Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 346: Nhất trụ kình thiên và quẳng bay voi



Thiên hạ vô địch!

Đây là một danh từ cao cao tại thượng. Từ này nếu chỉ về ai, thì người đó là một tồn tại giống như thần linh. Từ xưa đến nay, cho dù là cao thủ nhiều ít thế nào, cũng không dám tự xưng là vô địch, càng không có dũng khí tự xưng là thần. Giờ đây, Vương Siêu mặc dù không tự xưng là thiên hạ vô địch, nhưng tất cả mọi người đều xem hắn là thiên hạ vô địch.

Nghiêm Nguyên Nghi lẩm bẩm bốn chữ "Thiên hạ vô địch", cảm giác được tư vị không thoải mái cho lắm. Trong lịch sử tập luyện của nàng, từ một tiểu cô nương thành một cao thủ tuyệt đỉnh ngạo thị thiên hạ. Quá khứ đó đủ để viết thành một quyển sách.

Là một cao thủ kiêu ngạo, nàng căn bản không muốn quyển pháp của người khác cao minh hơn mình. Không chỉ riêng nàng, những cao thủ Bão Đan khác cũng như thế, đều ngẩng mặt nhìn trời, coi mình mới chính là thiên hạ vô địch.

Nếu như cuộc sống là một quyển sách, thì tất cả những cao thủ Bão Đan này đương nhiên cho rằng mình mới là nhân vật chính.

Mặc kệ là Lưu Mộc Bạch, Nghiêm Nguyên Nghi, Vũ Vận Long, hay là Mohammed, Triệu Quang Vinh và cả Y Hạ Nguyên, tất cả đều cho là như vậy.

Nhưng Vương Siêu này là một thiếu niên đột nhiên xuất hiện, đã phá nát ý nghĩ trong lòng của Nghiêm Nguyên Nghi và Lưu Mộc Bạch.

Mặc dù không muốn, nhưng Nghiêm Nguyên Nghi không thừa nhận cũng không được. Vương Siêu võ công thật sự rất kinh khủng. Nếu thật sự động thủ, thì đối phương chính là thần.

Nghiêm Nguyên Nghi liền mời Triệu Quang Vinh liên thủ vây công Vương Siêu, vốn tưởng rằng sẽ dễ dàng như trở bàn tay. Nhưng lại không ngờ đối phương cư nhiên đánh trọng thương Triệu Quang Vinh rồi thong dong rời đi.

Hai Bão Đan cao thủ liên thủ với nhau, chính là một tồn tại kinh khủng! Nghiêm Nguyên Nghi trong lòng cũng biết. Lực uy hiếp của cục tình báo Mỹ, chính là nhờ vào vũ lực cường đại cùng hành động xuất quỷ nhập thần của Worton và Morgan, đây là hai cao thủ của đại đường song long.

Liên thủ với Triệu Quang Vinh, Nghiêm Nguyên Nghi vốn tưởng rằng đối phó với Đường Tử Trần sẽ dễ như trở bàn tay, nhưng thật không ngờ nửa đường lại xuất hiện Vương Siêu thiên hạ vô địch!

"Bất quá thần thoại về vô địch thiên hạ này, sẽ tan biến. Ta không tin tập trung toàn bộ lực lượng cường đại trên thế giới, lại không giết được người này? Đường Tử Trần ơi Đường Tử Trần, có đôi lúc ta thật sự rất hâm mộ ngươi, cư nhiên còn có thể tìm được người như vậy! Ta nhiều năm qua vẫn ẩn nhẫn, chính là chờ một khắc Đường Môn sụp đổ này. Bất quá lần này giải quyết xong Vương Siêu, Đường Môn sẽ về lại tay ta. Ta muốn cái gì thuộc về ta, thì phải là của ta."

Nghiêm Nguyên Nghi trong lòng tin tưởng, chỉ cần giải quyết được Vương Siêu, thì chính mình khống chế Triệu Quang Vinh, lại mượn thêm sức Kim Lộc và Ôn Diệu Kiền. Bọn họ ủng hộ mình làm người lãnh đạo Đường Môn thì cũng không phải là việc khó.

Nguyên Nghiêm Nghi cũng nắm chắc khi lên làm người lãnh đạo Đường Môn sẽ khống chế được cục diện. Bởi vì sau lưng nàng có một thế lực cường đại, không giống như Đường Tử trần, ngay cả một thế lực cũng không có.

