"Chân bất lộ tướng trong dân gian, không ngờ lại nhiều thế! Võ công Cam đạo sĩ tuy chưa luyện đến cảnh giới như anh, nhưng bộ pháp tinh túy, nhất là khả năng một hơi nuốt bao nhiêu nước rồi nháy mắt phun thuỷ tiễn mạnh như vậy, chứng tỏ sức mạnh nội tạng thật kinh người!
"Đúng là thần kỳ, chỉ cần võ công anh yếu hơn một chút, e rằng hôm nay cả ba chúng ta nguy hiểm rồi. Hơn nữa Lương Chính Văn là sư huynh của Trương Uy, được Lương Thức chân truyền Vĩnh Xuân Hồng Quyền. Cú ra lực quất roi ấy, ngay cả sư phụ tôi cũng chỉ đến thế thôi...!" Lâm Nhã Nam vẻ như chưa hết bàng hoàng, vừa lái xe vừa lắc đầu cảm thán.
"Có điều tôi nghĩ, hai người này võ công đúng là đều rất tinh túy. Mặc dù anh bảo kinh nghiệm thực chiến hơi thiếu một chút, song cũng không đến mức anh mới tung hai ba chiêu đã bại như vậy rồi chứ?"
Câu hỏi này Lâm Nhã Nam giữ trong lòng từ lâu. Cô đã nhận ra, dù là Cam đạo sĩ hay Lương Chính Văn, võ công có lẽ đều không thua kém sư phụ cô, cả ba người hẳn đều đã khổ luyện công phu hàng chục năm trời.
Thế nhưng Vương Siêu tuổi tác chẳng qua cũng chỉ mới ngoài hai mươi một chút. Cho dù luyện công ngay từ trong bụng mẹ, cùng lắm giờ cũng chỉ ngang bằng, đâu thể vượt họ khoảng cách lớn như thế? Cứ cho hắn là thiên tài, nhưng dù là thiên tài e cũng quá hoang đường?!
Vương Siêu cười nhẹ, vẻ như hiểu suy nghĩ trong lòng Lâm Nhã Nam: "Họ tuy công phu tinh thuần, nhưng luận võ đối đầu quan trọng nhất là một chữ "Thế". Chữ "Thế" này, nếu không trải qua sinh tử chém giết, không tắm trong máu tanh thì vĩnh viễn không bao giờ hiểu được. Hai người đó vừa mới bắt đầu đã thua ở thế, mà luận võ với tôi, chỉ cần thế thua thì võ công cao cũng khó thoát khỏi thất bại. Quan trọng nhất của đấu võ là phải đặt sống chết bản thân ra ngoài, từ đó truy cầu tâm ý sáng suốt. Sự lạnh lùng trong sáng suốt chính là cội nguồn sinh ra Thế vậy!"
"Chỉ cần xông pha chiến trường một lần, kẻ hèn nhát nếu sống sót cũng sẽ thành dũng sĩ. Mấy người đó võ công đúng là tuyệt đỉnh, hiển nhiên thường ngày cũng đều thử sức, song chưa hề thực thụ lâm trận. Lương Chính Văn tuy là sư huynh của Trương Uy song nếu thật sự luận võ đối đầu, tôi dám chắc chỉ cần mười hiệp là Trương Uy sẽ giải quyết xong vị sư huynh này. Người luyện võ và đấu sĩ chuyên nghiệp, tuyệt đối không giống nhau." Bạn đang đọc chuyện tại
TruyệnFULL.vnLâm Nhã Nam vén nhẹ mấy lọn tóc rối trên mặt, rốt cuộc cũng nói ra nghi hoặc trong lòng mình: "Thực ra tôi luôn có một thắc mắc. Mấy người họ đều đã luyện võ mười hai mươi năm, thời gian luyện công thậm chí còn lớn hơn cả tuổi đời của anh. Theo lý mà nói võ công của họ phải tinh thâm hơn, nhưng thực tế anh lại đã đến cảnh giới Cân cốt tề danh, Lôi âm tùy thủ, vượt trên họ một bậc, thế là làm sao? Khoảng cách giữa thiên tài với người thường lã nào lại lớn đến như vậy?"
