Nội dùng khí huyết thiêu hoả, ngoại dùng phù ấn kích thích. Nội ngoại kiêm tu, một dương một âm đưa quyền pháp luyện đến cảnh giới thượng thừa, thành tựu thân không thể huỷ hoại. Đâylà lý luận mới do Tôn Lộc Đường đề xuất trong Thái Cực Quyền, nó còn có tên khác "Dương Hoả Âm Phù Thức". Chỉ tiếc một chương này huyền diệu khó lường, căn bản không hề có phương pháp luyện tập khiến cho người ta khi đọc có cảm giác đây là thần thoại.
Nhưng bây giờ Đường Tử Trần nhìn thấy Vương Siêu dùng "Kết Phù Ấn" liền biết rõ đây là phương pháp luyện từ trong lý luận cao thâm của Bát Quái CHưởng biến thành. Tính chất sáng tạo và thay đổi như vậy không thua gì người cổ đại muốn bay lên trời, mà Vương Siêu lại là người làm ra máy bay, đưa lý luận trở thành sự thật. Đây là sự bay vọt to lớn như thế nào?
Cho nên cho dù là Đường Tử Trần tu luyện quyền pháp đến cảnh giới cao nhất, cũng không nhịn được cất tiếng hỏi.
Một thức "Kết Phù Ấn" này của Vương Siêu đối với sự cách tân trong Bát Quái Chưởng không thua gì Thanh Triêu Hình Ý đại tông sư có thể đưa Cung Tiến Bộ, Mã Bộ trong "Tâm Ý Quyền" biến hoá thành "Tam Thể Thức" trong Hình Ý Quyền.
Cũng không thua Dương Lộ Thiền đưa "Triền Ti Kinh" trong Trần thức Thái Cực Quyền biến hoá thành Dương Thức "Trừu Ti Kính".
"Đây là do đệ cùng giao thủ với Triệu Quang Vinh ở ba ngày trước, đột nhiên thông suốt một vài vấn đề mấu chốt mới đưa Bát Quái Chưởng hoá phức tạp thành đơn giản. Cùng giao thiệp với Bạch Tuyền Di một chút, liền đặt một tên là Phiên Thiên Ấn. Đột kích trực diện, trùng băng phiên ấn. Hai cái còn lại gọi là Đại Triền ti, Đại Trừu Ti đệ đã giao cho Hoắc Linh Nhi nàng tu luyện mấy tháng xem thử hiệu quả thế nào…" Vương Siêu thấy Đường Tử Trần hỏi vậy cũng không nói nhiều, chỉ đơn giản miêu tả ba kỹ năng một lần.
Vương Siêu đánh ra ba kỹ năng này so với Hoắc Linh Nhi tinh diệu hơn gấp mười lần. Từng quyền từng bứơc biến hoá vô cùng thần diệu, động tác vô cùng đơn giản nhưng Đường Tử Trần thấy được biến hoá quỷ thần khó lường.
"Trong Thái Tổ Trường Quyền của Triệu Quang Vinh có thể nói là đạo tổ của nội gia quyền, vô luận là Thái Cực Quyền thập tam thế hay là Thiếu Lâm Trường Quyền, đều khó thoát khỏi. Chỉ tiếc Triệu Quang Vinh chưa bao giờ công khai truyền bá quyền pháp ra ngoài. Năm xưa tỷ cũng từng hỏi hắn, muốn dùng công phu Thần Lực Bát Đoạn Cầm trao đổi với hắn nhưng hắn lại không đồng ý. Lần này đệ đánh nhau với hắn một hồi khiến cho hắn đáp ứng vì Đường Môn chúng ta sáng tạo một quyển quyền phổ có thể nói là một chuyện tốt vô cùng".
"Khoé miệng Đường Tử Trần lộ ra một nụ cười.
"Thật ra năm xưa tỷ rất hay tỉ thí với hắn đúng không? Đệ cảm giác được trong Long Xà Hợp Kích có rất nhiều biến hoá đều đến từ bí thủ của Thái Cổ Trường Quyền. Như là biến hoá Mã Thương trong Long Xà Hợp Kích cùng với Tẩu Mã Hồi Đầu của hắn có chút tương tự. Quyền ý, quyền thế cũng giống nhau…."
