Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 202: Kiến lập tự kỷ chân chánh đích ban để



Trong lòng Tào Nghị cùng Chu Lương, Vương Siêu hành động như vậy, quả thực khó có thể hình dung. Tổ chức của bọn họ, là thuộc quân ủy, tuy cơ cấu mới thành lập, nhưng quyền lực cũng lớn dọa người.

Không nói hành động này của Vương Siêu tạo thành hậu quả nghiêm trọng. Chỉ nói riêng Ngô Văn Huy là một lão tướng quân kinh qua chiến trường, tay nắm đại quyền, nhất cử nhất động, đều dưỡng thành uy nghiêm tự nhiên. Bình thường vô luận là người cường hãn đến đâu, đối mặt với hắn, đều có sự căng thẳng. Ngay cả cảm giác tự chủ cũng không dám xuất ra. Đây là quyền lợi sinh sát tùy tâm, khí phách làm cho người ta tuyệt đối phục tùng.

Dùng lời cổ đại mà nói, cũng chính là hổ uy của Thống soái tam quân. Cái này so với quan uy bình thường còn muốn lớn hơn rất nhiều.

Tào Nghị cùng Chu Lương chính mắt gặp qua, rất nhiều vị chức cao quyền trọng, khí chất ung dung cao nhã, cùng Ngô Văn Huy nói chuyện đều hết sức cẩn thận, ngay cả một chút phân tâm cùng cười cũng không dám.

Hơn nữa bất luận là thanh niên cao ngạo, tự đại đến đâu. Khi bị Ngô Văn Huy triệu kiến, cũng đều rất cẩn thận, bị khí thế trấn áp mà cung kính.

Nhưng Vương Siêu đối với Ngô Văn Huy, lại không chút bị khí thế của hắn áp bách. Ngược lại dưới sự giận dữ, chuyển thân tấn công, như nộ long trong mây, đả thương vua trong loài người chỉ trong nháy mắt.

"Kinh Kha thứ (ám sát) Tần, Niếp Chánh thứ Hàn, cũng bất quá là như thế" Tào Nghị trên người mồ hôi lạnh không có tiêu, mà ngược lại chảy ra càng nhiều, "Bình thường không có xem ra, người này lại là nhân vật nguy hiểm như vậy. Xem ra chúng ta còn xem nhẹ lực phản ứng cùng thực lực của cao thủ. Nếu thủ trưởng hôm nay xảy ra vấn đề gì, chúng ta… làm sao trả lại công đạo cho cấp trên? Lần này hành động quá sơ suất, quá sơ suất. Nhưng hành động lần này là do chính thủ trưởng an bài".

Lần này đến Singapore chặn đường Đường Tử Trần cùng Vương Siêu, đích thật là Ngô Văn Huy muốn tự mình nói chuyện. Trước tiên trải qua sự điều tra nghiêm ngặt, mới cuối cùng nắm được hành tung của Đường Tử Trần. Theo phương diện nào đó cũng biểu hiện ra năng lực điều tra cường đại của tổ chức. nguồn TruyenFull.vn

Vốn Tào Nghị an bài hành động lần này, cũng lo lắng đến việc Vương Siêu cùng Đường Tử Trần có thể động thủ, đặc biệt cho mấy chiến sĩ này mặc vào trang bị tiên tiến, áo chống đạn kèm điện lưu cao áp KH - 2007. Loại trang bị này có thể dưới sự khống chế, trong khoảnh khắc phát ra điện lưu cao áp. Cho dù là voi lớn cũng sẽ điện giật té ngã, đừng nói chi là con người.

Trong sự tưởng tượng của Tào Nghị, cũng chỉ có cảnh Vương Siêu động thủ bị điện giật té nhào.

Những người an bài cuộc gặp mặt bí mật lần này, đều nhất trí cho rằng: "Vương Siêu tiểu tử này, bị điện giật sẽ thành thật một chút".

Nhưng tình huống hiện tạ, lại hoàn toàn khác hoàn toàn với suy nghĩ của bọn họ.

