"Thu nhặt nhanh lên một chút, đem những thi thể và xe hơi này về thiêu hủy, sau khi hỏa táng hài cốt những chiến sĩ của chúng ta thì thông báo cho người nhà bọn họ, cấp cho họ phí an gia gấp đôi".
Ánh nắng chiếu rọi lên gương mặt của Tạ Lỵ, vị nữ đại tổng quản Nam Dương Đường Môn này đứng trên đường nhìn xe hơi đang được thiêu đốt, sau khi phân phó một câu thì lâm vào trầm tư.
Bên cạnh nàng có rất nhiều xe tải lớn, còn có vài chiếc xe nhỏ, cùng với trên một trăm chiến sĩ được trang bị vũ trang hạng nặng, đang dùng dụng cụ dập lửa trên những chiếc xe bốc cháy, rửa sạch sẽ, dùng vải trắng bọc lấy thi thể, phong tỏa hiện trượng, còn có một số lượng lớn nhân viên đi vào trong vườn chuối tìm kiếm.
Sau khi nhận được tin Vương Siêu gặp phải ám sát, Tạ Lỵ chấn kinh, liền dẫn theo một lượng lớn lính vũ trang chạy tới hiện trường, lập tức bố trí sắp xếp tương ứng.
"Báo cáo, đã điều tra hoàn toàn rõ ràng, bên chúng ta bị thương vong ba người, ba chiếc xe toàn bộ bị hư hại, thủ lĩnh không phát sinh việc gì, bây giờ đã về nhà thay quần áo. Về phía kẻ địch, mười ba binh lính và năm lão già toàn bộ đều bị thủ lĩnh đánh chết, không ai sống sót. Nhìn từ dấu chân thì chưa thấy dấu hiệu có người chạy trốn, hiển nhiên tất cả đều bị thủ lĩnh giết chết!"
Trong chốc lát, lửa tại hiện trường đã bị dập tắt, xe hơi và hài cốt cũng đã được chất lên xe tải. Đồng thời Đường Môn cũng đã điều tra cụ thể rõ ràng số người thương vong và tổn thất.
Năm sáu chiến sĩ Đường Môn lộ ra vẻ tháo vát, hai mắt ẩn chứa sát khí, lưng đứng thẳng tắp lớn tiếng báo cáo với Tạ Lỵ.
Ngay khi bọn họ báo cáo thì trên mặt lộ ra một tia cổ quái. Nhất là lúc nhắc tới chuyện "Thủ lĩnh" thì bọn họ dường như có một tia nghi ngờ.
"Lần này ám sát thủ lĩnh là người nào? Các ngươi mau điều ra rõ ràng cho ta" Tạ Lỵ ra lệnh.
"Vâng!" Một binh sĩ tháo vát giơ tay lên trán chào, sau đó cùng với mấy binh sĩ khác chụp ảnh của mấy cái thi thể, sau đó chỉ nghe tiếng tách tách và ánh sáng phát ra từ máy chụp ảnh!
Sau khi chụp xong thì bọn họ đưa ảnh đã chụp vào trong máy laptop cao cấp có nối mạng, hơn người người đồng thời tìm kiếm. Sau năm phút thì đã tra ra được một số lượng tin tức khổng lồ.
"Mười hai người chết này chính là thành viên kiệt xuất của bộ đội Terminator nước Mỹ, tại quốc tế đều được bí mật phân tích tên gọi. Đều có năng lực cấp A, là thành viên cấp S. Bộ đội đặc chủng như vậy, trên phạm vi khắp thế giới chỉ có một ngàn một trăm người. Mà một người khác thì có năng lực cấp S, chính là trợ thủ đắc lực của Worton, Morgan trong những hành động trước đây - Mike Lavin. Cùng là loại nhân vật đồng cấp bậc như Lưu Thanh, Đoạn Quốc Siêu ở Trung Quốc. Nguyên nhân cái chết của bọn họ là do bị thủ lĩnh dùng quyền cước đánh gục, trong khoảng ba phút đã bị đánh chết!"
Sau khi điều tra rõ ràng thân phận của đám người Mike Lavin, chiến sĩ Đường Môn lớn tiếng báo cáo lại. Sau khi báo cáo xong thì ánh mắt bọn họ càng thêm kinh ngạc, hiển nhiên là đã bị năng lực của thủ lĩnh Vương Siêu làm cho rung động!
Bọn họ là chiến sĩ tinh nhuệ của Đường Môn, là nhân vật đến từ mưa bom bão đạn, khả năng phân tích đối với năng lực binh chủng mỗi nước đều rõ như lòng bàn tay. Nếu như sắp xếp các bộ đội đặc chủng xuất sắc nhất trên thế giới thì đứng đầu là tiểu đội Alpha của Nga, tiếp theo là lính cảm tử Israel, cuối cùng là Terminator của Mỹ. Những người được tuyển chọn thì cho dù là tam đại vương bài trong nước thì cũng phải nhượng một bậc.
Nhưng bây giờ, mười hai chiến sĩ trang bị vũ trang hạng nặng, hơn nữa còn có một vị tướng quân cực kỳ lợi hại, không tới ba phút đã hoàn toàn bị thủ lĩnh Vương Siêu giết sạch.
Năng lực như vậy, sao có thể không làm cho bọn họ khiếp sợ?