Bất quá đối với lời đề nghị của Lưu Mộc Bạch là trước tiên nên đối phó với Trần Ngả Dương, Nghiêm Nghiêm Nghi hơi có chút do dự. Mặc dù vì tình vì lý, ý kiến của Lưu Mộc Bạch cũng rất tốt. Đầu tiên, đích xác tập đoàn của Trần Ngả Dương làm ăn không được chân chính. Tại quốc nội có rất nhiều sự kiện liên quan đến buôn bán thuốc phiện và buôn lậu. Nếu thủ lĩnh tập đoàn tội phạm này gặp đả kích, thì đối với quốc gia cũng phi thường có lợi.

Hơn nữa, bắt được Trần Ngả Dương, đích xác có thể dụ ra Vương Siêu.

Bằng không, năm đại cao thủ ở đây liên thủ, về phương diện lực lượng rõ ràng là vượt qua Vương Siêu. Nhưng đối phương dù sao cũng không phải chỉ có một mình, mà là người lãnh đạo quân Nam Dương. Ngay cả quân chính phủ cũng có thể đánh lại, thì năm đại cao thủ muốn tùy tiện xông vào trảm thủ cũng phi thường nguy hiểm

Hơn nữa Lưu Mộc Bạch nói rất đúng, cho dù năm người liên thủ đối phó với Vương Siêu, cho dù thắng đi chăng nữa, không ai cam đoan sẽ không phải chết mấy người…

Mặc dù Nguyên Nghi cũng có sự trợ giúp của Đại Quyển bang, nhưng Trần Ngả Dương lại là hôn phu của Mạc Vân Yến. Sự việc nặng nhẹ thế nào, nàng cũng có thể hiểu được.

"Ngươi muốn làm đại sự, không thể không chú trọng đến các mối quan hệ? Hơn nữa Đại Quyển bang đã giúp Vương Siêu không nhúng tay vào chuyện tình nội bộ Đường Môn. Hơn nữa chúng ta chỉ là bắt Trần Ngả Dương, chờ dụ Vương Siêu ra thì sẽ thả hắn. Đại Quyển bang lúc này sẽ nợ ta một cái nhân tình, việc này cũng là nhất cử lưỡng tiện".

Lưu Mộc Bạch âm trầm nói.

"Mộc Bạch tiên sinh nói lời này cũng có lý. Ta nghe nói Đại Quyển bang cùng Vương đạt thành hiệp nghị là… không can thiệp, không buông tha. Ý tứ chính là chỉ cần Vương Siêu chết, thì họ sẽ nhúng tay vào" Kim Lộc bất động thanh sắc nói.

Hắn luôn nhận được tin tình báo chính xác, không biết là thông qua cách nào mà biết được chi tiết cuộc đàm phán của Vương Siêu và các đại lão Đại Quyển bang.

"Tốt lắm, cứ như vậy đi. Bất quá thân thủ Trần Ngả Dương cũng rất khó đoán. Chúng ta hay là nên chuẩn bị kế hoạch tốt một chút".

Nghiêm Nguyên Nghi ngẫm lại, rốt cục đồng ý gật đầu.

Ngay lúc nhóm người này đang toan tính ám toán Vương Siêu, thì đồng dạng tại Nam Á Ấn Độ, Vương Siêu và nhiều người cũng đang tính toán.

Đó chính là Wily Rockefeller.

"Wily, đây là cái địa phương gì mà lại náo loạn thế này?"

Một chiếc xe lửa đang chạy trên một bờ đê của Ấn Độ.

Ngồi trên xe là ba người, trong đó có hai nam tử trẻ tuổi da trắng. Người thứ ba trên đầu quấn một cái khăn, da tay màu nâu, trên đầu mỗi ngón tay lại mang một viên hồng thạch thật lớn.

Một trong hai người da trắng đúng là Wily, bộ dáng đang có tâm sự. Còn một người khác thì đang ngắm phong cảnh bên ngoài. Bất quá phong cảnh này hiển nhiên không làm cho hắn hứng thú, bởi vì hắn nhìn thấy trên mặt nước có rất nhiều rác thải, vừa bẩn lại vừa hôi.

"Trời ạ, bọn họ sao cả trên nóc xe lửa cũng ngồi? Hơn nữa bên ngoài cửa sổ cũng chật ních? Bọn họ chẳng lẽ đều là cao thủ sao? Chẳng lẽ không sợ té xuống? Người tập Yoga, quả là thần kỳ".