Vương Siêu ưng trảo chế trụ yết hầu của Ngô Văn Huy, làm cho người ta không thể nghi ngờ, hắn chỉ cần động tay, là vị lão tướng quân thân kinh bách chiến, quyền cao chức trọng này sẽ một mạng ô hô.

"Ha ha, ha ha ha. Hay cho một thức Bàn lan chủy. Ta thấy quyền pháp của ngươi, thực đã đến cảnh giới sâu không lường được. Khó trách ngay cả lão Chu cũng bị ngươi xé đứt cánh tay".

Vào thời điểm mấu chốt, Ngô Văn Huy vẫn biểu hiện ra bản sắc tướng quân của mình. Thực không chút bối rối, hai mắt vẫn sắc bén như dao như trước, nhìn thẳng vào mặt Vương Siêu.

Vương Siêu nhíu nhíu mày, làm địch nhân, hắn không thích nhất là người xương cốt dị thường cứng cỏi, kiên trì với nguyên tắc của mình. Ánh mắt như vậy, là đối với hắn rất chán ghét.

"Người trẻ tuổi, ngươi quá xúc động, trên thế giới này, bạo lực không giải quyết được vấn đề. Buông tay của ngươi ra, tiếp tục ngồi xuống vị trí. Đối với sự việc vừa rồi, ta không so đo với ngươi. Đây là mệnh lệnh, nếu ngươi thực muốn mang tội danh phản quốc, thì ngươi tiếp tục kháng mệnh lệnh! Đường, là do bản thân ngươi lựa chọn!"

Ngô Văn Huy nói chuyện thực bình tĩnh, nhưng ngữ khí lại rất là cường ngạnh, thật giống như không phải Vương Siêu đang nắm yết hầu của hắn, mà là hắn đang nắm yếu hầu của Vương Siêu vậy.

Vương Siêu trên mặt thần sắc phức tạp, mày càng lúc càng cau lại.

"Ngươi hôm trước kháng mệnh lệnh, làm cho công tác của chúng ta bị động, Tào Nghị nói ngươi rất quật cường, muốn ta thông qua cha mẹ ngươi, làm công tác chính trị tư tưởng cho ngươi, tin tưởng rằng cha mẹ là người hiểu rõ đại nghĩa, có thể cảm hóa thuết phục được ngươi. Ta sợ ảnh hưởng đến cảm xúc của ngươi, bởi vậy cự tuyệt đề nghị này".

Ngô Văn Huy nói chuyện, như tiếng chuông đồng: "Nhưng hiện tại, ngươi làm ta thực thất vọng, ngươi phụ sự bồi dưỡng nhiều năm của tổ chức đối với ngươi".

"Ngươi hiện suy nghĩ rõ ràng hậu quả của ngươi đi. Mốt bước đi nhầm, có quay đầu lại, cũng sẽ không có cơ hội, ta hiện tại cho ngươi một cơ hội này. Buông tay ra, trở lại ngồi xong chỗ ngồi!"

Ngô Văn Huy hiện trong lòng cũng thực bốc lửa. Cho tới bây giờ không ai dám ở trước mặt hắn phóng đãng. Càng đừng nói tới việc giống như Vương Siêu vậy, nắm lấy yết hầu mà nói chuyện với hắn.

Thật ra trong mắt hắn, Vương Siêu cũng không phải là nhân tài gì đáng giá bồi dưỡng. Chỉ là nhân tài võ thuật mà thôi, có cao tới đâu cũng không có chỗ dùng, tám chín người được huấn luyện cùng lên là giải quyết được. Không giống với nhân tài khoa học kỹ thuật, nhân tài hàng không, hacker máy tính. Ví dụ như năm đó Tiền Học Sâm về nước, người Mỹ liền sợ hãi than: "Tiền Học Sâm vô luận là đến đâu, cũng tương đương với ít nhất là binh lực của 3 - 5 sư đoàn".

Quyền sư cao thủ, cho dù luyện thành tiên, cũng không được người ta so sánh như vậy, thậm chí là một trung đội.