"Thủ lĩnh dùng tay không, đối mặt với đạn pháo ám sát của đối phương mà còn có thể trong khoảng thời gian ngắn giải quyết quộc chiến, rốt cuộc là người hay là thần?"
Hiện tại trong lòng mỗi chiến sĩ Đường Môn đều tồn tại một nghi vấn như vậy.
"Còn năm lão già kia là ai? Có điều tra được không?" Tạ Lỵ không hề kinh ngạc, đối với năng lực của Vương Siêu thì nàng cũng hiểu rõ đại khái. Terminator mặc dù cường đại nhưng cũng chỉ có thể ám sát cao thủ cấp bậc Hóa Kình, ám sát cao thủ Đan Kình thì có chút miễn cưỡng, chứ đừng nói là cấp bậc Thần như Vương Siêu.
"Năm lão già này đều là người Nhật Bản! Trong đó có một người trước kia từng là đại tướng quân hải quân Trúc Sơn Đại Chi, hiện nay đã chín mươi bảy tuổi. Thân phận của mấy người khác thì dường như là võ đạo gia Nhật Bản tuổi đã cao. Những người này trong giới võ thuật Nhật Bản, giới chính trị, quân sự mặc dù không xuất đầu lộ diện nhưng cũng nắm giữ những quyền hạn to lớn. Chúng ta chỉ có thể xác định thân phận của bốn người, còn một người thì đã bị thủ lĩnh đánh nát đầu, cho nên không thể rõ được. Bất quá dựa trên đo đạc bộ xương thì năng lực người này là cường đại nhất trong năm người. Trước kia thật lâu hắn có danh tiếng không hề nhỏ, ngày mai chúng ta mới có thể điều tra chính thức thân phận của hắn".
Chiến sĩ Đường Môn báo cáo lại.
Bọn họ đương nhiên là không thể xác định thân phận của vị nhẫn thuật đại sư Y Đằng Nam này, cũng là cao thủ cường đại nhất trong số đó, nhưng lại trong nháy mắt bị Vương Siêu dùng một chiêu đánh nát người.
"Tốt lắm, ngày mai điều tra xong thì làm bản báo cáo nộp cho ta, đồng thời tăng cường đề phòng cẩn thận! Tăng cường tai mắt của tổ chức tình báo! Nam Dương Đường Môn tiến vào trạng thái đề phòng cấp một! Mọi người cũng chuẩn bị tinh thần đi! Nếu từ nay về sau, thủ lĩnh còn bị những chuyện tương tự như vậy thì các ngươi cho dù tự sát cũng không đền đủ tội!"
Hai mắt Tạ Lỵ đảo một vòng quanh những chiến sĩ ở đây.
Hơn một trăm chiến sĩ ở đây, đều là thành viên kiệt xuất của bộ đội Long Xà được Đường Môn huấn luyện, bây giờ đều là người giám sát một phương, không hề tiểu nhân mưu đồ quyền lợi, hiện tại Vương Siêu xảy ra chuyện nên Tạ Lỵ tập hợp tất cả bọn họ lại đây, nghiêm khắc ra lệnh!
"Vâng!"
Những chiến sĩ này đồng thanh vâng lệnh, sau đó nhanh nhẹn tiếp tục làm việc, dường như không cần chỉ huy thì vẫn có thể làm tốt.
Tạ Lỵ nhìn tất cả cảnh này thì âm thầm gật đầu. Hiện tại những người này đều nắm giữ toàn bộ cơ cấu của Nam Dương Đường Môn, cũng chính thức nắm được chuyện tình của Nam Dương Đường Môn. Nguyên lại nhóm người Triệu Quang Vinh, Lâm Thế Phong đều đã giải quyết xong hết rồi, nay Đường Môn đã được thay máu mới.
Ban đầu Tạ Lỵ đề nghị Vương Siêu triển khai huấn luyện bộ đội Long Xà cũng là vì mục đích này.
Bồi dưỡng bộ đội Long Xà cũng là vì chiến tranh, nhưng quốc hội năm đó bồi dưỡng tướng lĩnh lãnh đạo, mọi việc chỉ huy đều giao cho lãnh đạo làm. Đương nhiên Vương Siêu không thể nhìn xa bằng Tạ Lỵ, hắn chỉ tưởng rằng huấn luyện những binh sĩ này là để dùng vào việc ám sát trảm thủ.
Sau khi Tạ Lỵ tuyên bố Nam Dương Đường Môn bây giờ tiến vào trạng thái đề phòng cấp một thì tựa hồ đã giải phóng được một phần nặng nề, đồng thời suy nghĩ tiếp kế hoạch sau này.
Không nói đến việc Tạ Lỵ xử lý sự kiện ám sát này hết sức thành thục, chợt phát uy khiến cho lần chuẩn bị tỉ mỉ "Đánh BOSSS" này của hai nước Nhật Mỹ bị tiêu diệt toàn bộ. "BOSS lớn" Vương Siêu đã rời khỏi hiện trường.
"BOSS lớn" này về nhà thay quần áo, nhân tiện kể với Đường Tử Trần một chút về hành động ám sát nhằm vào mình lần này.