"Ha ha ha ha…" Vương Siêu nghe thắc mắc bấy lâu trong lòng Lâm Nhã Nam không khỏi bật cười, điệu bộ rất vui vẻ.
"Cười cái gì?" Lâm Nhã Nam khẽ hừm một tiếng, vẻ mặt nũng nịu trông vô cùng đáng yêu.
Khí chất của cô khác xa Chu Giai. Ở Chu Giai là vẻ cao quý mang chút giảo hoạt, có lẽ một phần do môi trường công việc đài truyền hình tạo nên (Mây tỉ có đọc truyện nì ko nhỉ). Trong khi đó Lâm Nhã Nam xuất thân trong gia đình sĩ quan, bình thường không mấy câu nệ tiểu tiết, tính tình nghiêm túc phảng phất chút ít cứng nhắc, điển hình của quân nhân.
Nhìn điệu bộ xinh đẹp của Lâm Nhã Nam, đến Chu Giai cũng không khỏi thảng thốt trong lòng: "Xem chừng cô thư ký này của Siêu Siêu thật không đơn giản! Nếu bỏ bộ mặt nghiêm nghị đi, nũng nịu như thế ai mà không bị quyến rũ..."
Con ngươi Chu Giai đảo một vòng, có điều vẫn giữ im lặng, không biết đang nghĩ gì.
"Có phải cô muốn nói võ công càng luyện càng tinh thâm, luyện càng lâu sẽ càng lợi hại, luyện mười năm nhất định sẽ không thể bằng luyện hai mươi năm?" Vương Siêu khẽ xoa tay vào nhau, lắc đầu: "Tiềm lực của con người là có hạn, võ công thực ra chỉ cần chuyên cần luyện đúng cách là dăm ba năm có thể phát huy hết mọi tiềm năng rồi, cũng có nghĩa là đã đắc thành. Nhưng võ công đã đắc thành không có nghĩa là sẽ cứ luôn luôn như vậy, cô hiểu chứ? Đắc đạo khó, dưỡng đạo còn khó hơn. Chẳng hạn tôi hiện giờ đã luyện thành Lôi Âm, nhưng về sau nếu không chịu cầu tiến, chỉ cần lười nhác không đến nửa năm là Lôi Âm nhất định sẽ không thi triển được. Võ công như thế là đã thụt lùi rồi!"
"Thì ra là vậy..." Lâm Nhã Nam gật gật đầu: "Võ công đắc thành, muốn duy trì được càng khó hơn. Cũng như chèo thuyền ngược nước, không tiến ắt phải lùi. Thông thường người ta sau khi luyện đến thượng thừa sẽ không giữ được tinh thần hăng hái chăm chỉ như lúc đầu, thời gian càng dài sẽ càng hay bị lơ đãng..."
"Đúng thế, muốn võ công ngày một thâm sâu, chỉ có cách cả đời cả kiếp không lúc nào buông lỏng bản thân, luôn duy trì ý chí cầu tiến. Nếu như không có được nghị lực ấy thì cho dù luyện mười năm hai mươi năm, ngày nào cũng chỉ vận động một chút thì cùng lắm cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì cho võ công không thụt lùi mà thôi..."
"Cô đã xem Tây Du Ký chưa? Tôn Ngộ Không cùng Đường Tăng lần thứ nhất đến Lôi Âm Tự, lấy được chân kinh nhưng hóa ra lại là kinh không chữ, phải quay lại lần thứ hai. Đạo lý chính là ở đó, đắc đạo mà không thể giữ được, đạo cũng vẫn sẽ mất..." Vương Siêu mỉm cười.
Câu chuyện giữa hai người chẳng khác bài giảng của một đại tông sư cho hậu bối ham học hỏi. Hậu bối chuyện gì cũng muốn biết, bậc tôn sư thì kiên nhẫn giảng giải, tỉ mỉ cặn kẽ từng câu chữ.