Đang lúc này, một chiếc xe lửa từ bên cạnh cũng vượt qua, một nam tử da trắng dường như thấy gì đó liền kêu to lên.

Bởi vì hắn nhìn thấy trên nóc xe lửa và cửa sổ đều chật ních người. Cảnh này giống như đàn con kiến bu vào nhánh cây, không sợ té xuống xe lửa ngã chết. Tất cả những điều này đều làm cho người ta không thể không hoài nghi bọn họ có lực lượng cường đại dị thường.

"Kobe. Ngươi để ta yên tĩnh một chút." Wily cau mày nói một câu.

"Không thể được, ta gần đây tại Thiếu Lâm Tự ở New York học được Dịch Cân Kinh. Đó là một loại công phu thần kỳ. So với Không Thủ Đạo, Tiệt Quyền Đạo, quyền kích, đá chân lợi hại hơn nhiều, bởi vậy ta bây giờ quá thừa tinh lực, không phát tiết thì toàn thân cảm thấy không thoải mái".

Người da trắng gọi là Kobe buông tay, nhún nhún vai.

"Wily tiên sinh, nơi ngài muốn đến, đã đến rồi."

Người Ấn Độ kia dùng tiến Anh nói với Wily. Ấn Độ rất xem trọng tiếng Anh, cho nên hầu như ai cũng có thể nói năng lưu loát.

Wily gật đầu. Phía trước chính là một rừng cây lớn vô cùng mát mẻ. Loáng thoáng còn có thể ngửi được mùi thơm mát của chuối. Một đám dân thường đang tắm cho voi tại bờ song. Cảnh tượng thật là an bình.

Xe tiếp tục chạy đến tự viện. Wily xuống xe, thì thấy đây là một cái sân đất rộng, mà đứng trước đó là hai người mặc quần áo màu đỏ, chân trần, đầu đội cái mâm. Không giống tăng lữ, lông mi rất dài, kéo đến tận khóe mắt. Mà người Ấn Độ đang dùng ngôn ngữ thổ dân truyền thụ giáo lý. Chỉ nghe ông ông, Wily cũng không hiểu họ đang nói cái gì.

Hai tăng lữ kỳ quái này, da tay mặc dù cũng màu nâu, nhưng nhìn có vẻ rất bóng loáng, phảng phất không có lỗ chân lông, giống như bằng phẳng. Cho dù ngồi ở trên mặt đất bẩn thiểu thì cũng không thể che dấu được điều dị thường này. Hơn nữa Wily nhìn vài lần nhưng cũng không thể đoán được tuổi của họ, hình như còn rất trẻ, nhưng cũng có vẻ rất già.

Trừ lần đó ra, trên mặt sân rộng, Wily còn nhìn thấy một người tuổi trẻ đầu trọc đang thực hiện những động tác hết sức khó khăn.

Đó là: khoanh chân ngồi xuống, sau đó dùng một tay duỗi thẳng nâng cả thân thể mình lên. Xem bộ dáng thì giống như đang ngồi xếp bằng ngược!

"Trời ạ, chỉ một tay mà chống được. Đây chính là cực hạn trong Thiếu Lâm Dịch Cân Kinh! Hòa thượng Trung Quốc kia từng nói, cho đến bây giờ không ai có thể luyện đến được cỡ này".

Đúng lúc này, Kobe ở trên xe cũng thấy được tư thế của người trẻ tuổi, liền ngạc nhiên kêu to lên!

Công phu "Nhất trụ kình thiên", cũng không phải là dùng một cánh tay chống đỡ, mà là dùng một ngón tay chống đỡ thân hình của mình. Đây chính là "Xúc Địa Ấn" do Thích Ca Mâu Ni sáng tạo ra.

Truyền thuyết có nói, Phật Tổ chỉ dùng một chiêu "Xúc Địa Ấn" thì quần ma đều ngã.

Cho nên mới nói, luyện quyền pháp đến trình độ "Nhất trụ kình thiên" này thì cơ hồ có thể hàng phục hết thảy yêu ma! Cũng là nguyên nhân này, mà năm đó Hải Đăng pháp sư chỉ dùng một ngón tay mà đã có uy lực vô cùng lớn.

Wily cũng sợ hãi giống như Kobe, trong lòng lập tức chấn động. Bởi vì người thanh niên đầu trọc này cũng là người Trung Quốc. Hắn từ sau sự kiện Vương Siêu và Ba Lập Minh thì trong lòng khi nhìn thấy người Trung Quốc đều trở nên sợ hãi.