"Đám lão quỷ này thật là hung mãnh, may mắn là ta một chiêu đánh bại tên Ninja kia. Nếu như hơi chút lùi bước thì chỉ sợ rằng hôm nay rất nguy hiểm. Mỹ và Nhật Bản cư nhiên lại có thể liên thủ với nhau? Quyền pháp của năm lão quỷ này tinh thâm, lực bộc phát kinh người, xem bộ xương thì ít nhất cũng đã hơn tám mươi tuổi. Mà tên Ninja kia ít nhất cũng đã hơn một trăm mười tuổi, tuổi tác như thế mà quyền pháp lại cao thâm như vậy thì chỉ sợ là bậc tiền bối trong giới võ thuật Nhật Bản. Hôm nay bị ta đánh chết thì chỉ sợ sẽ kêu người điên cuồng tới trả thù, như vậy cũng có hứng thú…"
Vương Siêu đi vào biệt thự cạnh biển của mình, thay một bộ quần áo khác rồi đến phòng của Đường Tử Trần.
Vừa mới trải qua lần ám sát kinh tâm động phách, trở lại nơi ở của mình thì trước tiên Vương Siêu lập tức thông báo cho Tạ Lỵ đến thu thập hiện trường, bất cứ dấu vết gì cũng phải xóa sạch, tránh để lại rắc rối sau này.
Thế lực Đường Môn tại Nam Dương mặc dù cường đại, nhưng cũng không lớn đến nỗi có thể một tay che trời, bây giờ đang cùng chính phủ duy trì trạng thái cân bằng vi diệu. Không tính vũ trang tư nhân trong Đường Môn, coi như là thay mặt cho lợi ích của người Hoa tại Nam Dương. Nếu như chính phủ Indonesia thật sự muốn đối phó với Đường Môn thì tất nhiên sẽ làm một ít tác động trong nước. nhưng nếu tác động quá lớn, lộ ra một ít sự tình thì cũng dễ gây nên những điều vô cùng phiền phức. Điểm này thì Vương Siêu rõ ràng đến từng chi tiết, bất quá hắn tin tưởng Tạ Lỵ có thể xử lý tốt chuyện lần này.
Sự việc cũng diễn ra đúng như Vương Siêu nghĩ, năng lực xử lý của Tạ Lỵ vô cùng giỏi.
"Tiểu đệ, hôm nay ngươi gặp phải ám sát à?"
Lúc Vương Siêu bước vào phòng thì từ trong truyền ra tiếng của Đường Tử Trần.
Phòng của Đường Tử Trần vô cùng trống trải, chỉ có một đồ vật trong phòng, cũng không có giường ngủ, trong không gian một trăm mét là một phụ nữ mặc xiêm y đang ngồi trên một cái bồ đoàn, phía trước là một điếm tử có thắp một nén hương, khiến cho mùi thơm bay khắp phòng, làm cho người ta có một loại cảm giác an bình, tĩnh lặng, tất cả cảm giác hỗn loạn như được tập trung lại thành một. Trong bóng tối hỗn độn của căn phòng bỗng xuất hiện một điểm sáng của Hỏa Tinh Hương, làm cho người ta có cảm giác như lúc thiên địa bắt đầu khai sinh, từ trong hỗn độn phát sinh ra ánh sáng.
Ngay khi Vương Siêu bước vào gian phòng thì hai mắt chỉ cảm thấy một mảnh hắc ám, nhưng sau đó một khắc, điều chỉnh một chút khí huyết, hai mắt tập trung nhìn thì nhờ vào ánh sáng phát ra từ Hỏa Tinh Hương, có thể nhìn thấy rõ mọi vật trong căn phòng, một mảnh ánh sáng.
Khả năng nhìn của hắn bây giờ đã đạt tới tình trạng hư không sinh điện, nơi đen tối nào chỉ cần có một tia sáng thì hắn cũng có thể nhìn rõ mọi vật xung quanh.
Đường Tử Trận mặc một bộ quần áo rộng thùng thình, tóc xõa trên vai, hai chân ngồi xếp bằng, bàn chân trong suốt như ngọc, một tay đặt trên bụng, một tay kia ấn lên đất, hình như là đang kết thành "Xúc Địa ấn".
Ngay khi Vương Siêu bước vào thì nàng có nói một câu, hai mắt mở ra, tiếng nói khiến cho ngón tay đang ấn trên mặt đất có chút run rẩy, bàn chân Vương Siêu lập tức cảm giác được dường như ngón tay Đường Tử Trần run rẩy theo mỗi lần nàng nói. Mặt đất run rẩy giống như là đang xóc nảy, rõ ràng là lực lượng từ ngón tay phát ra làm chấn động sàn nhà, so với người ta dậm chân thì còn lợi hại hơn nhiều.
Công phu thủ ấn luyện đến cảnh giới cao nhất thì tay chính là chân, chân chính là tay, khí trên toàn thân được thông suốt, lực lượng cùng vận hành. Vượng Siêu dậm chân một cái thì khiến cho mặt đất kịch liệt chấn động, khiến người ta không thể đứng thẳng. Mà tương tự, lấy tay chạm vào đất thì cũng có thể làm cho mặt đất chấn động giống như dậm chân.
Lực lượng ấn pháp như vậy, so với Thích Già Ma Ni năm đó kết Xúc Địa Ấn khiến cho quần ma ngã thì không hề khác nhau.