"Tây Du Ký à?" Nghe Vương Siêu nói, Chu Giai cũng nổi hứng.
"Tây Du Ký thực ra là một bộ quyền kinh. Tôn Ngộ Không thoạt đầu đã là thiên hạ vô địch, mình đồng da sắt, nhưng thế vẫn chưa phải là tuyệt đỉnh. Muốn thành chính quả, cuối cùng vẫn phải đến Lôi Âm Tự lấy chân kinh... Không đến Lôi Âm thì có khác nào hoa trong gương, trăng dưới nước, dù cao siêu đến đâu cũng chỉ là lơ lửng ở vòng ngoài, không thể tu thành chính quả. Thậm chí khi đến được Lôi Âm họ cũng phải vô cùng thận trọng để không lấy phải kinh không chữ, trở về tay không..."
"Võ công của tôi hiện đã luyện đến cảnh giới Lôi Âm, nhưng cũng vẫn chỉ là một chữ Không! Tháng ngày sau này vẫn phải duy trì hưng phấn không ngừng nghỉ, không một phút xao nhãng luyện tập, mới có thể giữ được cảnh giới đó. Bằng không, chỉ một mảy may lơ đễnh là sẽ mất tất cả..." Vương Siêu bất giác thở dài: "Thiên hành kiện, quân tử tư tự cường bất tức (Bậc quân tử nên học theo vũ trụ, vận hành không biết mệt mỏi). Người luyện võ, cả đời phải cẩn thận từng ly, như đi trên băng mỏng vậy!"
"Như thế có phải mệt mỏi quá không, cả đời không lúc nào được phép lơ đãng?" Chu Giai không giấu nổi kinh ngạc, Lâm Nhã Nam cũng chau mày.
Một người cả đời phải luôn thận trọng như đi trên băng mỏng, cần có một tinh thần mạnh mẽ đến thế nào, một tâm ý kiên cường đến đâu?
"Xã hội bây giờ công việc bề bộn, cuộc sống lại muôn hình vạn trạng, luôn thường trực lôi kéo con người ta xao nhãng. Sau khi luyện thành võ công, không để thụt lùi đã là rất khó khăn rồi. Muốn cả đời lúc nào cũng phấn chấn tập trung như đi trên băng mỏng, luôn luôn duy trì tiến bộ, e là không mấy người làm được!" Lâm Nhã Nam ưu tư.
"Thực ra đây là chuyện khó của hầu hết người luyện võ thời nay..." Vương Siêu cũng có chút cảm khái, khẽ thở dài.
"Phải rồi, gã đạo sĩ đó uống nước phun tên, hung hãn vô cùng, hình như không phải là võ công trong quyền thuật?" Lâm Nhã Nam dường như đã xem Vương Siêu là vạn sự thông, thắc mắc gì cũng hỏi.
Có điều, Vương Siêu quả không làm cô thất vọng: "Đó là thuật luyện khí của đạo gia!"
"Thuật luyện khí à? Hô phong hoán vũ, tu luyện nguyên thần, kim đan, nguyên anh gì gì đó? Hay là Tiên kiếm đi mây về gió?" Vừa nghe hai từ "Đạo gia", trong đầu Chu Giai đã tràn ngập những hình ảnh về thần thánh quỷ quái.
Vương Siêu ngẩn người nhìn cô, lắc đầu: "Thuật luyện khí là phương thức hít thở. Bản chất quyền thuật là ngoài luyện gân cơ, trong luyện cốt tủy, kết hợp trong ngoài, một quyền có thể thấu đến lục phủ ngũ tạng. Còn luyện khí tức là dùng hô hấp trực tiếp tôi luyện nội tạng, trước tiên luyện phổi rồi lấy phổi khiển tim. Hô hấp bình ổn đều đặn thì tim đập chậm, hô hấp gấp gáp thì tim sẽ đập nhanh. Ngũ phủ con người đều có thể dùng hơi thở để khống chế, luyện khí đến mức cao thâm có thể chỉ huy cả đại tràng tiểu phù. Hít một hơi, đại tràng sẽ cuồn cuộn như sấm rền, cũng có nghĩa là tùy ý điều khiển phủ tạng rồi. Cảnh giới ấy cũng như quyền thuật, khi đến đỉnh điểm thực ra là dị đạo đồng công. Luyện khí cũng là đạo dưỡng sinh, phủ tạng khỏe mạnh thì con người khỏe mạnh. Tuy nhiên dưỡng sinh thì không thể chiến đấu, muốn chiến đấu vẫn phải cần đến quyền thuật. Người trường sinh chưa chắc đã là đấu sĩ giỏi."