Lần này hắn tự mình đến, chủ yếu là vì muốn giao thiệp với Đường Tử Trần. Tiện thể chấn nhiếp Vương Siêu một chút, làm sao biết được Vương Siêu một chút mặt mũi cũng không để cho hắn. Điều này không thể nghi ngờ là điểm mấu chốt trong lòng hắn.

Ở trong lòng hắn, không ai dám coi rẻ quyền uy của quốc gia, đây là thứ thần thánh nhất. Hiện tại Vương Siêu đã báng bổ thần thánh trong lòng hắn. Trong lòng hắn, thật giống như sự thống hận đối với sự phán xử về dị đoan của Âu Châu thời Trung cổ. Cũng như là một cảnh sát chính trực, cừu hận đối với tội phạm cưỡng gian giết người cướp bóc phân thây.

Vương Siêu trong lòng hắn, đã trở thành nhân vật hết thuốc chữa.

Vương Siêu mẫn cảm vô cùng, một chút liền cảm giác được sự phẫn nộ ẩn tàng sâu trong lòng của Ngô Văn Huy, biết người này, đối với mình đã có thành kiến rất sâu. Về sau sẽ tạo cho mình rất nhiều phiền toái, thậm chí, là họa sát thân.

Cơn giận trong lòng hắn nổi lên, ác tâm cũng theo đó mà sinh ra.

Cũng không nói lời nào, toàn thân kịch liệt phát kình, cả xe cũng bị ép tới mức rung chuyển, tay của hắn xiết chặt lại!

Với dấu hiệu phát kình của Vương Siêu như vậy, cho dù Ngô Văn Huy cổ có bằng sắt, cũng sẽ bị xiết gãy nát.

Rắc!

Một cánh tay chuẩn xác chèn vào trong các ngón tay của Vương Siêu, đột nhiên hướng ra phía ngoài mà đẩy ra, kháng cự lại thế xiết vào của Vương Siêu.

"Tiểu đệ, chúng ta đi thôi" Đường Tử Trần tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, đột nhiên ra tay, lấy Xoa chỉ đạn trong Phách quyền, đẩy bay ngón tay ra, miễn cho Vương Siêu một lần hành động có thể nói là kinh thiên địa khấp quỷ thần, không để ý tới hậu quả.

Nếu Ngô Văn Huy này bị Vương Siêu xiết chết. Như vậy từ nay về sau, Vương Siêu cũng là có nước không thể quay lại, có nhà không thể về, hoàn toàn cùng với quốc gia ở thế đối lập. Cho dù là dạng tổ chức gì, cũng không thể dung phần tử nguy hiểm như vậy. Hậu quả này, so với hắn tất cả những cừu gia mà hắn đã kết, còn muốn lớn hơn cả triệu lần.

Đường Tử Trần ngăn trở Vương Siêu lại, "Xem ra sự tình hôm nay có chút hiểu lầm. Tiểu đệ của ta nóng tính, nói chuyện đã không thành, lần sau có cơ hội thì nói sau vậy".

Nói xong, nắm lấy vai của Vương Siêu, chân phát kình, đột nhiên nhảy lên, hai người trong chiếc xe đang di chuyển với tốc độ cao, xuyên qua cửa sổ mà ra.

Cửa sổ vốn đã bị Vương Siêu đánh bay hai chiến sĩ ra mà phá vỡ, nhưng xe cũng không có dừng lại, vẫn tiếp tục chạy. Mấy người Tào Nghị cũng không có lo lắng gì về hai chiến sĩ đã bay ra ngoài, bởi vì bọn họ đã chịu huấn luyện bay ra khỏi cửa sổ khi bị đâm xe không biết đã bao nhiêu lần rồi.

"Xe đến đó, thu thập một chút, chúng ta đi về trước" Ngô Văn Huy từ đầu đến giờ, đều trấn định, sửa sang lại trang phục một chút, lại ngồi xuống.

"Tiêu tử Vương Siêu kia làm sao bây giờ? Đã xem là phản đồ hay chưa?" Tào Nghị tuy đối với Vương Siêu có hảo cảm, nhưng đã xảy ra sự tình như vậy, đã thấy Vương Siêu không thể lưu lại được nữa.