Năm đó trong lúc Thích Già Ma Ni tu hành, có một đám cường đạo tới muốn giết hắn, hắn chỉ lấy tay chạm vào đất thì đã khiến cho toàn bộ đám cường đạo này té nghiêng ngả, đây cũng là điển cố Phật Tổ năm đó dùng Xúc Địa Ấn làm cho quần ma ngã.
"Tử Trần, hôm nay tỷ tĩnh tọa công khóa chưa hoàn thành sao? Ta thật ra đã quấy rầy tỷ rồi, bất quá công phu của tỷ càng ngày càng tinh thâm, nói như vậy thì chỉ cần một thời gian nữa sẽ đột phá cửa ải quan trọng cuối cùng".
Vương Siêu nhẹ nhàng nói, sau dó ngồi xuống đối mặt với Đường Tử Trần.
Hắn thật ra biết Đường Tử Trần mỗi ngày vào buổi tối đều tự mình ngồi tĩnh tọa trước nén hương, lấy một điểm sáng trong màn đêm hắc ám hỗn độn, sau đó vận đủ nhãn lực, nhìn rõ tất cả vạn vật.
Một điểm sáng sinh ra trong hắc ám hỗn đọn, đột nhiên trong hai mắt mình giống như là tỏa ra ánh sáng vô cùng lớn, chiếu rọi khắp đại ngàn thế giới. Đường Tử Trần mỗi ngày tĩnh tọa chính là muốn ý cảnh này. Vương Siêu đương nhiên cũng biết.
"Lúc Tử Trần ngươi tĩnh tọa, không nhìn không nghe thấy gì, nhưng lại biết chuyện ta gặp phải ám sát, chẳng lẽ là cảm nhận được ta gặp nguy hiểm?"
Thật ra Vương Siêu cũng biết Đường Tử Trần nhiều năm tu luyện tâm linh, không hề nhìn thấy, nghe thấy, phát giác được bất cứ sự nguy hiểm gì. Nhưng bây giờ hắn vừa bước vào phòng, còn chưa mở miệng thì Đường Tử Trần đã biết hắn gặp phải ám sát, Vương Siêu tự nhiên là nghĩ rằng nàng đã cảm giác được mình gặp nguy hiểm.
"Ta không cảm giác được ngươi gặp nguy hiểm, nếu như cảm giác được thì ta sẽ đi tìm ngươi rồi. Ta nghĩ người ám sát ngươi lần này chỉ là một đám tiểu nhân. Lúc ngươi bước vào ta cảm nhận được một cỗ máu tanh trên ngươi ngươi, hình như là của hơn mười người, lần này ám sát ngươi là hơn mười người, đã bị ngươi giết hết".
Đường Tử Trần nhìn Vương Siêu một chút, mũi hơi hít hít.
Vương Siêu cũng nhìn tình trạng người mình một chút, rồi hít hít. Thì ra vừa rồi hắn chỉ mới thay quần áo, chưa đi tắm rửa, mùi máu tanh trên người vẫn còn lưu lại, mà khứu giác Đường Tử Trần lại linh mẫn, cho nên không thể giấu được. Bạn đang đọc chuyện tại
TruyệnFULL.vn"Hôm nay không phải là những kẻ ám sát nhỏ, mà là mấy lão quỷ trong giới võ thuật Nhật Bản. Ta mặc dù không gặp nguy hiểm nhưng cũng cảm thấy kinh hãi" Vương Siêu đem chuyện gặp phải ám sát lần này kể rõ ra một lần, nhất là đoạn trong tích tắc giết chết nhẫn thuật đại sư Y Đằng Nam.
Đường Tử Trần lẳng lặng nghe Vương Siêu nói xong thì hai mắt trở nên sáng ngời, lắc đầu: "Xem là không phải là những tên ám sát tầm thường, vì muốn giết ngươi mà mấy lão quỷ này cũng đã xuất đầu lộ diện! Nếu như đổi là ta thì không có khả năng một khắc ngăn cản được. Đao kia yêu dị như vậy, nếu như ta đoán không sai thì hắn chính là nhẫn thuật đại sư đệ nhất Y Đằng Nam của Nhật Bản, trước kia có danh hiệu là Yêu Đao. Khi hắn giết người thì đao còn chưa đâm vào người kẻ địch thì kẻ địch cũng đã sợ đến mức lăn ra chết, chính vì thế mới có ngoại hiệu đó. May mắn là ngươi đã trực tiếp loại bỏ hắn, nếu không thì thật đúng là nguy hiểm đến cực điểm! Tiểu đệ, ngươi trực tiếp dùng Đại Thương Điểm Đầu thật sự quá chính xác, đối mặt với ám sát như vậy thì cũng chỉ có thể dùng chiêu này. Nếu dùng chiêu khác thì cho dù ngươi là thần tiên, công phu cao tới đâu cũng sợ rằng không tránh được phải bỏ mạng".
Trong nháy mắt nghe Vương Siêu thuật lại quá trình giao thủ với năm địa tông sư, Đường Tử Trần không khỏi than rằng Vương Siêu tại một khắc đã đưa ra đấu pháp đúng đắn.
Đối mặt với một đao của Y Đằng Nam, Vương Siêu dùng tay ngạnh kháng, sau đó đột nhiên rút tay về, dùng tay áo quấn lấy đao của Y Đằng Nam, tranh thủ dùng tay đè lên thân đao, năm ngón tay nắm lấy thân đao, cánh tay như đại thương chấn nát thân đao, sau đó khuỷu tay như đại thương điểm đầu đánh nát đầu của đối phương, chiêu thức ấy quả nhiên là cầm nã thủ đoạt thiên công, đạt tới cảnh giới tạo hóa. Cho dù là Đường Tử Trần thì chỉ sợ trong một khắc không thể đạt tới trình độ như vậy.