"Tôi từng thấy qua Điêu Thiềm Kình của Trần Ngãi Dương, mỗi khi thi triển ngũ tạng phát ra tiếng kêu như sấm rền. Tuy nhiên thuật luyện khí chủ yếu là tăng cường ngũ tạng, về mặt gân cốt lại không thể mạnh bằng người luyện quyền thuật, trong ngoài kết hợp như chúng ta."
Lâm Nhã Nam nghe rất chăm chú, hỏi ngay: "Hai kiểu luyện đó, loại nào dễ loại nào khó?"
"Đương nhiên là quyền thuật khó hơn. Người luyện quyền thuật đến độ gân cốt phát ra lôi âm là vô cùng ít, nhưng đạo nhân luyện khí đến mức độ này lại khá nhiều. Dù là người bình thường, khi hơi thở không điều hòa thì bụng dưới cũng có thể đập như sấm rồi. Có điều hiện giờ người hiểu thuật luyện khí không còn nhiều, trong khi quyền thuật vẫn được một số khá đông lưu giữ. Một đằng là ngũ tạng phát ra lôi âm, một đằng là gân cốt phát ra lôi âm, cuối cùng là tẩy tủy. Tuy nhiên người luyện quyền thuật dù không phát ra lôi âm cũng có thể đánh giết đối thủ, còn luyện khí thì chỉ đơn thuần là dưỡng sinh..." Vương Siêu có vẻ như chuyện gì cũng thấu đáo.
"Cô xem đấy, một số đại sư Yoga Ấn Độ có thể biểu diễn rất nhiều thứ không thể tưởng tượng nổi, nhưng nếu giao đấu thì chỉ một người luyện võ công kha khá cũng có thể đánh bại họ."
"Anh có biết thuật luyện khí à?" Ánh mắt Lâm Nhã Nam càng lúc càng kinh ngạc: "Hình như cái gì anh cũng biết?"
"Luyện khí tôi không hiểu cũng chẳng biết, nhưng biết một ắt hiểu hai. Người luyện quyền thuật tất phải hiểu rõ về cơ thể, có thể nói là hơn bất cứ ai. Đạo dưỡng sinh cũng như vậy, có khác thì chỉ là khác về cách thức. Cam đạo sĩ đó dựa vào sức mạnh cộng hưởng tức thời của phổi, dạ dày, tiểu tràng và đại tràng, nên mới có thể hút nước phun tên như vậy. Trúng một tiễn của ông ta là không kém gì dính một cú đấm thôi sơn, nếu tôi không dùng tay đỡ có lẽ đã mù mắt rồi..." Vương Siêu cảm thán.
"Vậy thì, thuật luyện khí khi đạt đến cảnh giới tối cao, có thể thổ khí sát thương người ta?" Chu Giai không biết võ công nhưng đầu óc lại hoạt bát hơn so với Lâm Nhã Nam.
"Sao có thể được?! Sức mạnh của con người là có hạn, thổ khí sát thương, phải bao nhiêu sức lực mới được chứ? Nội tạng con người mạnh đến đâu cũng không thể đạt đến mức độ ấy... Tuy nhiên quyền thuật lại có đòn cách không ám kình." Vương Siêu trả lời.
"Cách không ám kình?" Lâm Nhã Nam lần nữa không giấu nổi kinh ngạc.