Vương Siêu ngồi bên cạnh Đường Tử Trần vừa nói chuyện vừa dùng tay vẽ trên mặt đất theo tiềm thức lại như đang tự hỏi điều gì………
Đường Tử Trần nhìn hành động trong tiềm thức của Vương Siêu cười nhiều hơn: "Đệ là một tiểu tử ngốc. Tỷ năm đó cùng hắn đánh nhau rất nhiều trận, khi đó cùng nhau đối địch nhưng sau này tỷ đến Châu Phi luyện quyền lại trải qua bão cát ở sa mạc nên đã lĩnh ngộ được đạo lý sanh tử biến huyễn khíên cho quyền pháp đột nhiên tăng mạnh. Sau khi trở về cùng hắn giao thủ thì hắn luôn luôn thua tỷ một bậc. Từ khi đó hình như hắn cảm tháy mất mác nên mới ít tới lui với tỷ nữa. Đó là chủ nghĩa của nam tử lại không có dũng khí khám phá sinh tử nên cả đời có thể luyện đến cảnh giới khí huyết nội liễm thành đan đã là cực hạn rồi, rất khó có thể tiến vào cảnh giới cao hơn. Khi cùng đệ luận võ bị thua là một chuyện đương nhiên."
"Tỷ à. Đệ không thể nghe chuyện quá khứ của tỷ như thế. Mấy ngày qua tỷ đã mệt lắm rồi, hôm nay vốn là ngày nghỉ ngơi lại bị Tiểu Hoàn Tử kia quấy rầy nữa. Để đệ giúp tỷ xoa bóp nha" Vương Siêu ngẩng đầu lên lộ ra một nụ cười rạng rỡ.
"Đi đi đi. Nhìn dạng này của em thật giống một tiểu hài tử làm nũng chứ nào giống Đại Đông Á Đệ Nhất Quyền Thuật, Lao Sơn Nội Gia Quyền Quán Trưởng, người cầm quyền của phân hội Nam Dương Đường Môn này? Thật sự không có chút khí chất người trên cao gì cả" Đường Tử Trần cười mắng, nhìn Vương Siêu đi đến sau lưng mình đặt tay lên vai nhẹ nhàng xoa bóp nhưng lại không có phản đối.
Text được lấy tại TruyệnFULL.vn"Khí chất giả bộ, uy phong lừa người, cũgn là để cho người ta xem thôi mà" Vương Siêu rất vui vẻ, hai tay nhẹ nhạng xoa bóp những huyệt vị mẫn cảm trên bờ vai mềm mại của Đường Tử Trần: "Trước mặt tỷ thì đệ vẫn là một đứa nhỏ như trước kia thôi. Trước kia mỗi khi đệ luyện công bị đau nhức đều được tỷ xoay bóp như thế này đó thôi. Bây giờ thủ pháp của đệ tin rằng không tỷ năm đó".
Từ năm Vương Siêu tại công viên gặp Đường Tử Trần đến giớ đã hơn sáu năm rồi. Năm đó Vương Siêu mới được mười lăm mười sáu thôi, mà hiện tại hắn đã hơn hai mươi rồi. Hai năm đầu học nghệ, Vương Siêu học Bát Quái Chưởng ngày đêm đều khuấy nước trong bể, đánh bao cát, ngày nào cũng bị bầm dập mặt mũi, đau nhức cả người suốt đêm không ngủ được cho nên Đường Tử Trần mỗi ngày đều phải xoa bóp, châm cứu cho hắn.
Sáu năm đã trôi qua, thương hải tang điền, việc đời biến ảo như bạch vân thương cẩu.
Thiếu niên tâm thường năm đó hiện tại có uy danh hiển hách, quyền pháp thông thần, là đại tông sư quỷ thần khó lường, nhưng trước mặt người chị này vẫn giữ tâm tình như xưa, giống như năm đó hắn rất ái mộ Đường Tử Trần.
Đường Tử Trần nhắm mắt lại, bàn tay Vương Siêu xoay bóp bả vai của nàng thật nóng, mỗi làn xoa bóp sẽ khiến cho gân cốt toàn thân nàng thả lòng, khí huyết ấm áp hoà tan vào trong mỗi một mạch máu lưu động khắp thân thể.
Võ công quyền pháp của nàng thật cao, đương thời khó có đối thủ. Sự mẫn cảm trước nguy hiểm càng siêu phàm nhập thánh. Khi nhắm mắt lại có thể nghe được âm thanh máu chảy róc rách trong cơ thể.
Đồng thời cảm giác nhạy cảm của nàng dựa vào bản chân tiếp xúc sàn nhà còn cảm nhận được một loại vận động xoay tròn như có như không, giống như là duyên hống thái cực đại cầu đang chuyển động.
Nàng biết đây là do mặt đất dưới chân tự chuyển động.
Người luyện võ luyện được thân thể mẫn cảm đến cảnh giới cao nhất có thể nghe đựoc tiếng máu chảy trong cơ thể cùng với sự vận động của xương tuỷ và các khí quan trong cơ thể. Bên ngoài có thể cảm giác được mặt đất tự vận chuyển.
Có thể cảm nhận được động tĩnh rất nhỏ trong cơ thể, cảm giác được mặt đất đang xoay tròn còn có một tên khác là "Thiên Nhân Hợp Nhất"
Vương Siêu khi cùng Trình Sơn Minh luận võ ngẫu nhiên bộc phát một lần tiến vào cảnh giới này, khiến cho một quyền của cao thủ chưa đến cảnh giới hoá kình mà ngay cả cao thủ hoá kình là Trình Sơn Minh đều phải tránh né, rơi vào hạ phong.
