Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 338: Song tu!



"Có thể thu liễm máu huyết thành đan kình, toàn bộ xương cốt nội tạng đều được máu ngưng tụ, tạo thành kích thích cường đại. Vì thế chính thức đề thăng tiềm năng của con người, khiến người ta có được thân thể cùng lực lượng cường đại. Lực lượng và quyền kình của ta bây giờ, ta có cảm giác được nó đã gia tăng trên một diện rộng, so với trước kia thì đã đề thăng lên gấp đôi!"

Y Hạ từ trong Bão Đan tỉnh lại, tiện tay dùng tốc độ chậm rãi xuất ra một chưởng. Mặc dù có vẻ rất thong thả, nhưng lại phát ra thanh âm ong ong, giống như chấn động cả không gian.

"Ồ? Tại sao lại có thể như vậy? Ngươi xuất ra một chưởng thong thả như vậy, như thế nào lại có âm thanh phát ra? Tay không phát ra âm thanh, đó là nếu dùng tốc độ. Còn ngươi lại thong thả như thế, như thế nào lại xuất ra âm thanh? Hơn nữa loại chấn động này…

Tiểu Hoàn Tử nhìn chiêu thức của Y Hạ, trên mặt hiện lên thần sắc khó tin.

Nguyên bản chiêu thức ấy của Y Hạ, cũng không dùng Minh Kình tốc độ, cũng không phải Ám Kình. Chỉ bằng vào tốc độ thong thả của tay, lại có được hiệu quả này, hoàn toàn giống như âm thanh đánh vào âm thoa

Đánh mạnh vào âm thoa, loại tần suất chấn động cao này có thể chấn vỡ cả thủy tinh.

Mặc dù một chưởng của Y Hạ nhìn có vẻ thong thả. Nhưng Tiểu Hoàn lại có cảm giác, trúng một chưởng này của Y Hạ nhất định sẽ trọng thương.

"Thật ra bên trong Thái Cực Quyền cũng có lực lượng chấn động này, toàn bộ cơ thể đều run rẩy, nắm tay đối kích, khiến khí huyết sôi trào. Nhưng khi đan thành, thì lực lượng này có thể phát huy tới cực hạn, cách một hai thước, bằng vào kình phong cũng có thể đánh ngã kẻ địch. Loại lực lượng này, theo như người Trung Quốc nói, gọi là cương khí. Bất qua mặc dù ta đan thành, nhưng loại lực lượng này, trên thế giới đã không còn có ai. Như những người luyện võ chúng ta, cũng có rất nhiều chuyện hàng ngày cần giải quyết, không có thời gian tu luyện. Bất quá với công phu hiện giờ của ta, đối với đại hội võ đạo thế giới lần này, tất nhiên cũng có thể làm vinh quang võ thuật Nhật Bản chúng ta, mở ra một thời đại mới".

Ánh mắt Y Hạ lấp lóe tinh quang, hiện lên một loại khí thế thiên hạ vô địch mãnh liệt.

Đích xác, khi đã tiến nhập cảnh giới Bão Đan, thì lực lượng tăng lên rất nhiều, có cảm giác toàn thân được thoát thai hoán cốt, làm lòng tin của hắn đại tăng.

Hóa kình cao thủ nhiều nhất cũng chỉ có ba bốn sức ngựa. Nhưng khi đã bão đan, lực lượng có thể phát huy đến bảy sức ngựa. Gia tăng gấp bội!

Võ công luyện đến Hóa Kình. Lực lượng, tốc độ, nhanh nhẹn, linh cảm cũng được đề thăng tới cực hạn. Giống như một quán quân chạy marathon trên thế giới, chỉ việc phá kỷ lục 0,1 giây, cũng đã khó như lên trời, càng đừng nói là đề cao lực lượng lên gấp đôi. Bởi vậy mới thấy Bão Đan kinh khủng đến cỡ nào.