"Tôi cũng không biết có cảnh giới ấy không... Theo truyền thuyết thì võ công khi luyện đến chí cảnh có thể bộc phát theo tâm ý, cách không ám kình cách chừng một thốn, có thể thâm nhập vào huyệt đạo đối phương. Có điều cũng chỉ là khoảng cách nhỏ nhoi một thốn... Nói phát chiêu cách mấy trượng có thể gây sát thương thì chắc chắn là lừa gạt, thậm chí ám kình cách một thốn cũng chỉ là trong truyền thuyết, không biết có thật hay không! Có điều theo truyền thuyết thì các vị Dương Lộ Thiền hay Đổng Hải Xuyên đều có khả năng này, nhưng cho dù có thì cũng chỉ là chế huyệt, không thể nào làm vỡ gạch đá như trong phim Hồng Kông được!"
"Anh đúng là quyền thuật đại sư!" Lâm Nhã Nam xuýt xoa, giờ cô đã phục Vương Siêu sát đất: "Sau này mong hãy chỉ dạy thêm cho tôi!"
Suốt dọc đường đi, cô không chút bận tâm đến ánh mắt của Chu Giai, bao nhiêu thắc mắc đem ra hỏi hết, cũng đều nhận được giải đáp thoả đáng từ Vương Siêu, mỗi câu trả lời đều khiến cảm giác như người mê chợt tỉnh...
"Nghe anh nói, hình như võ công tôi đã tiến bộ không ít!" Ấn đường Lâm Nhã Nam đỏ hây hây trông hết sức yêu kiều. Chu Giai càng nhìn càng thấy không ổn, sắc mặt bất giác sa sầm xuống.
"Đó chỉ là ảo giác thôi, vừa rồi là đả thông mơ hồ trong nhận thức, võ công nếu muốn chân chính thăng tiến thì chỉ nói không cũng vô ích. Sau này cô trở về, luyện tập theo đạo lý như tôi nói là được."
"À... sư phụ của anh là ai vậy?" Lâm Nhã Nam chợt hỏi.
Ánh mắt Vương Siêu bất giác nhìn về phía bầu trời ngoài cửa sổ. Trên trời mây trắng trôi lững thững, ánh mắt hắn cũng đong đưa theo những đám mây... Một khoảng dài im lặng, Lâm Nhã Nam hiểu hắn có chỗ khó nói, bèn không truy tiếp mà chuyển sang chủ đề khác...
Sau khi ra khỏi Hồng thôn, họ phóng thẳng đến Sán Đầu. Chiếc xe này là do Lâm Nhã Nam lấy thân phận mình bí mật điều đi nên phải được trả về đúng nơi, sau đó ba người ra sân bay Ngoại Sa Sán Đầu bay thẳng đến sân bay Lưu Đình của Thanh Đảo.
Chuyến đi vừa rồi của Vương Siêu chẳng qua chỉ là làm chút chuyện riêng, sau khi xong việc hắn phải lập tức trở về Thanh Đảo ứng phó mọi tình huống.
Hắn đã giết chết Diệp Huyền, sau này e rằng sẽ còn gặp đủ loại thách thức.
Thắng Trương Uy, giết Diệp Huyền, Vương Siêu từng bước mở rộng tầm ảnh hưởng của mình trong giới võ thuật. Đúng như lời của Tào Nghị, giá trị của hắn cũng mỗi ngày một lớn hơn.
**********
Sân bay Ngoại Sa người vào ra nườm nượp. Ba người vừa bước vào đại sảnh, chợt điện thoại của Vương Siêu đổ chuông.
Hắn vừa mở máy, bên tai đã vang lên một giọng nữ quen thuộc. Chính là Trần Bân, em gái Trần Ngãi Dương.
“Alo, Vương Siêu phải không?”
“Tôi đây!” Cảm giác nhanh nhạy của Vương Siêu đã nghe ra, hơi thở Trần Bân dường như có gì đó không ổn.
“Anh có thể đến Singapore một chuyến không?” Trần Bân lập tức đề nghị, không một chút quanh co.