Thiếu nữ trước mắt chính là người mà Ngân Nhung đã cứu tại Ngọc Nhứ Phong trước đó, con gái thứ hai của chưởng môn Nam Sơn Phái – Phương Thù Thường, đồng thời cũng là em gái ruột của phu nhân chưởng môn Vô Lượng Tông, Phương Thù Uẩn.
Ngân Nhung vui vẻ hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”
Phương Thù Thường cũng cười: “Ta cũng muốn hỏi ngươi đó!”
Ngân Nhung ngó xem mấy tên tiểu nhị, Phương Thù Thường hiểu ý —— nơi này không phải chỗ để nói chuyện, hai người tìm nơi yên tĩnh kín đáo, Phương Thù Thường mới nói: “Ta đi với cha, mấy ngày nữa là đến Tết Đoan Ngọ, Vô Lượng Tông tổ chức đại điển gì đó, tỷ phu bảo bọn ta đến đây. Ta lén ra ngoài chơi, không ngờ là gặp được ngươi!”
Phương Thù Thường: “Vừa nãy cảm ơn ngươi đã nói chuyện thay cho tỷ tỷ ta.”
Ngân Nhung mở mũ trùm ra một chút: “Có một vài người miệng mồm hôi thối, thích của người phúc ta. Lúc chuyện không liên quan đến mình, thì hình dung bản thân cao thượng cao cả lắm, đến khi thật sự đến phiên bọn họ rồi thì lại vắt chày ra nước, chạy trốn nhanh hơn bất cứ ai.”
Phương Thù Thường gật đầu như mổ thóc: “Đúng đúng đúng!”
Lại hỏi: “Ngươi thì sao, sao ngươi lại chạy đến đây, lại còn ăn mặc thành ra thế này nữa. Ở ngoài đồn rằng ngươi là con trai của Yêu vương, là kẻ cầm đầu đứng đằng sau tai họa lần này, muốn bắt ngươi đấy! Nơi này rất nguy hiểm.”
Ngân Nhung có chút do dự, y không muốn giấu Phương Thù Thường, nhưng không biết có nên để lộ hành tung của Thành Dương Mục Thu và Lan Chi cho cô hay không, sợ làm hỏng chuyện lớn của mọi người —— dù sao ngay cả khi gặp La Bắc, vì lý do an toàn, y còn không đến chào hỏi nữa.
Ngân Nhung cười nói: “Vậy ngươi cảm thấy ta có phải không?”
Phương Thù Thường: “Chắc chắn là không phải rồi! Bọn họ nói lung tung thôi. Ta tin tưởng ngươi!”
Chỉ trong mấy ngày, các quán trà lớn bên trong Vô Lượng Tông, hễ là có thuyết thư, thì đều đang kể một câu chuyện về một tên phụ bạc vứt bỏ thê tử, trèo cành cao khác, tình tiết câu chuyện chập trùng lên xuống, rất khiến người ta người ta có cảm giác như lạc vào khung cảnh đó. Tiếc là, câu chuyện này vẫn đang vừa viết vừa kể, đoạn sau còn chưa xong, các tiên sinh kể chuyện đành phải nhiều lần kể đoạn đầu, làm người ta ruột gan ngứa ngáy.
Phương Thù Thường kéo tỷ tỷ của mình liến tha liến thoắng kể lại câu chuyện đó, không biết Phương Thù Uẩn có nghe lọt tai không, chỉ cười cùng muội muội của mình, dịu dàng lau mồ hôi trên thái dương cô: “A Thường đã lớn thế này rồi, vẫn cứ như trẻ con vậy.”
Phương Thù Thường làm mặt quỷ, đúng lúc Phạm Cô Hồng đi tới, cười nói: “Tỷ muội hai người đang nói gì đó? Vui vẻ vậy.”
Nhìn thấy Phạm Cô Hồng, Phương Thù Thường lập tức xệ mặt xuống, trốn ra phía sau tỷ tỷ mình, nhỏ giọng nói: “Người xấu tới rồi!”
Phương Thù Uẩn như gà mẹ giữ con, để muội muội trốn sau lưng, giả vờ như không nghe thấy câu “người xấu” kia, trả lời: “Bọn ta đang nói về một đoạn bình thư, nghe nói đang nổi khắp cả Vô Lượng Tông.”
Phạm Cô Hồng không có hứng thú gì với bình thư, hơi cười cười rồi nói: “Tiểu di yên tâm đi, kẻ hồ đồ dám to gan hù dọa muội, bản tọa đã dạy dỗ hắn đàng hoàng rồi, hắn không dám như vậy với muội nữa đâu.”