Mặt đát giống như đại cầu chỉ chứa thuỷ ngân thái cực, bên trong là thuỷ ngân như nham thạch nóng bỏng như lưu động, bên ngoài là chì kiên cố như mặt đất vậy.
Khí huyết vận hành trong mạnh máu khắp cơ thể, mặt đất xoay tròn dưới chân. Đường Tử Trần nhắm mắt lại cảm giác thật rõ ràng. Dưói sự xoa bóp nhẹ nhàng của Vương Siêu, khi huyết lưu động và mặt đất xoay tròn lại xảo diệu phối hợp với nhau như hai vị dược liệu chì thuỷ ngân trong hoả lò dung hợp thành đan.
Vô luận là máu đang lưu động trong mạch máu hay là mặt đất tự xoay tròn đều rất chân thật nhưng vô luận là quyền sư cao minh cỡ nào cũng khó có thể cảm giác được bởi vì loại kình này rất nhỏ, nhỏ đến mức độ người ta cảm giác được đây chỉ là hư ảo.
Có thể càm giác được hai loại chân thật như mộng ảo naà mới có thể gọi là câu thông thiên nhân.
Mà có thể đưa hai loại này kết hợp thành môt thể, tuỳ thời có thể cảm nhận được mới chính thức gọi là thiên nhân hợp nhất. Lần Vương Siêu cùng với Trình Sơn Minh luận võ chỉ là tâm tình bộc phát, phát huy lực lượng vượt qua cực hạn của bản thân chứ căn bản không được tính là tuỳ thời có thể gọi ra được.
Thật giống như một lão thái thái hai tay trói gà không chặt khi phát hiện đứa cháu bị đặt bên dưới chiếc xe, đột nhiên bộc phát lực lượng ném chiếc xe ra xa cứu cháu.
Mà bây giờ trong cảm giác của Đường Tử Trần, Vương Siêu đã hiểu được luồng kình của thiên nhân hợp nhất này, bắt nó biến thành một bộ phận của mình, tuỳ thời có thể gọi ra bất kỳ lúc nào.
Vương Siêu xoa bóp hai bờ vai, vuốt ve mái tóc đen mượt của Đường Tử Trần mà hắn cảm giác mái tóc mềm mại như mây đang được mười ngón tay của hắn chải nhẹ nhàng lưu lại một mùi hương thơm ngát thật dễ ngửi.
"Đệ không cần phải động tâm tư khác. Nếu như ngày trứơc làm chuyện xấu với tỷ, thì tỷ sẽ không tha thứ cho đệ đâu" Đột nhiên bờ vai Đường Tử Trần khẽ rung động, lông mi hơi nhíu lại cảnh cáo Vương Siêu.
Ngày đó Vương Siêu đột nhiên ôm nàng hôn, mặc dù Đường Tử Trần đã tha thứ cho Vương Siêu nhưng trong lòng lại có chút khuất mắc. Bởi vậy mấy tháng này hai tỷ đệ không có ở cùng một chỗ nói chuyện, quan hệ mặc dù mật thiết nhưng dần dần có chút lãnh đạm. Hôm nay Vương Siêu cười đùa xoa bóp vai cho nàng, mới xem như là một lần hoá giải quan hệ khó xử giữa hai người từ lần Vương Siêu hôn Đường Tử Trần ấy.
Nhưng căn cứ vào lần giáo huấn trước, nên Đường Tử Trần rất lo lắng cho đệ đệ này của nàng, vì vậy mới đưa ra cảnh cáo.
Thực lực của Vương Siêu quá mạnh mẽ, mặc dù cảnh giới của nàng cao hơn hắn một bậc nhưng đó chính là sự mẫn cảm của tinh thần chứ không phải là thể lực. Đường Tử Trần biết đứa em này của nàng gần đây đang nội ngoại kiêm tu. Lấy "La Hán Kim Cương Toả Hầu Công" làm gợi ý dưới tám bộ vị mấu chốt trong cơ thể nội hành khí huyết, ngoại dùng tay ấn phối hợp các dược liệu luyện thân thể cứng như thép, mềm như tơ. Những vũ khí không đặc biệt sắc bén như đao, kiếm, thiết côn, thiết thương có đâm vào cũng không có chuyện gì xảy ra.
Thân thể như vậy đã dần luyện đến cảnh giới không thể phá huỷ. Nếu như ở thời điểm mấu chốt Vương Siêu lại làm chuyện xấu thì Đường Tử Trần không thể nắm chắc chỉ trong thời gian ngắn là có thể khống chế được hắn.
