Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Chương 848: Lại là hắn



Chủ quản thương khố lúc này mới lấy lại bình tĩnh, hắn kéo Thẩm Tinh từ trên mặt đất lên.

Đúng lúc này, chủ quản thương khố đột nhiên vấp ngã, hắn chỉ cảm thấy dưới chân mình có vật gì đó. Sau đó, hắn lập tức lảo đảo sang một bên với Thẩm Tinh.

Tiếp theo, hắn và hai vị Thượng Úy liền trợn mắt há mồm nhìn thấy trên mặt đất, một viên gạch vuông bằng kim loại từ từ nhô lên, sau đó có một người chui ra.

Xuất hiện đầu tiên là cánh tay màu vàng rực, được bao trùm bởi lân phiến hình thoi. Miếng kim loại dày nặng trong tay hắn giống như không có trọng lượng, nhẹ nhàng bị đẩy sang một bên. Thân hình lóe lên, hắn đã nhảy ra ngoài.

Nếu là tình huống bình thường, chủ quản thương khố lẽ ra phải báo động ngay lập tức, nhưng lúc này, hắn vừa mới bị Thẩm Tinh phát hiện bí mật nên nào dám báo động.


"Người nào?" Chủ quản thương khố quát khẽ, đồng thời xạ tuyến tê liệt trong tay đã bắn vào thân ảnh màu vàng kia.

Xạ tuyến tê liệt chính xác bắn trúng vào cánh tay người nọ đặt ngang để ngồi dậy. Dưới sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ của xạ tuyến tê liệt, lân phiến màu vàng tản ra màu vàng nhạt. Người nọ lắc lắc tay, lẩm bẩm: "Có chút tê tê đấy!"

Ngay sau đó, một cỗ uy áp khủng bố khó có thể hình dung từ người nọ bộc phát, chủ quản thương khố chỉ cảm thấy mình không phải đang đối mặt với người, mà là một đầu hung thú. Huyết mạch của bản thân dường như muốn đông lại vậy.

Từng thân ảnh từ cửa động dưới mặt đất nhảy lên, đôi mắt họ tối sầm. Sau một khắc, chủ quản thương khố cái gì cũng không biết nữa.

Đường Vũ Lân có chút kinh ngạc nhìn Thẩm Tinh té trên mặt đất.


Tuy rằng đã qua thật lâu, nhưng hắn trong nháy mắt đã nhận ra đây là vị tham mưu bị mình bắt cóc trong ảo cảnh.

Thật là nhân sinh nơi nào không gặp lại a! Không nghĩ tới vừa mới rời khỏi Ma Quỷ Đảo, lẻn vào đây bằng con đường quen thuộc mà lại gặp nàng ta.

Khi rời khỏi Ma Quỷ Đảo, Đường Vũ Lân và đồng bạn đã thương lượng, cảm thấy thông đạo dưới mặt đất mà hắn đào là phương thức tốt nhất. Dù sao nó khó bị phát hiện nhất, chỉ cần vào trong Bắc Hải Quân Đoàn thì rời đi sẽ dễ dàng hơn nhiều, hơn nữa tổng hợp kinh nghiệm nhiều lần lẻn vào trong Bắc Hải Quân Đoàn trong mộng cảnh, bọn họ đại khái có thể đoán được, nhà thương khố này cách mặt đất khá gần, bọn họ chỉ cần một khoảng cách ngắn là có thể thoát khỏi phạm vi khống chế của Bắc Hải Quân Đoàn.


Trên thực tế, bọn họ còn một ưu thế khác, chính là không sợ bị bắt.

Hoàn thành đặc huấn Ma Quỷ Đảo, bọn họ hoàn toàn không cần lo lắng chậm trễ thời gian ở chỗ này. Lúc trước bọn họ đã lấy đi một bộ Thiên Tường 17 từ nơi này, nhưng chỉ có nó là thật, còn lại tất cả đều do Ác Mộng lão ma dùng mộng cảnh mô phỏng. Lỗi này không nhỏ, nhưng lấy thân phận Sử Lai Khắc Thất Quái của bọn họ thì quân đội cũng không thể làm gì, cùng lắm là thông tri với học viện.

Vì vậy thực tế bọn họ hoàn toàn có thể chịu bắt khi lên bờ, sau đó bịa ra một câu chuyện hợp tình hợp lý là có thể thoát khỏi, nhưng sẽ mất thời gian tương đối dài.

Đáng tiếc, bọn họ rõ ràng không muốn quay về học viện trong bộ dạng như vậy. Nếu không, chịu tra tấn trên Ma Quỷ Đảo trong thời gian dài như vậy là công cốc sao? Học nhiều thứ như vậy thì phải áp dụng mới được.
Lại không nghĩ rằng, vừa ra khỏi đường hầm đã được xem một vở kịch lớn như vậy.

Lúc trước dưới mặt đất, Đường Vũ Lân đã nghe được một ít nên mới có thể ra mặt lúc mấu chốt.

Khi nhìn thấy vị Thiếu Tá đã từng bị mình cưỡng ép trong mộng, trong lòng Đường Vũ Lân kỳ thật có chút kỳ quái. Đồng thời hắn không khỏi thán phục Ác Mộng lão ma, tuy rằng chỉ là hình thái linh hồn, nhưng Tinh Thần Lực của ngài ấy cường đại đến cỡ nào mới có thể khống chế toàn bộ Bắc Hải Quân Đoàn. Với cấp độ tinh thần đó, e rằng ngài ấy không khó để lật đổ toàn bộ Bắc Hải Quân Đoàn.