"Tạm thời còn chưa cần, hắn cùng nữ nhân họ Đường kia ở cùng một chỗ, người nước Mỹ, Nga, Israel, nhiều quốc gia như vậy cũng muốn bắt hắn. Đã nhiều năm như vậy, ám sát cũng không biết bao nhiều lần, hắn vẫn sống khỏe. Chúng ta cũng nhọc công làm gì" Chu Lương thử thăm dò nói chuyện.

"Trở về thiết kế lại kế hoạch khác" Ngô Văn Huy ánh mắt khép lại thành một khe hở, không biết kế hoạch mà hắn nói rốt cuộc là cái gì.

"Tiểu đệ, đệ lần này thật không khống chế được cảm xúc. Đánh chết Ngô Văn Huy kia, sự tình về sau cũng rất loạn. Cấp trên chân chính sẽ không buông tha cho ngươi. Cho dù có Liêu Tuấn Hoa, đệ cũng không có đường lui".

Đường Tử Trần cùng Vương Siêu sau khi nhảy ra khỏi xe, ngay lập tức thoát ly khỏi phạm vi khống chế.

"Nhưng Ngô Văn Huy lấy cha mẹ uy hiếp đệ. Đệ trời sinh đã không thích bị uy hiếp, không bằng giết hắn trước rồi hãy nói. Nói đến, khi đệ gia nhập bọn họ, đánh đến sống chết, cuối cùng còn muốn ta bảo toàn đại cục, để ta chịu ủy khuất nhận tội danh phản quốc, còn viết đơn công kích Liêu Tuấn Hoa. Đem ta ra làm kẻ ngốc để chơi đùa, cho ta thực chỉ biết đánh người, không có não sao? Không giết hắn, đệ thật khó mà giải tỏa sự tức giận trong lòng".

Vương Siêu bóp bóp mấy ngón tay của mình, hắn thật sự đã nổi giận.

Đường Tử Trần cười cười: "Được rồi được rồi, hiện tại không nói đến mấy cái này nữa. Tối hôm nay, đệ lẻn vào bệnh viện của tập đoàn Trần thị, đem Trần Lập Ba dùng ám kình chấn nát nội tạng, làm cho hắn nội trong ba ngày sẽ chết. Ta giúp Trần Ngả Dương đoạt lấy tài sản của tập đoàn Trần thị. Sau đó ta sẽ an bài cho đệ đến Indonesia, huấn luyện cho một số thuộc hạ chân chính của tỷ. Không dối gạt đệ, lực lượng của tỷ hiện tại vừa nhiều lại vừa phức tạp, nhưng ngoại trừ mấy trăm người phân tán tại các nơi trên thế giới ra, cũng không thể tin được. Lần này tập đoàn Trần thị có tài chính, đệ có năng lực".

"Vì cái gì mà phải đi Indonesia? Tỷ không phải huấn luyện lính đánh thuê tại Phi châu sao?"

"Người Hoa tại Indonesia, có tài chính, hơn nữa trải qua tám chín cuộc thảm sát. Ký ức đã đổi mới, bách thiết cần phải có một lực lượng bí mật nắm giữ trong tay mình, cho dù gặp phải sự tình như vậy, còn có thể liều mạng. Bọn họ có tài chính, có người. Hơn nữa thanh danh của ta, trong lòng bọn họ cũng là lão đại, có chút phân lượng".

Đường Tử Trần chính là bởi vì năm đó tại Indonesia ám sát cao quan, các nhân vật cao cấp trong giới quân đội lẫn chính trị đều chú ý tới.

"Tiểu đệ, đệ bên người có người, có tiền, có súng, có thế lực, mới càng an toàn. Thật ra trên thế giới này, tỷ cũng chỉ có một mình đệ là có thể tin tưởng".

Vương Siêu nghe thấy lời này của Đường Tử Trần, mang máng cảm giác được, tỷ tỷ này của mình, tuy biểu hiện bề ngoài như vậy, kỳ thật bên trong cũng có chút hương vị của nỗi sợ hãi cô độc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.