Nếu như không phải tại trước khi giao thủ Vương Siêu đã giết chết Y Đằng Nam thì khi nhẫn thuật địa sư này toàn lực triển khai một đao, phối hợp với một kích toàn lực của bốn lão quỷ thì chỉ sợ đã thật sự nguy hiểm.
Cũng có thể nói, khi Vương Siêu đánh bại Y Đằng Nam thì những người ở đó đã mất đi hy vọng, hành động ám sát Vương Siêu lần này coi như đã thất bại.
"Đấu pháp của ta đã đạt tới cảnh giới không thể nói rõ ràng, cùng người khác động thủ thì tất nhiên là phải đưa ra đấu pháp tốt nhất. Đây chính là biến hóa sau khi phá vỡ hư không sinh ra" Vương Siêu nói: "Năm người hôm nay giết ta bất quá chỉ là năm lão già Nhật Bản, mặc dù thể lực chỉ có thể bộc phát một chút nhưng cảnh giới so với Y Hạ Nguyên thì còn muốn cao hơn. Nhất là thuật ẩn tàng, thính giác của ta cũng khó có thể phát hiện được. Khi động thủ lại không chút úy kỵ khí thế nhãn lực của ta, khẳng định là nhân vật nhất lưu đại tông sư Nhật Bản. Người như vậy cho dù không có đồ đệ thì quan hệ cũng không ít, ta giết bọn họ thì khẳng định ngày sau sẽ có tầng tầng lớp lớp người đến tìm ta báo thù, đúng là có chút phiền toái".
Vương Siêu căn cứ vào cảnh giới công phu của năm lão quỷ thì khẳng định địa vị bọn họ trong giới võ thuật Nhật Bản cũng giống như Chu Hồng Trí.
Nếu như Chu Hồng Trí bị người ta giết thì người báo thù cho hắn sẽ rất nhiều, bởi vì hơn một nửa người Hoa đã từng được hắn chỉ điểm, không thể không báo thù.
"Như vậy cũng không sao cả, dù sao đại hội võ thuật lần này, mặc dù là giới võ thuật Hàn Nhật nổi lên, nhưng hiện tại đã bị Đường Môn chúng ta thao túng. Bọn họ cũng không dễ dàng trở mình gây loạn, nếu lại là báo thù thì ta nghĩ tiểu đệ của ngươi cũng sẽ không do dự mà xuất thủ nhuốm máu" Đường Tử Trần thản nhiên nói.
"Ta đương nhiên không sợ, bất quá sau khi giới võ thuật Nhật Bản chấn động thì khẳng định tại đại hội võ thuật lần này sẽ liều chết huyết chiến với chúng ta. Quyền sư người Hoa chúng ta chỉ sợ sẽ tổn thương không ít, bất quá cũng giúp cho võ thuật Trung Hoa có cơ hội được ma luyện. Đại hội võ thuật lần này, lại có thêm một tầng máu tanh, sự việc càng ngày càng trầm trọng".
Hai mắt Vương Siêu nhìn chằm chằm vào đầu hương đang sắp tàn, "Tử Trần tỷ nghĩ xem ta nên xử lý thi thể của năm lão quỷ đó như thế nào?"
Đường Tử Trần nhắm mắt lại suy nghĩ một chút, sau đó đột nhiên mở nhanh ra. Trong hai con ngươi là hình ảnh phản chiếu của ánh sáng phát ra từ đầu hương: "Gọi Tiểu Hoàn Tử đưa năm thi thể này về Nhật Bản. Bây giờ người Hoa đã thừa nhận ngươi là cao thủ thiên hạ đệ nhất, giới hắc quyền cũng thừa nhận rồi, cũng nên để cho giới võ thuật Nhật Bản thừa nhận luôn. Nếu cứ bưng bít chuyện này thì chỉ khiến cho khi đại hội võ thuật chính thức diễn ra, sẽ dấy lên một hồi vũ giả sanh tử quyết đấu".
"Tốt! Đã hơn bảy, tám mươi năm rồi giới võ thuật Trung Nhật chưa có hoàn toàn đối kháng với nhau. Hai bên tu dưỡng im hơi lặng tiếng đã lâu như vậy, ân oán gì thì cũng nên quang minh chính đại chấm dứt tại đại hội võ thuật lần này, việc này khiến cho ta cảm thấy rạo rực".
Vương Siêu nói xong thì nhẹ thổi một cái, ánh sáng phát ra từ đầu hương bị tắt ngúm, gian phòng hoàn toàn chìm vào bóng đêm.
Ngày thứ ba, Vương Siêu thông báo cho chủ nhân Hoàng Vũ Hội Hợp Khí Đạo Nhật Bản là Tiểu Hoàn Tử tới Nam Dương, kêu hắn đem năm thi thể đại tông sư này về.
Hành động ám sát lần này vô cùng bí ẩn, kế hoạch "Đánh BOSS" này ở Mỹ chỉ có một mình Mike Lavin biết. Sau khi Mike Lavin tới Nhật Bản thì chỉ thông báo cho một mình Y Hạ Nguyên, Y Hạ Nguyên lại bí mật liên lạc với những cao thủ thế hệ trước.
