẩn bị sẵn sàng. Nàng biết không? Trong lòng ta luôn có một giấc mộng, đó là có một ngày sẽ cưới hỏi nàng đàng hoàng. Phòng cưới của chúng ta nhất định được trang trí bằng màu đỏ, nàng mặc hỷ phục ngồi trên giường, ta có thể danh chính ngôn thuận ở cùng một chỗ với nàng. Ta rất thích nàng nên ta càng không thể không tôn trọng nàng. Chuyện nam nữ là thiêng liêng, ta phải hoàn thành chuyện đại sự nhất trong đời với nàng theo nghi lễ thiêng liêng."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.