Thế nên trong lịch sử, cảnh giới thành đan này, cho tới bây giờ cũng không dùng từ ngữ keo kiệt để đánh giá. Cái gì như "Đan Thành Chi Hậu, Quỷ Khóc Thần Sầu." "Kim đan đại thành, thành tiên thành thánh"…. Vân vân.

Bởi vì trên lý thuyết mà nói, luyện đến cảnh giới Bão Đan, đã không còn xem như con người. Giống như từ vượn tiến hóa thành người, mà luyện đến Bão Đan, thì là người tiến hóa thành thần tiên. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Vượn khác với người như thế nào, thì người đối với cao thủ Bão Đan cũng như thế ấy.

Đây chính là sự khác nhau.

Chính vì nguyên nhân đó, cho nên võ thuật gia, chỉ có thể đem võ học cảnh giới phân chia tới Hóa Kình. Cấp trên Đan Kình, Cương Kình cũng không hề thua kém. Nếu luyện đến đại thành, thì không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả nổi.

Phật viết: Không thể nói, là không thể nói.

Như vậy có thể thấy người Nhật Bản như Y Hạ, sau khi đạt đến Bão Đan, thì lòng tin đại tăng. Cho nên ý nghĩ mình là thiên hạ vô địch cũng là tất nhiên.

"Y Hạ tiên sinh, ngươi đoán thử xem, đại hội võ đạo lần này, đối thủ mạnh nhất là ai?" Cảm giác được Y Hạ sau khi đan thành, lực lượng trở nên cường đại, trong lòng Tiểu Hoàn Tử không khỏi dâng lên một trận hâm mộ. Cảnh giới võ đạo như vậy, đều là mơ ước của người luyện võ.

Bất quá trong lúc này, Tiểu Hoàn Tử lại nghĩ đến bóng dáng một người.

Đó chính là Vương Siêu.

Vương Siêu tại Indonesia chỉ dùng một chiêu, đã hạ gục nàng trên mặt đất. Loại lực lượng này, bây giờ cơ hồ so với Y Hạ còn lợi hại hơn. Bất quá lúc bấy giờ vì Tiểu Hoàn Tử còn chưa đạt tới cảnh giới Bão Đan, cho nên nếu bàn vấn đề này với Y Hạ, sao tránh khỏi bị chê cười. Vì Bão Đan đã nằm ngoài cảnh giới của quyền thuật, nàng tự nhiên chưa từng thể nghiệm qua, cho nên sự tình biết được rất ít.

"Ồ? Cái này là giới thiệu về Nê Thủy Thải Chiến Đan Pháp?"

Tiểu Hoàn Tử nghe Y Hạ nói như vậy, cũng tò mò mà lật xem vài quyển sách mà hắn mang theo.

Nàng lật xem một quyển "Tam Phong Đan Quyết" một lúc, thì đột nhiên phát hiện phía sau có ghi "Nê Thủy Thải Chiến Đan Pháp".

Sắc mặt Y Hạ hiện lên một tia xấu hổ, nhưng sau đó liền khôi phục vẻ trấn định.

"Đây là nói về chuyện nam nữ song tu Bão Đan của Trung Quốc. Nguyên lý rất đơn giản, dựa vào tình dục làm lưu thông khí huyết toàn thân. Bất quá thứ này, có rất nhiều tư thế thủ pháp, cấm kỵ cũng rất nhiều. Hơn nữa dễ dàng bị tẩu hỏa nhập ma, bị tình dục làm ảnh hưởng, khiến cho huyết dịch tán loạn. Nếu không tốt, thì sẽ tê liệt mà chết. Hơn nữa nam nữ song tu Bão Đan, thì trong đó phải có một người Bão Đan, từ từ dẫn đường, xác xuất thành công mới lớn hơn một chút. Nếu cả nam lẫn nữ… đều chưa kết đan, thì chín mươi chín phần trăm là cả hai sẽ chết. Một vị tiền bối đi trước đã nói lại, bây giờ ta nói cho ngươi nghe. Loại công phu này, ngươi xem một chút cho biết là được rồi, không nên làm thử. Hơn nữa chuyện này, sau khi đan thành, thì vẫn không thể quên được".