Bởi vì hành động ám sát lần này vô cùng bí ẩn, nếu không thì đã không tạo ra nguy hiểm cho Vương Siêu. Cho nên trừ những người này ra thì cơ hồ không hề truyền ra ngoài. Mặc dù tin tức về giới võ thuật Nhật Bản của Tiểu Hoàn Tử vô cùng linh thông nhưng vẫn như cũ không hề nghe nói về việc này.
Trong trường học Minh Luân Đường, năm thi thể được bọc trong vải trắng đúng là của năm vị đại tông sư Nhật Bản: Điền Thôn Thượng Nghĩa, Y Đằng Nam, Vũ Điền Giác Vinh, Trúc Sơn Đại Chi, Cúc Mục Viên Chi Trợ.
Vốn gương mặt của những thi thể này khi bị Vương Siêu đánh chết trông rất dữ tợn, nhưng khi trải qua xử lý của Đường Môn thì trở nên an bình hơn rất nhiều, chỉ có đầu của Y Đằng Nam bị vỡ nát thì khó có thể trở lại như cũ, còn có Trúc Sơn Đại Chi bị xé đôi thân thể, bất quá đã được rửa sạch máu về khâu lại vết thương.
Khi Tiểu Hoàn Tử và Y Hạ Nguyên cùng nhau đi vào trường học Minh Luân Đường thì liếc mắt một cái liền nhìn thấy đứng trước năm thi thể, đưa lưng về phía bọn họ là Vương Siêu đang mặc quần áo trắng.
Vóc người Vương Siêu cao lớn, đứng thẳng ở giữa phòng, đưa lưng về phía bọn họ, dường như là pho tượng của một thiên thần đang đứng trên trời, chỉ có thể để cho bọn họ nhìn lên.
Bên cạnh Vương Siêu là một đám quyền sư Nam Dương, kể cả ba cao thủ Bạch Tuyền Di, Diệp Hồng, Sa Lượng. Ngoài ra còn có Hoắc Linh Nhi và Đàm Văn Đông.
"Trúc Sơn Đại Chi… năm đó ta học võ trong đạo tràng của hắn, không nghĩ ra người này lại đến ám sát sư phụ, bị sư phụ một quyền đánh xuyên thân thể, chấn nát cánh tay. Giới võ thuật Trung Hoa đã thừa nhận sư phụ có địa vị thiên hạ đệ nhất, hắc quyền giới cũng đã thừa nhận địa vị sư phụ, bây giờ đến phiên giới võ thuật Nhật Bản cũng thừa nhận. Bọn họ trước kia không thừa nhận nhưng những việc trước mắt đã xảy ra này thì không thừa nhận cũng không được nữa rồi".
Hoắc Linh Nhi thầm nghĩ trong lòng.
Hoắc Linh Nhi nhận ra một đại tông sư trong số đó, chính là Trúc Sơn Đại Chi. Người này nghiên cứu "Tâm học" ở Nhật Bản, là cao thủ võ đạo, Hoắc Linh Nhi đương nhiên biết sự lợi hại của hắn.
"Sư phụ đứng ở nơi đó, thật là có phong phạm của thiên hạ đệ nhất, thật sự là một gã ngốc đẹp trai, rất tuyệt vời. Trước khi trở thành tuyệt đỉnh thì ngồi nhìn ngọn núi nhỏ giống như Phật ngồi ở thế giới cực lạc, như Đại A Tu La ngồi trên trời, ta lúc nào mới có thể có được phong độ như vậy?"
Hai mắt Hoắc Linh Nhi chăm chú nhìn Vương Siêu. Vương Siêu đứng ở giữa phòng, vô luận là ánh mắt của đám quyền sư Nam Dương, hay là người vừa mới vào như Y Hạ Nguyên và Tiểu Hoàn Tử, cùng với một đám đông võ giả Nhật Bản cũng đều cảm giác sư phụ nàng chính là thiên hạ đệ nhất. Loại cảm giác này vô cùng rõ ràng, khiến cho trong lòng Hoắc Linh Nhi vô cùng hâm mộ.
"Y Hạ huynh, Tiểu Hoàn Tử. Ba ngày trước ta bị năm đại cao thủ của giới võ thuật Nhật Bản liên thủ ám sát, mặc dù hơi nặng tay đánh gục bọn họ, nhưng cũng đã chứng kiến được cảnh giới quyền pháp cao thâm không thể tưởng tượng được của họ, ân oán trong giới võ thuật Trung Nhật chúng ta vốn đã có từ lâu, các ngươi có lập trường của các ngươi, chúng ta cũng có lập trường của chúng ta. Hôm nay ta thông báo cho các ngươi cũng chính vì nguyên nhân như vậy, hy vọng các ngươi có thể mang năm thi thể này về. Tại đại hội võ thuật chúng ta có thể đường đường chính chính mà đấu với nhau một trận".
Mặc dù Vương Siêu quay lưng về phía cửa nhưng nghe tiếng động thì đã biết Y Hạ Nguyên và Tiểu Hoàn Tử tới.