Phương Thù Thường không cảm kích, chôn đầu phía sau Phương Thù Uẩn như cô bé con, chờ Phạm Cô Hồng đi rồi, cô mới nhỏ giọng nói: “Gù dạo gì chứ, rõ ràng là bọn họ muốn lấy mạng muội.”
Phương Thù Uẩn nhíu nhíu mày, không nói gì.
Phương Thù Thường tiếp tục: “Tỷ tỷ, sao tỷ lại chọn một hôn phu như vậy chứ, trông còn lớn tuổi hơn cả cha nữa.”
Phương Thù Uẩn lại không phản bác, chỉ nói: “Sau này đừng nói vậy ngay trước mặc tỷ phu.”
Phương Thù Thường chép miệng: “Không biết tỷ nhìn trúng chỗ nào của hắn nữa.”
“Hẳn là trúng sự dịu dàng săn sóc của hắn,” Phương Thù Uẩn hờ hững nói, “Nhưng lâu dài rồi, muội sẽ phát hiện rằng, cố mong một người đối xử tốt với mình, là điều không đáng tin nhất.”
Phương Thù Thường nghe như hiểu như không hiểu, Phương Thù Uẩn lại hỏi: “A Thường thích kiểu con trai như thế nào?”
Gò má Phương Thù Thường ửng lên đo đỏ, nhưng vẫn bạo dạn nói: “Thích đẹp trai.”
Lại chống cằm, thở dài: “Nhưng mà đẹp trai thì chưa chắc đã thích nữ… ây da không nói mấy chuyện này nữa, tỷ tỷ, thân thể tỷ đã tốt chút nào chưa? Sao thọ nguyên hết nhanh thế? Không phải cha vừa phái người đưa Trú Nhan Đan và Trường Mệnh Tán cho tỷ sao?”
Vẻ mặt Phương Thù Uẩn như thoáng qua vẻ khinh thường, nhưng rất nhanh đã thu gọn cảm xúc, cười nói: “Thân thể của ta vẫn khỏe, mọi người không cần phải lo lắng. Qua hai ngày nữa là đến Tết Đoan Ngọ rồi, tỷ phu của muội muốn mượn cớ này để ta trình diện. Có thể ăn Tết bình thường, cũng coi như là… cho các đạo hữu đang e dè bên ngoài, thêm liều an thần.”
Ngày Tết Đoan Ngọ.
Phố lớn ngõ nhỏ đều bán bánh chưng, dây thừng năm màu, phù xua muỗi, cây ngải cứu và túi hương. Thành Dương Mục Thu cho Ngân Nhung chọn sợi dây mỏng nhiều màu bện bằng chỉ vàng, còn không quên căn dặn: “Hôm nay là ngày lễ chính, hôm nay buộc lên, chờ cơn mưa đầu tiên rơi xuống, vứt sợi thừng đi, tai bệnh cả năm sẽ bị cuốn đi theo cơn mưa.”
Ngân Nhung nhớ lại lúc biết, sư phụ cũng từng mua cho y, nhưng đó là chuyện của rất nhiều năm trước, không khỏi hỏi: “Cái này không phải cho con nít mang sao?”
Tuy nói thế, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa tay ra, để Thành Dương Mục Thu buộc lên cho mình.
Cổ tay thiếu niên thon gầy trắng trỏ, sợi vàng chỉ đỏ quấn bên trên, càng tôn lên nét ngọc tuyết lung linh. Thành Dương Mục Thu vừa buộc vừa nói: “Người lớn muốn bảo vệ trẻ nhỏ, nên dùng dây năm màu để gửi gắm tình cảm, ta cũng phải che chở cho ngươi chứ.”
Ngân Nhung cười: “Vậy ta cũng đưa cho ngươi một cái, tự tay buộc lên cho ngươi.”
Thành Dương Mục Thu cũng cười: “Được.”
Đông Liễu ở một bên nghe mà ê cả răng, muốn tìm sự đồng cảm từ Lan Chi —— cô ta ghét nhất là thấy mấy đôi tình cảm ngọt ngào, thường những lúc như thế này Lan Chi tranh thủ ở góc Thành Dương Mục Thu không nhìn thấy, âm thầm trợn mắt lên tới trời.
Nhưng mà, Lan Chi như đang thất thần nhi, không biết đang suy nghĩ gì, ngay cả ánh mắt cũng trống rỗng.
Tiết mục lớn nhất trong Tết Đoan Ngọ năm nay còn phải chờ Phạm chưởng môn và tôn phu nhân cùng nhau thể hiện, cầu phúc cho những vong hồn bị Yêu tộc giết chết.
Thực ra người tu đạo không tin kiếp sau, chỉ tu kiếp này, cái gọi là “cầu phúc” là điển lễ mà các Phật tu thường dùng. Nhưng chưởng môn Vô Lượng Tông để thể hiện thái độ vui cùng dân, cơ hội như thế không cho bỏ lỡ, huống chi còn mang theo phu nhân.