Mặc dù nền công nghiệp Nhật Bản rất phát triển, tri thức giáo dục cũng tốt. Nhưng người luyện võ như Y Hạ thì rất bảo thủ, chỉ chú trọng khổ luyện.

Đối với nguyên lý nam nữ song tu Bão Đan, hắn cũng biết, nhưng không hề nếm thử.

"Nam nhân là dương, nữ nhân là âm. Âm dương hòa hợp thì có thể đốt cháy khí cụ, nam hòa hợp với nữ có thể luyện thành kim đan" Tiểu Hoàn Tử cũng không nghe Y Hạ nói, mà là hăng hái nhìn các lý luận được viết trên sách.

"Muốn tìm một người đan thành mà song tu, thì thành công sẽ lớn hơn một chút? Thuật tu luyện này, cũng đáng để nghiên cứu. Người kết đan, trên thế giới rất ít. Bất quá ta thật ra có thể tìm Vương Siêu. Người này, khẳng định đã kết đan. Hơn nữa tuổi còn trẻ như vậy…"

Trong đầu Tiểu Hoàn Tử xuất hiện muôn vàn ý niệm.

Hoàng Võ Hội của nàng và Nam Dương Đường Môn có quan hệ rất tốt. Muốn tìm đến Vương Siêu thì cũng không phải là không có khả năng.

Bão Đan thật sự có sức hấp dẫn rất lớn. Tiểu Hoàn Tử thấy uy lực quyền pháp của Y Hạ, thì hấp dẫn này, nàng không có lý do gì không động tâm.

Mà Y Hạ trước mắt, y khẳng định sẽ không cùng nàng song tu. Hơn nữa Tiểu Hoàn Tử cũng không có hứng thú với nam nhân như Y Hạ.

Cho nên sau khi chứng kiến song tu đan pháp, người mà Tiểu Hoàn Tử nghĩ đến đầu tiên chính là Vương Siêu.

"Người này khẳng định song tu rất lão luyện. Chung quy người lãnh đạo Đường Môn Đường Tử Trần nọ cũng là nữ nhân có võ công sâu không lường được. Mà trong một thời gian ngắn như vậy Vương Siêu lại có võ công cường đại như thế, khẳng định y đã dùng phương pháp song tu".

Tiểu Hoàn Tử trong lòng đoán như thế.

Trong lúc Y Hạ đang giới thiệu Bão Đan cho Tiểu Hoàn Tử, thì Vương Siêu và Ba Lập Minh đã tới Vancouver ở Canada, tìm được Tổng công ty của Trình Sơn Minh.

So với Trần Ngả Dương kế thừa tập đoàn của gia tộc, công ty của Trình Sơn Minh, hoàn toàn là do chính tay hắn gây dựng. Lúc ban đầu thông qua xã hội đen tích lũy tài sản, sau đó từ đen biến thành trắng, làm ăn chân chính.

"Bát Quái Trình này chỉ là tổng bộ nhưng thật là sang trọng. Nếu Trình Đình Hoa chứng kiến hậu nhân của hắn ở nước ngoài có thể tạo dựng cơ nghiệp như vậy, chắc sẽ rất mừng".

Ba Lập Minh nhìn tòa nhà cao vút trước mặt, chính là kiểu kiến trúc hiện đại hóa điển hình. Bên trong tòa nhà có nam nữ lui tới không ngừng, ngoài ra phía dưới còn có bãi đỗ xe với xe cộ tấp nập, không khỏi cảm thán nói.

Đang nói Vương Siêu liếc nhìn Ba Lập Minh, thấy rằng Ba Lập Minh tuy là vua đấu võ, cũng hiện lên một tia tôn kính với Trình Đình Hoa.

Đích xác, nếu là luyện võ, thì đối với Trình Đình Hoa, ngay cả Bát Quái Chưởng tông sư đều sùng bái.

Danh tiếng Trình Đình Hoa, thậm chí còn hơn xa sư phụ Đồng Hải Xuyên.