Y Hạ Nguyên đang ở Nhật Bản khi nhận được tin của Tiểu Hoàn Tử thì lập tức khiếp đảm! Hắn thật ra đã biết được tin này, nhưng khi nhận được tin năm vị đại tông sư hoàn toàn bị tiêu diệt thì mặc dù là cao thủ Bão Đan nhưng vẫn bị máu huyết dồn lên, hai mắt biến thành màu đen, thiếu chút nữa đã hôn mê bất tỉnh.
Cho nên hắn không để ý đến nguy hiểm, kiên trì cùng Tiểu Hoàn Tử chạy tới giới võ thuật Nam Dương, địa bàn của Đường Môn, hiện tại đã nhìn thấy xác của năm vị đại tông sư.
Trong lúc Vương Siêu nói chuyện, hắn cũng phóng ánh mắt lên người Vương Siêu, nhìn dáng người cao ngất, người mặc một bộ quần áo trắng, từ sâu trong tim Y Hạ Nguyên sinh ra cảm giác vô cùng kinh khủng và phẫn nộ, nhưng trên mặt lại không hiện ra, vẫn bình thường như trước.
Tiểu Hoàn Tử cũng sợ ngây người, người khác thì nàng không quen thuộc nhưng Điền Thôn Thượng Nghĩa là thầy của nàng, tình cảm thâm hậu, nàng vô cùng kính trọng vị quyền pháp đại tông sư này, nhưng bây giờ đã nằm trên mặt đất, trên mặt không còn một chút máu. Da tay toàn thân khô héo. Tựa hồ thê thảm như bị quỷ hút sạch máu.
Đây là Điển Thôn Thượng Nghĩa bị Vương Siêu đánh một chưởng "Phiên Thiên Ấn" vào ngực, máu toàn thân chấn động mà thoát khỏi cơ thể, cơ hồ toàn bộ máu đều từ miệng phun ra, cho nên mới tạo thành tình trạng như bây giờ.
Nàng cũng nhìn Vương Siêu thật kỹ, vẫn là bộ dáng Vương Siêu trước kia nhưng hiện tại nàng lại cảm giác vô cùng bất lực, bởi vì nàng biết rõ, bản thân không bao giờ có thể chiến thắng được Vương Siêu.
"Tiểu Hoàn Tử, hy vọng mấy đại tông sư các ngươi ám sát ta lần này không làm ảnh hưởng đến công việc hợp tác kinh doanh của Đường Môn chúng ta và Hoàng Vũ Hội. Ta cũng không muốn Đường Môn chúng ta toàn lực phong tỏa cửa biển Nam Dương, cùng đội thuyền của các ngươi phát sinh xung đột vũ trang quy mô lớn" Vương Siêu xoay người lại, hai mắt nhìn về phía Tiểu Hoàn Tử.
"Võ đạo là võ đạo, thế tục là thế tục, nếu không phân rõ ràng thì võ đạo vĩnh viễn sẽ không phải là võ đạo thuần túy nữa" Tiểu Hoàn Tử đột nhiên bước lên, "Cảm tạ ngươi đã hợp tác làm ăn với chúng ta. Mặc dù chúng ta hợp tác kinh doanh nhưng trên con đường võ đạo lại là kẻ thù. Võ công của ngươi khiến ta thật lòng bội phục, đánh bại ngươi là vinh quanh của ta, mà chết trên tay ngươi cũng là vinh quang! Ân oán của giới võ thuật Nhật Bản chúng ta và Trung Hoa các ngươi cũng nên chính thức kết thúc tại đại hội võ thuật lần này".
Trong lúc Tiểu Hoàn Tử nói chuyện thì ánh mắt nhìn chăm chú Vương Siêu, từ trong ngực lấy ra một dải khăn trắng có thêu hình mặt trời màu hồng, đúng là quốc kỳ của Nhật Bản, nàng đem dải khăn quấn lên đầu, trên mặt đột nhiên thở dài cảm thán, tựa như bản thân chính là thành viên của đội cảm tử Thần Phong năm đó.
Tựa hồ bị động tác của Tiểu Hoàn Tử làm kích động, Y Hạ Nguyên cũng lấy từ trên người một cái khăn giống như thế quấn lên đầu.
Đồng thời, nhóm võ thuật gia Nhật Bản sau lưng hai người cũng đồng loạt lấy khăn tang quấn lên đầu, một sự thảm thiết, máu tanh, rồi lại mang hơi thở liều chết quyết chiến tán phát ra!
Sau khi tin tức năm vị đại tông sư võ thuật chết đi, giới võ thuật Nhật Bản chính thức chấn động, năm vị đại tông sư mặc dù đã sớm ẩn cư không màng đến thế sự, nhưng bọn họ thật sự rất mạnh, tựa như quyền sư Chu Hồng Trí của người Hoa, cho nên rất nhiều võ thuật gia Nhật Bản không ngại đầm rồng hang hổ, cùng đi theo Tiểu Hoàn Tử và Y Hạ Nguyên tới Nam Dương Đường Môn.
Những võ thuật gia ở đây, bất luận công phu cao hay thấp, ước chừng có hơn một trăm người, thanh thế vô cùng lớn.
Bây giờ, trên đầu mỗi người đều mang khăn tang, biểu hiện ra quyết tâm liều chết đánh một trận. Thử hỏi hơi thở ấy thảm thiết đến dường nào? Lớn đến dường nào?