"Ừm ừm ừm…" Vương Siêu gật đầu như con gà mổ thóc. Thật ra vừa rồi trong lòng hắn không hề suy nghĩ vấn đề ấy nhưng khi nghe Đường Tử Trần nói như vậy khiến cho hắn sinh ra vài ý nghĩ xấu xa.
"Nếu tay của ta đi vào trong quần áo của tỷ thì như thế nào nhỉ?" Vương Siêu đột nhiên có ý nghĩ này, tay của hắn đang xoa bóp cổ Đường Tử Trần. Chỉ cần động một chút là có thể tiến vào trong áo Đường Tử Trần rồi.
Đối với ý nghĩ bất thường này hắn càng hoảng sợ. Trong lòng nghĩ đến hậu quả: "Sao có thể? Lần trước mạnh mẽ cưỡng hôn thôi hậu quả đã rất nhiêm trọng rồi. Không ổn không ổn" Trong lòng Vương Siêu vừa chuyển liền vội vàng chuyển sang đề tài khác: "Tỷ à, tỷ nói xem chuyện của ba Hoắc Linh Nhi có nên đáp ứng hay không?"
"Buổi tối hôm nay em gặp Hoắc tiên sinh sao? Bất quá ý của ta là Hoắc gia cùng với đại lục có mối quan hệ rất sâu. Lui tới bình thường thì thôi nhưng nếu hành động quân sự thì ngàn vạn lâầ không nên dính vào" Đường Tử Trần suy nghĩ một chút liền tiếp tục nhắm mắt lại: "Đệ, khí huyết của đệ có chút tán loạn. Mặc dù dã được khống chế tốt lắm nhưng không thể gạt được tỷ. Có phải đệ đang nghĩ bậy bạ bì không hả?"
"Nào có! Không có không có" Vương Siêu nói một hơi: "Đệ cũng nên đi gặp ba của Hoắc Linh Nhi rồi" Vừa nói vừa dùng hai tay ấn nhẹ lên huyệt Thái Dương của Đường Tử Trần một cái, thu tay lại cố gắng khống chế tâm tình bản thân.
"Trần tỷ. Mặc dù tỷ có thể cảm giác trước nguy hiểm nhưng phương diện về thể lực, lực bộc phát không đạt được cảnh giới huyền diệu kia. Thân thể không đạt đến cảnh giới không thể huỷ. Gần đây em có nghiên cứu nội ngoại kiêm tu dùng tay xoa bóp phối hợp với dược liệu bổ xung khí huyết bản thân không đủ để cho nội ngoại viên mãn. Em cảm giác được khi con người sinh ra khí huyết không đủ, không đạt đến tình trạng đại viên mãn nên phải cần ngoại lực đền bù tổn hại ấy mới đạt được viên mãn. Một khi vận hành khí huyết chung quy không thể khiến cho thân thể đạt đến bất phôi. Cảnh giới mặc dù viên mãn nhưng thể năng thân thể, lực bộc phát còn không có viên mãn" Vương Siêu đột nhiên nói.
Đường Tử Trần lắc đầu: "Em đã nhập ma rồi. Em còn chưa đạt đến cảnh giới không nhìn không nghe, phòng ngừa nguy hiểm như ta là bởi vì em quá tập trung vào thân thể. Thật ra quyền pháp luyện đến cảnh giới như chúng ta có thể sống được một trăm mấy chục tuổi đã là cực hạn rồi. Cho dù em luyện đến cảnh giới không thể huỷ nhiều lắm cũng có thể sống hơn chị hai ba mươi năm mà thôi, không thể không già. Quan trọng là trong tích tắc chuyển đổi giữa sống và chết, ảo tưởng tùng sanh, mê ly kinh khủng. Nếu tâm linh viên mãn có thể ở trong tích tắc ấy bảo trì bản tính mình không bị lạc".
Vương Siêu nói: "Chuyện sanh tử có ai biết được? Bất quá chỉ là thần thoại mà thôi. Chúng ta luyện quyền đến cảnh giới này rồi chẳng lẽ còn tin vào thần thoại đó sao?"
"Thần thoại hay không thần thoại? Quan trọng là bản t hân phải trải qua mới biết được. Không đến một khắc chuyển đổi giữa sinh và tử thì không một ai biết được tình huống cụ thể ra sao? Chúng ta luyện võ có thể thực chiến để có kinh nghiệm nhưng giữa sinh và tử là cái gì? Không cách nào có thể hiểu được. Nếu như không phải có mọt việc…." Đường Tử Trần đột nhiên thở dài: "Tỷ thật muốn đi trải nghiệm một chút…."
"Nếu tỷ phải đi thì chắc chắn đệ sẽ đi cùng tỷ" Vương Siêu yên lặng lắng nghe, đột nhiên hắn thở dài một tiếng đi xuống dưới lầu…..