Vương Siêu đối với cảm tình của Ba Lập Minh, đương nhiên cũng hiểu được. Nhớ năm đó mình bởi vì Trình Sơn Minh là hậu nhân của Trình Đình Hoa, cho nên trong hội luận võ, mới mạo hiểm tánh mạng thu hồi một cước Phi Mã Đạp Yến. Đối với hậu nhân như thế, cho dù là ai cũng đều phải ngước nhìn.

Trước cửa tòa nhà lớn này là tám người… Mặc đồ tây, là nhân viên bảo vệ. Mỗi người đều trẻ tuổi khỏe mạnh, bình tĩnh không nhúc nhích, hơn nữa khí định thần nhàn, hai mắt nhìn không chớp.

"Võ công của bảo vệ đó, Bát Quái Chưởng chắc cũng luyện có hỏa hầu, cho nên mới được đứng canh cổng?" Ba Lập Minh nói.

"Bát Quái võ quán của Trình Sơn Minh tại Bắc Mĩ có danh khí rất lớn. Môn đồ của hắn ít nhất là mấy vạn, đồ tôn thì cũng thuộc hạng nhất lưu. Với võ công như thế, nếu không tìm được việc làm, thì có thể đến tập đoàn của hắn, tiền lương cũng rất hậu hĩnh".

Vương Siêu vừa nói chuyện, vừa gọi đến số của Trình Tiểu Huệ.

Chỉ lát sau, một người mặc áo khoác hồng,là một nữ nhân xinh đẹp khí chất cao quý… theo sau còn có mấy người thư ký, cùng bước ra.

Nữ nhân xinh đẹp này chính là con gái của Trình Sơn Minh, tên gọi là Trình Tiểu Huệ.

"Vương thúc, sao ngươi lại tới đây? Ta nghe cha nói ngươi đang ở tại Mĩ, làm long trời lở đất Hồng Môn mà".

Trình Tiểu Huệ vừa nhìn thấy Vương Siêu, lập tức phi thường nhiệt tình, khách khí mời hắn vào trong.

"Vương thúc?" Vương Siêu nghe thấy Trình Tiểu Huệ gọi mình như vậy, cảm thấy ngứa tai, không được tự nhiên. Ngay cả ánh mắt Ba Lập Minh cũng hiện lên một tia cổ quái.

Hơn nữa khi đến cửa, bảo vệ nhìn thấy Trình Tiểu Huệ xưng hô như thế, hai mắt cũng mở to, bộ dáng có vẻ khó tin.

Vương Siêu bây giờ cũng mới có hai mươi hai tuổi, hơn nữa khuôn mặt lại giống như thiếu niên. Mà Trình Tiểu Huệ lại gần ba mươi, tự nhiên lại xưng hô thúc thúc với hắn, đây cũng là một điểm ngạc nhiên.

Bất quá Vương Siêu và Trình Sơn Minh là bằng hữu, con gái của Trình Sơn Minh, gọi Vương Siêu thúc thúc thì cũng không có gì không thỏa đáng.

"Ừm, cái này…" Vương Siêu cứng họng, cảm giác được việc xưng hô như thế này không tốt lắm, nhưng không thể làm gì khác hơn là hỏi: "Cha cô có nhà không? Ta có chuyện cần thương lượng với hắn."

"Cha ta hôm nay có một cuộc họp, một ít đại lão Bắc Mĩ Hồng môn mời họp hội nghị liên hợp, hình như là có liên quan đến việc Vương thúc người vừa gây ra. Ước chừng giữa trưa mới về. Nếu không ngại, Vương thúc cùng vị bằng hữu này trước tiên cứ đến thư phòng của cha ta nghỉ ngơi một chút?" Trình Tiểu Huệ chẳng để ý, cười khanh khách.

"Tốt lắm, ta sẽ chờ một chút".

Vương Siêu tìm đến Trình Sơn Minh, cụ thể là muốn đàm luận một chút về sự tình của Bắc Mĩ Đường Môn. Hơn nữa muốn mượn lực lượng của Trình Sơn Minh, giúp mình tìm ra "Thiên Diện Kim Hồ" để nói chuyện.