Kobe một bên kêu to, một bên hưng phấn bấm kèn, ô ô ô ô! Âm thanh thật lớn phát ra.

Ngay lúc này, dị biến đột nhiên phát sinh!

Thì ra là hai con voi trong sân nghe tiếng còi xe phát ra to như thế, thì tưởng gặp phải quái vật, đột nhiên nổi giận, mãnh liệt lao về phía những người ở trong sân.

Voi sau khi nổi giận, thì có thể hình dung được sự kinh khủng của nó. Bốn cái chân to lớn dậm trên mặt đất. Phanh phanh phanh! Mặt đất giống như là cái trống da bị đánh vào.

Đúng lúc này, bảo tiêu của Wily theo bản năng móc súng ra, chuẩn bị bắn!

Một giọng nói thật lớn bằng tiếng Anh vang lên, giống như một cái loa lớn vặn âm thanh hết cỡ đặt giữa sân, làm cho tai mọi người đều đau nhức. Trong nháy mắt, Wily và mấy người bảo tiên chỉ cảm thấy hoa mắt, rồi mỗi người đều bị ngã bay ra ngoài! Đồng thời người thanh niên đầu trọc Trung Quốc cũng phóng tới.

"Không được nổ súng, Thượng Sư sẽ giải quyết".

Thanh niên đầu trọc trong nháy mắt đã đoạt lấy cây súng, sau đó nhìn Wily lạnh lùng nói.

Ngay lúc hắn vừa nói xong, thì hai tăng lữ đã chạy đến, vừa lúc đứng chặn trước mặt hai con voi đang tức giận.

Một cảnh tượng khó tin xảy ra.

Hai tăng lữ đột nhiên trong lúc đó, nắm lấy vòi của con voi nhấc bổng nó lên ném ra xa!

Phù phù! Hai con voi đang nổi giận trực tiếp bị ném hơn hai mươi mét đến con sông gần đó, sóng nước bắn tung tóe lên cao!

"Các ngươi nếu nổ sung giết voi, thì cuộc sống của những người này như thế nào. Thượng sư đưa bọn nó ra sông, cũng không sợ bị thương, có phải là nhất cử lưỡng tiện hơn không?"

Ngay lúc Wily, Kobe đang há hốc mồm vì sợ, thì thanh niên đầu trọc bỗng mở miệng nói chuyện.

"Thiếu Lâm võ tăng, Thích Vĩnh Sắc. Tên ở nhà là Vũ Vĩnh Thần, còn hai vị?"

"Rockefeller Wily, Bush Kobe" Wily hướng người thanh niên nói: "Ta nghe nói, tại nơi này có người tu hành thần thông cao siêu, nên muốn đến xem ra sao".

"Thần thông…" Thích Vĩnh Sắc cười cười: "Hai vị thượng sư đến bây giờ cũng không có thần thông gì, chẳng qua trong đời sống tu hành thì đứng đầu. Trong mắt người thường, thì như vậy cũng có thể xem là thần thông."

"Tốt lắm, ta mới vừa rồi được chứng kiến sự lợi hại của các ngươi. Kế tiếp ta muốn mời các ngươi làm bảo tiêu cho chúng ta. Theo chúng ta chứ" Kobe nói.

"Kobe…" Wily nhướng mày: "Hay là cùng bọn họ thương lượng thật tốt đã".

"Wily tiên sinh không cần phải lo lắng, những loại người hạ đẳng này cũng chỉ là tăng lữ bình thường đi truyền giáo. Bọn họ thân phận phi thường thấp, ngươi cũng không cần lo lắng về ý kiến của họ. Wily tiên sinh có thể coi trọng để cho bọn họ bảo tiêu thì đó chính là vinh hạnh của bọn họ. Nếu không đáp ứng, thì ngày mai ta sẽ kêu tướng quân dẫn lính lại đây, san bằng cả cái viện này".

Đúng lúc này, người Ấn Độ đi theo Wily mở miệng nói.

Nghe người Ấn Độ này nói chuyện, Thích Vĩnh Sắc vẻ mặt trở nên khó coi. Bất quá hắn đã đến Ấn Độ tu hành được hai năm, mà tình huống Ấn Độ đúng là như vậy. Phân chia cấp bậc hết sức nghiêm trọng, thượng đẳng và hạ đẳng bọn họ không thể cầm tay nhau. Phật giáo tại Ấn Độ chỉ có thể được lưu truyền trong tầng lớp bình dân. Bị thượng tầng Ấn Độ chèn ép rất nghiêm trọng.