Thẩm Tinh kinh ngạc nhìn Đường Vũ Lân, nàng không thể tin vào mắt mình. Khi thân thể nàng hoàn toàn tê liệt, nghe được chủ quản thương khố muốn dẫn nàng đi và giao cho một địch nhân không biết mặt, tinh thần nàng như sắp sụp đổ. Nàng đương nhiên biết rõ, nếu mình bị địch nhân bắt đi làm con tin và uy hϊếp tỷ tỷ sẽ đáng sợ như thế nào. Đó không chỉ là tai hoạ của nàng, mà còn là của cả gia tộc.
Trong cơn ác mộng, tỷ tỷ từng thoả hiệp vì nàng bị Đường Vũ Lân bắt cóc, còn trong hiện thực, nàng tin tưởng tỷ tỷ cũng sẽ vì nàng mà làm những chuyện chị ấy không muốn làm. Đó là tỷ muội tình thâm.

Hai chị em lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tình cảm rất tốt. Nàng hiểu chị mình, nếu nàng gặp chuyện gì thì nhất định sẽ ra tay. Vào thời khắc mấu chốt, chị ấy càng dễ cảm tính hơn.

Mà một khi tỷ tỷ vì mình phạm phải sai lầm lớn thì sẽ mang đến tai hoạ có tính huỷ diệt với gia tộc. Vì vậy, trong chớp mắt vừa rồi, nàng hận không thể trực tiếp chết đi, cũng không muốn bị chủ quản thương khố mang đi.

Trong lòng mỗi thiếu nữ đều có một vị cứu tinh, nhất là khi tuyệt vọng, ai lại không muốn có một người hùng bất ngờ đến cứu mình? Chỉ là Thẩm Tinh không ngờ tới, người cứu mình dĩ nhiên là gia hoả mình hận không thể băm thây vạn đoạn, là tên đã hành hạ mình trong mộng cảnh mấy tháng qua.
"Xem ra tình huống của ngươi rất không tốt a!" Đường Vũ Lân nhìn Thẩm Tinh, trên mặt khẽ mỉm cười.

Thẩm Tinh có chút vội vàng nhìn hắn, tuy rằng trong lòng rất hận Đường Vũ Lân, nhưng đó chỉ là mộng, hơn nữa nàng biết rõ thân phận của mấy người trẻ tuổi này. Chỉ là quá trùng hợp, vì sao bọn họ lại xuất hiện trong kho hàng vào lúc này? Chẳng lẽ, bây giờ mình vẫn ở trong mộng hay sao?

Đường Vũ Lân nói với đồng bạn: "Cởi y phục của bọn hắn, bắt đầu đi."

Cởi... cởϊ qυầи áo?

Khuôn mặt Thẩm Tinh trong chớp mắt trở nên trắng bệch, bọn họ muốn làm gì? Bọn họ... bọn họ ...

Cảm giác tuyệt vọng vừa biến mất lại xuất hiện, đây chẳng phải là ra khỏi miệng hổ lại vào ổ sói hay sao?

Ba người Đường Vũ Lân, Tạ Giải, Nhạc Chính Vũ kéo chủ quản thương khố và hai tên Thượng Úy sang một bên, nhanh nhẹn cởϊ qυầи áo. Nguyên Ân Dạ Huy và Hứa Tiểu Ngôn ngăn trước người Thẩm Tinh, Diệp Tinh Lan tức thì cởi y phục của nàng.
Thẩm Tinh toàn thân đều ngây dại, thấy mình nhanh chóng bị lột sạch quần áo, nhất thời hoàn toàn sững sờ.

Diệp Tinh Lan đại khái so sánh thân hình của mình và nàng ta. Các nàng cao bằng nhau và có dáng người tương tự.

Được Hứa Tiểu Ngôn và Nguyên Ân Dạ Huy che khuất, Diệp Tinh Lan nhanh chóng cởi y phục của mình, đổi lại cho Thẩm Tinh, hơn nữa mặc y phục của Thẩm Tinh vào.

"Đừng lo lắng, chúng ta chỉ mượn y phục của ngươi. Ngươi trúng xạ tuyến tê liệt, tối đa 20 phút nữa sẽ trở lại bình thường. Đến lúc đó, tự ngươi xử lý những tên bại hoại kia." Diệp Tinh Lan vỗ vỗ bờ vai Thẩm Tinh rồi đứng dậy.

Sau đó, nàng bắt đầu xoa nắn khuôn mặt mình, thỉnh thoảng lại nhìn Thẩm Tinh một chút. Hứa Tiểu Ngôn tức thì ở sau lưng nàng, chỉnh sửa mái tóc nàng, chẳng mấy chốc nàng đã có mái tóc giống hệt Thẩm Tinh.
Khi Nguyên Ân Dạ Huy lấy mũ tới và đội cho Diệp Tinh Lan thì hai tay Diệp Tinh Lan hạ xuống, Thẩm Tinh sững sờ nhìn người giống hệt mình đứng trước mặt. Thực sự giống như đúc, tựa như soi gương vậy.

Chuyện này ...

"Xong rồi chứ?" Thanh âm Đường Vũ Lân truyền tới.

"Đã xong, còn thiếu ba bộ quần áo." Nguyên Ân Dạ Huy nói với hắn.

Thẩm Tinh đảo mắt và nhìn thấy ba người đi tới, ba người đều mặc quân trang, chính là chủ quản thương khố và hai vị Thượng Úy kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.