Đi theo Trình Tiểu Huệ một lát, Vương Siêu và Ba Lập Minh đã đi tới thư phòng của Trình Sơn Minh.

Thư phòng của Trình Sơn Minh rất cổ điển. Một cái bàn lớn làm bằng gỗ lim bát tiên, sách trong phòng thì dùng hắc bạch thạch liêu vây quanh… Còn một cái Bát Quái Thái Cực Đồ cực lớn, quả là đạo khí dư dả.

Vương Siêu và Ba Lập Minh ngồi xuống, Trình Tiểu Huệ sau khi bưng trà lên thì nói: "Vương thúc người hãy ngồi nghỉ, ta còn rất nhiều chuyện công ty cần xử lý".

"Không sao, cô có vẻ rất bận rộn".

Vương Siêu tùy ý gật đầu, đứng dậy đi tới giá sách của Trình Sơn Minh đánh giá một chút.

Bên trong có đầy đủ các loại sách khác nhau, có hiện đại, có cổ đại. Đương nhiên phần lớn đều là nói về võ học. Mặt khác còn có du già, Tây Tạng mật tông cùng với một ít tu hành pháp. Tất cả đều được công khai đem ra trưng bày.

"Thời đại tiên tiến quả thật có khác. Nếu là ở thời cổ đại, mỗi quyển sách này đều là võ lâm bí tịch, khiến người ta tranh giành cướp đoạt không thôi".

Vương Siêu tùy ý rút ra một quyển "Đại Thủ Ấn", cảm thán nói. Quyển sách này có niên đại đã ba mươi năm, là mật tông mà Bồ Nặc Thượng Sư ngày đó tại phương Tây tu luyện, sau đó sáng tạo nên du già tu luyện pháp. Lập tức, cả phương Tây nổi lên một cơn sóng lớn.

"Tu luyện Đại Thủ Ấn, quá mức hỗn tạp. Bên trong có Quan tưởng pháp, Hô hấp pháp, Ý niệm dẫn đạo pháp, Nam nữ hoan hỉ pháp, và còn vài thứ tạp nham nữa. Tu luyện rất dễ bị thần kinh. Hơn nữa lại không có cách đánh nhau, tu luyện chỉ có thể làm thân thể khỏe mạnh, chứ không hề có lực chiến đấu".

Hai mắt Ba Lập Minh nhìn vào cái Hắc Bạch Thái Cực bát quái đồ chính giữa phòng kia, chậm rãi nói.

Đại Thủ Ấn du già tu hành pháp, cũng không giống như trong võ hiệp tiểu thuyết dùng một cái bàn tay cực lớn đánh người. Mà chỉ là là một loại pháp môn tu luyện thể xác và tinh thần. Ý tứ rất rõ, thủ chính là trái tim, mà ấn chính là trái tim trong trái tim.

Cả Đại Thủ Ấn có ý nghĩa, dùng chí cao vô thượng cùng với tâm phật trong tim mà tu luyện thành viên mãn.

Lý luận Đại Thủ Ấn chủ yếu là "Thập Chỉ Tiên Tâm", ý tứ là người luyện có thể liên lạc được với các khí quan đầu ngón tay. Vận dụng linh hoạt các ngón tay thành đầy đủ các tư thế. Cho đến việc vận động khí quan trong thân thể, khiến cho khí quan thân thể cũng linh hoạt giống như đầu ngón tay.

Loại lý luận này cùng với quyền pháp Trung Quốc "Quyền Bất Như Chưởng, Chưởng Bất Như Chỉ" gần giống nhau.

Trung Quốc, Nhật Bản, Hàn Quốc, có nền võ thuật rất nổi tiếng trên thế giới. Cao thủ nhiều, cũng bởi vì có một bộ phận trong thời gian dài cầm đũa, khiến cho ngón tay linh hoạt.