Hơ nữa Thích Vĩnh Sắc cũng nhận ra hai người da trắng này có lai lịch rất lớn. Một người mang họ Lạc Khắc Phỉ Lặc, một người họ Bố Thập. Hơn nữa còn có bảo tiêu, còn có quan cao đi cùng, cho nên hắn biết không thể trêu vào nhân vật loại này. Nếu thật sự chọc giận bọn họ, thì chính mình có thể chạy thoát, nhưng nơi này thì có thể bị san bằng.

"Tình huống trong nước cũng có việc cảnh sát mạnh mẽ truy bắt những người bỏ trốn, nhưng ở đây thì cũng có thể trực tiếp giết người" Thích Vĩnh Sắc nghĩ vậy.

"Thiếu Lâm võ tăng? Ngươi làm vệ sĩ cho chúng ta" Kobe nói: "Ta biết người Trung Quốc các ngươi phi thường kiêu ngạo. Bất quá ta biết được Thiếu Lâm CEO các ngươi vĩnh viễn tin vào đại sư. Ta sẽ hỏi hắn mượn các ngươi vài ngày, chỉ cần đối phó với một người mà đảm bảo được an toàn cho chúng ta, thì ta sẽ trả thù lao cho các ngươi. Đồng thời ta cũng sẽ cho xây Thiếu Lâm Tự tại Wasington, cùng kiểu cách với phân tự ở đây. Thế nào, điều kiện này quá tốt chứ".

"Không biết các ngươi sẽ đối phó với người nào?" Thích Vĩnh Sắc nghe thấy Kobe nói vậy, liền sửng sốt.

"Một cao thủ tên là Vương Siêu, người này là đệ nhất võ thuật gia ở Đông Á. Không biết ngươi có đủ tự tin bảo vệ chúng ta không?" Wily tiếp lời.

"Cái gì, Vương Siêu!"

Nghe thấy cái tên này, Thích Vĩnh Sắc vẻ mặt biến đổi.

"Tốt, ta đáp ứng với các ngươi. Mặt khác, hãy để ta nói với hai vị thượng sư một tiếng. Các ngươi muốn phá hủy tự viện này, chắc bọn họ cũng sẽ bất đắc dĩ mà đáp ứng".

"Hai người vừa rồi hàng phục hai con voi nổi giận đó tên là gì?" Wily hỏi.

"Ba Nhĩ Mã và Tề Lạc Á" Thích Vĩnh Sắc trả lời, đồng thời đi tới trước mặt hai vị tăng lữ, dùng ngôn ngữ bản địa nói chuyện với nhau.

"Kobe, ngươi rất tự đại đó. Những người này có năng lực phi thường kinh khủng. Ngươi nói năng như thế, uy hiếp bọn họ, vạn nhất bọn họ giết chúng ta thì làm sao?" Wily nhớ tới những lời nói vừa rồi của Kobe, thì vừa sợ vừa nói.

"Wily, ngươi không biết rồi. Giáo phái bọn họ, chính là cắt thịt của mình đút cho cọp ăn, chỉ biết nhẫn nhịn nghe lời. Lý niệm giáo phái như vậy, chẳng lẽ dám giết người? Bọn họ cũng không giống như đám võ lâm cao thủ Trung Quốc, nói chuyện không hợp liền muốn giết người. Môn phái bọn họ là theo chủ nghĩa ôn hòa, ngươi có hung hăng uy hiếp thì hắn mới nghe theo, chứ còn thương lượng thì ngược lại không có tác dụng".

Kobe cười ha ha nói.

Nam Dương.

Trong một ngôi đền phật giáo ở Indonesia.

"Đại hội võ thuật lần này, không biết phái Thiếu Lâm sẽ phái ra người nào?"

Vương Siêu, Ba Lập Minh, còn có Bạch Tuyền Y, Sa Lượng, Diệp Hồng, cùng với sáu danh gia mới gia nhập Đường Môn là Lữ Lão Lộc, Miêu Khang Hi, Lâm Hồng Vân, La Phách, Đồ Hùng, Hồ Nhan Lương đang ngồi đàm phán. Bên cạnh còn có hơn mười một nhân tài trẻ tuổi của Nam Dương Đường Môn.

Mấy người trẻ tuổi này, năm nay sẽ là chủ lực tham gia đại hội võ thuật.