Mọi người nghe nói là, vị phu nhân của ông đã hết thô nguyên, nhờ Phạm Cô Hồng liều mạng già giành lại từ tay Diêm Vương.
Vì thế nên đại điển cầu phúc thu hút không ít kẻ tò mò, chờ đến chỗ cần đến rồi, quả nhiên người người, ngựa xe tụ tập.
Thành Dương Mục Thu chờ người ta lựa được chỗ tốt, rồi lướt qua đầu người nhốn nháo, thấy một ông lão đang mặc trường bào Vô Lượng Tông, cùng một mỹ phụ mặt mày nhợt nhạt, đứng sóng vai… trông vô cùng không xứng.
“Như cha với con gái.” Ngân Nhung đánh giá như thực chất.
Đông Liễu nói: “Vị chưởng môn phu nhân trông sắc mặt thì đúng là có bệnh, cứ như là cố gắng giữ một hơi vậy, chẳng lẽ thật sự mới đảo một vòng bên bờ sinh tử?”
Thành Dương Mục Thu im miệng không nói, Lan Chi thì vẫn luôn im lặng nắm cánh tay phải của mình, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Phạm Cô Hồng cao cao tại thượng trên kia.
Còn Phương Thù Thường đang ở trung tâm cũng đang kề tai nói nhỏ với cha mình: “Tỷ tỷ mấy ngày trước còn rất khoẻ mạnh, sao hôm nay lại yếu ớt vậy.”
Phương chưởng môn ngồi hàng đầu, không tiện nói chuyện, chỉ cho con gái mình một ánh mắt, ra hiệu cho cô đừng ăn nói lung tung.
Phương Thù Thường chép miệng, yên lặng.
Trước khi nghi thức cầu phúc chính thức bắt đầu, Phạm Cô Hồng kéo tay vợ mình, bước lên phía trước, rót linh lực vào trong giọng nói, để đảm bảo người đứng xem lễ ở chỗ xa nhất vẫn có thể nghe được rõ ràng.
“Các vị đạo hữu, hôm nay vừa khéo thời buổi rối ren, Phạm mỗ bất tài, vốn nên lấy hết sức mình đối kháng lại Yêu tộc, nhưng lại đúng lúc thân thể nội tử không khỏe,” Ông nắm chặt tay Phương Thù Uẩn, “Nội tử và Phạm mỗ quen nhau khi còn nghèo khó, không rời không bỏ, bây giờ Phạm mỗ công thành danh toại, sao có thể bỏ qua người vợ tào khang của mình? Từ xưa đến nay trung nghĩa khó song toàn…”
Lúc này ai nhanh nhạy cũng biết, Phạm chưởng môn làm thế này đâu chỉ là cầu phúc, mà là lên tiếng thanh minh —— giải thích vì sao thời gian không đúng lúc ra tay tiêu diệt Thập Phương Sát.
Có điều, tuy bảo rằng ý của Túy Ông không phải ở rượu, chơi một phần thủ doặn, nhưng nhìn dáng vẻ tiều tụy đó của Phương phu nhân, nghĩ đến tình vợ chồng sâu nặng như chim liền cánh của hai người họ, thật sự khiến người ta phải thay đổi thái độ.
Nhưng mà, ở trên đài, Phạm Cô Hồng dõng dạc phát biểu, thì bên dưới bỗng nhiên vang lên một giọng nữ rõ ràng: “Đại tiểu thư Nam Sơn Phái, sao có thể gọi là “người vợ tòa khang” chứ?”
Giọng nữ đó còn cuốn theo linh lực hùng hồn hơn nữa, dễ dàng che phủ giọng nói của Phạm Cô Hồng, hiển nhiên là được cao thủ nâng đỡ. Phạm Cô Hồng lên cảnh giác, theo dòng người quay sang, trông thấy một nữ tử cao ráo đầy đặn chầm chậm bước ra, nhún mình bay lên sân khấu, “Hồng lang, cô ta là “vợ tào khang”, vậy ta thì sao?”
Nói rồi, cô ta vạch tay áo lên, để lộ cánh tay mình, bên trên rõ ràng có một vết sẹo hình trăng khuyết.
“Ngươi!” Sắc mặt Phạm Cô Hồng đột biến, vô thức nhìn qua Phương Thù Uẩn, nhưng người vợ mặt mày trắng bệch của ông, nhanh nhẹn lùi về sau vài bước, đứng đằng sau phụ thân mình, gần như thì thầm, bình tĩnh mà nói: “Đoạn sau bình thư đến rồi.”