"Vô Thượng Du Già Ngã Hấp Pháp? Xuy Địch Pháp? Đại Tỏa Kim Quan? Đây rõ ràng là nam nữ song tu? Sao lão du già gì đó, lại dùng từ ngữ đạo giáo nói cái gì mà Xuy Địch, Tỏa Kim Quan, Ngã Hấp Pháp. Đây là do ai viết vậy?"

Vương Siêu đột nhiên trở mình, phát hiện bên trong thư phòng của Trình Sơn Minh, có chứa rất nhiều sách nam nữ song tu. Nội dung bên trong cũng rất đầy đủ.

Đối với nam nữ song tu, Vương Siêu cũng chưa từng nếm thử qua. Hắn luyện thành Bão Đan, hoàn toàn là dựa vào khổ luyện. Lấy trí tuệ lớn phá tan trở ngại, đạt đến cảnh giới "Hoạt Tử Nhân". Cũng không cần song tu gì, bất quá hắn thân là cao thủ tuyệt đỉnh, hiểu biết đối với lý luận song tu phi thường rõ ràng.

Bão Ban dùng máu ngưng tụ thành một điểm tại đan điền. Nam nữ sắc dục phấn chấn, cũng tụ tập máu tại hạ thân, có thể nói là bước đầu của Bão Đan. Nam nữ thông qua một loạt tư thế, có thể tu luyện đến cảnh giới Bão Đan, chính là "Dục Tiên Dục Tử".

Bất quá thứ này cũng rất nguy hiểm. Một ngàn đôi nam nữ tu luyện, không nhất định có một đôi luyện thành. Mà nhiều khi không thể khống chế tình dục, thân thể sẽ suy kiệt mà chết.

Bất quá sau khi Bão Đan, loại song tu này chỉ có một ít tác dụng.

"Lão Trình cũng song tu? Bát Quái Chưởng chính xác, không phải là do khổ luyện, mà là song tu xuất ra sao?"

Vương Siêu trong lòng nghi hoặc thầm nghĩ.

Song tu công pháp mặc dù có thể luyện thành Bão Đan, chỉ là trên phương diện thân thể, không có tác dụng với đấu pháp. Không thể so sánh với quyền pháp khổ luyện thành Bão Đan.

Tu luyện như thế này cũng giống như du già Tạp Lạp Mỗ. Thể lực rõ ràng có uy lực Hóa Kình, nhưng khi đánh nhau, thì ngay cả Minh Kình cũng không xuất ra được.

Ngay lúc Vương Siêu đọc sách, thì cánh cửa đột nhiên mở ra, Trình Sơn Minh bước đến.

"Vương Siêu, ngươi đến rồi? Vị này là…?"

Trình Sơn Minh cũng là cao thủ, liếc mắt một cái đã thấy Ba Lập Minh ngồi bất động. Chỉ có cảm giác bị áp bức giống như thái sơn áp đỉnh, liền biết Ba Lập Minh tuyệt đối là một đại cao thủ!

"Vị này là bằng hữu của ta" Vương Siêu cười cười, tiếp theo đưa quyền sách trên tay lên: "Lão Trình, những quyển sách trong phòng ngươi, ngươi cũng đã cố gắng nhiều đó".

"Khụ khụ… khụ khụ…" Trình Sơn Minh nghe được, thiếu chút nữa đã tắt thở, mắng: "Đều là tên ranh con Lưu Thanh nọ, võ công thì không chịu tu luyện cho tốt, chỉ chuyên môn nghiên cứu mấy cái loại tà môn này".

"Ồ, cái này cũng không hẳn là tà môn. Công phu của Lưu Thanh, chỉ còn cách Hóa Kình một tí, xem ra hắn nghiên cứu rất kỹ" Vương Siêu cười cười.

Đích xác, Vương Siêu cảm thấy vị sư huynh Bát Quái Chưởng này, đi cho vay khắp nơi, mà võ công còn có thể tu luyện đến bờ của Hóa Kình, thật sự là rất kinh khủng. Vương Siêu tự nhận nếu như mình cũng như hắn, thì bây giờ võ công chỉ sợ còn chưa đột phá đến Minh Kình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.