Vương Siêu đang chỉ điểm cho Đàn Văn Đông một ít đấu pháp cơ bản thì đột nhiên mở miệng hỏi những người bên cạnh một câu. Thiếu Lâm là một môn phái lớn, ở nước ngoài có vô số phân nhánh, phát triển vô cùng mạnh mẽ, có thể nói là đứng hàng đầu. Hẳn là đại hội võ thuật lần này sẽ có điểm gì mới. Bất quá theo Vương Siêu biết những cao thủ Thiếu Lâm như Hành Ý, Vĩnh Tiểu Long, Vĩnh Tiểu Hổ, Vĩnh Hạc, Vĩnh Báo Đô do vây công mình nên hoặc là tàn phế, hoặc là tử vong, ngay cả Đoạn Quốc Siêu cũng chết. Vương Siêu thật sự không nghĩ ra, còn cái gì để có thể gọi là môn phái nổi tiếng nữa. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

"Nghe nói Thiếu Lâm long, hổ, báo, hạc, xà năm người võ tăng họ công phu rất nổi tiếng. Bất quá những người này ta cũng chưa gặp mặt" Diệp Hồng luyện chính là công phu Thiếu Lâm, nên đối với tình huống hiện tại của Thiếu Lâm cũng hiểu một chút.

"Ta thật ra đã giao thủ với một trong số đó" Bạch Tuyền Y đột nhiên trầm mặc một chút, sau đó nói.

"Vĩnh Tiểu Long sao?" Vương Siêu hỏi. Bởi vì võ tăng Thiếu Lâm thì Vĩnh Tiểu Long quyền pháp là cao nhất.

"Không phải, là Vĩnh Sắc, có thể gọi là Vĩnh Xà. Không biết là Sắc hay Xà, tóm lại là một tiểu hòa thượng. Ba năm trước đây hắn quyền pháp rất giỏi, Bạch Báo Quyền của ta không thể chiếm được bất cứ tiện nghi gì. Đó thật sự là một thiên tài, chỉ là không biết mấy năm nay tình hình thế nào".

"Ồ" Vương Siêu gật đầu, nhưng thật ra hắn cũng không để ý. Không phải là hắn khinh địch, mà là quyền pháp luyện đến cảnh giới như hắn, thì không hề coi trọng bất cứ kẻ nào, chỉ có người khác coi trọng hắn mà thôi.

Hắn tùy ý cầm lấy một quyển sách ghi chi tiết về đại hội võ thuật.

"Nghe đồn võ thuật Hàn Quốc, Nhật Bản tiến hành đại hội võ thuật là vì muốn thu về một nguồn lợi nhuận từ các nhà tài trợ Mỹ, cho nên muốn khuếch đại quy mô. Đồng thời Nga cũng khá quan tâm đến đại hội võ thuật lần này, cho nên có lẽ sẽ phái ra chiến sĩ mạnh nhất đến tham gia".

"Tập đoàn lớn ở Mỹ tài trợ? Khuếch đại quy mô?"

Vương Siêu tay nhẹ nhàng bắn ra một chút, cảm giác được có chút kỳ lạ, đại hội võ thuật lần này lại kinh động đến người lãnh đạo của Nga. Nhưng thật ra hắn cũng không kinh ngạc, đối với Putin cảm thấy phi thường hứng thú, người này cũng đã từng tự mình tới thăm Thiếu Lâm Tự.

"Đại hội võ thuật lần này quy mô như thế còn chưa đủ sao, còn muốn mở rộng thêm nữa? Không phải là tên Wily kia giở trò quỷ chứ. Được rồi, Ngả Dương đối với địa hội không biết có cảm thấy hứng thú hay không. Ta phải tranh thủ đi Singapore một chuyến, nhân tiện chúc mừng lễ đính hôn của hắn. Không tự mình đến tặng lễ vật, thì quả thật mất mặt".

Lấy giao tình của Vương Siêu và Trần Ngả Dương, lễ đính hôn của đối phương thì nhất định hắn phải đích thân đến chung vui.

Cho nên, Vương Siêu quyết định hai ngày này tranh thủ đến Singapore một chuyến, thuận tiện hỏi xem Trần Ngả Dương đối với đại hội võ thuật lần này cảm thấy thế nào. Dù sao nếu như muốn mở rộng quy mô, thì sẽ ảnh hưởng rất lớn. Trần Ngả Dương là Thái Cực Quyền đại sư, nếu như không ra mặt, e rằng danh tiếng sẽ bị tổn hại rất nghiêm trọng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.