Những quyền pháp gia này, đều là cao thủ phái thực chiến Nhật Bản. Hay nói cách khác, trong tay bọn họ đều nắm giữ sinh mạng con người, tâm trí kiên định, sát khí đằng đằng, bây giờ cũng bởi vì lòng cừu hận mãnh liệt đối với Vương Siêu mà hoàn toàn dẹp tan lòng sợ hãi, phát ra khí thế tử chiến.
Khí thế mãnh liệt như vậy, động tác chỉnh tề như vậy khiến cho quyền sư Nam Dương Đường Môn cũng không nhịn được biến sắc.
Có thể nói, những người ở đây không ai không phải là cao thủ, cảm giác vô cùng nhạy cảm. Giống như dã thú, gió thổi lay cỏ thì bùng nổ dã tĩnh, bây giờ hơn một trăm người của giới võ thuật Nhật Bản phát ra khí thế thảm thiết thế này thì quả thật đã khiến cho quyền sư Nam Dương cảm giác được sự nguy hiểm vô cùng.
Bọn họ theo bản năng cũng đứng lên!
Tràng diện hết sức căng thẳng!
Bầu không khí giữa bọn họ như biến thành thủy ngân,bị dồn ép tới mức thở không ra hơi!
Hai vị cao thủ đứng đầu thì không nói gì, nhưng hơn trăm cao thủ cùng duy trì tình huống này thì đủ có thể khiến cho người ta mất hết can đảm?
"Tốt, tốt tốt tốt tốt! Giới võ thuật Nhật Bản quả nhiên không tầm thường! Khó trách mấy năm nay giới võ thuật Nhật Bản trên thế giới đã phát triển mạnh hơn giới võ thuật chúng ta. Bọn họ cũng không phải là một đám yếu mềm, mà là có giá trị, có nghị lực, có tư tưởng của con người! Ha ha, ha ha ha giết kẻ thù như vậy mới hưng phấn!"
Lúc này Bạch Tuyền Di đã hưng phấn đến mức cả người run lên!
Đối mặt với quyết tâm liều chết đánh một trận của giới võ thuật Nhật Bản, không nói đến Bạch Tuyền Di, ngay cả Diệp Hồng, Sa Lượng cùng với hơn mười vị quyền sư nổi tiếng ở Nam Dương cũng máu huyết lưu động, hận không thể lập tức ra tay giết người.
"Bỏ qua lập trường, các ngươi cũng xem như những người lính khẳng khái. Các ngươi có giá trị để giới võ thuật chúng ta đánh một trận. Hy vọng sau khi đại hội võ thuật diễn ra, những người còn sống đứng ở đây có thể nhiều một chút".
Đối mặt với địch ý vô cùng mãnh liệt của hơn một trăm quyền sư Nhật Bản, quyết tâm đánh tới chết. Vương Siêu đứng yên bất động, lạnh lùng đảo mắt qua, tựa hồ nhìn thấu tâm tư của những người này!
Hai mắt Y Hạ Nguyên chạm vào ánh mắt Vương Siêu, tâm thần hắn đột nhiên chấn động. Ánh mắt Vương Siêu tựa hồ đã hóa thành thực chất, ép cho hắn không thể thở nổi! Đây là tinh thần, khí thế, thực lực trên mình.
Giống như hai người trong hiện tại, một người có quyền thế, người kia không có quyền thế, hai người nói chuyện thì người không có quyền thế đương nhiên phải chịu lép vế một chút. Trong giới võ thuật cũng chính là thế này, một người có thực lực mạnh mẽ, một người có thực lực yếu nhược thì ánh mắt cũng sẽ yếu nhược.
Vương Siêu lạnh lùng đảo mắt qua, hơn một trăm võ thuật gia Nhật Bản ở đây dĩ nhiên không một ai dám đối mặt với ánh mắt của hắn.
"Những người trẻ tuổi các ngươi mặc dù thể lực tốt, nhưng thật sự còn quá non kém, trạng thái tinh thần quá kém. Đụng tới người mạnh như Tôn, Lý thì chỉ cần ánh mắt cũng đã khiến các ngươi bại." Trong lòng Y Hạ Nguyên đột nhiên hiện lên câu nói của vị nhẫn thuật đại sư Y Đằng Nam trước kia nói. Hắn bây giờ rốt cục đã lĩnh ngộ được nhân vật đỉnh cao là thế nào. Cho dù hắn là cao thủ Bão Đan thì trạng thái tinh thần cũng còn kém.
"Tại đại hội võ thuật nhất định tử chiến!" Y Hạ Nguyên nhắm hai mắt lại, thở ra một hơi thật sâu, sau đó hắn mở mắt ra, sắc mặt như thường đi ra phía trước, đi vòng qua Vương Siêu ôm lấy thi thể của một vị đại tông sư.
Cùng lúc đó, Tiểu Hoàn Tử và ba người khác cũng tiến lên ôm lấy thi thể bốn vị đại tông sư còn lại, đi ra đạo tràng.
Nhìn thấy những quyền sư này chỉnh tề rời đi, giới quyền sư Nam Dương đều biết, một hồi đại quyết đấu thảm liệt đã chính thức bắt đầu!
Đồng thời, tin tức Vương Siêu trao trả thi thể năm vị đại tông sư cho Nhật Bản cũng đã làm giới võ thuật trên khắp thế giới một phen sôi nổi…