Lông Xù Thì Có Ý Đồ Xấu Gì Đâu

Chương 108: C108: Chương 108



Thành Dương Mục Thu cao giọng dặn dò: “Cảnh Sầm!”

Cảnh chưởng môn mới nhậm chức vẫn nghe lời sư tôn răm rắp, Thành Dương Mục Thu vừa dứt lời, hắn lập tức nghe tiếng biết vị trí, vươn người nhảy lên, mấy người sư đệ cũng theo sát phía sau, nhắm thẳng đến chỗ của Thập Phương Sát.

Có điều lần này Thập Phương Sát cũng có chuẩn bị mới, dự đoán trước được thủ đoạn của nhóm Cảnh Sầm, vừa thoắt ẩn thoắt hiện vừa nói: “Thành Dương lão tổ, Cảnh chưởng môn cần gì phải nóng ruột như thế? Có một số việc suy cho cùng không trốn được.”

Thành Dương Mục Thu vẫn nắm tay Ngân Nhung, dùng sức rất mạnh, khiến Ngân Nhung phải khẽ cau mày nhưng y vẫn để mặc cho hắn nắm, không giãy ra. Đúng ngay lúc này, trong đám đông bỗng nhiên xuất hiện vô số Yêu tộc, bọn họ như đang thể hiện thân phận của mình, cố tình để lộ hình dạng bán yêu.

“Chuyện, chuyện gì thế này?”

“Có cả Yêu tộc mặc đồng phục của Vô Lượng Tông?”

Chính các đệ tử của Vô Lượng Tông cũng kinh hoảng không thôi, chỉ có Phạm Cô Hồng là sắc mặt đen như đáy nồi, cắn răng nói: “Thập Phương Sát! Ngươi có ý gì?”

Do biến cố đột ngột xảy đến, nên Thập Phương Sát tạm thời thoát thân, để cho đám tiểu yêu canh chừng bên mình, đôi mắt màu xanh lam lờ mờ lóe lên ánh sáng sáng quắc, như cười như không nói: “Chư vị, không phải mọi người muốn biết quan hệ giữa Vô Lượng Tông và bọn ta sao? Các ngươi nhìn đám tiểu yêu đang mặc y phục của Vô Lượng Tông, là có thể biết ít nhiều thôi.”

Phạm Cô Hồng: “Ngươi ——! Đừng vội ăn nói bừa bãi!”

Thập Phương Sát ra hiệu “tạm dừng” cho các tu sĩ, “Chư vị bình tĩnh đừng nóng, có thể chờ cho ta nói hết không?”

Nhóm Cảnh Sầm xuyên qua đám đông, ánh mắt lần tìm sư tôn của mình, Thành DƯơng Mục Thu hơi gật đầu với hắn, còn Phương chưởng môn, mấy vị trưởng lão Vạn Kiếm Tông cũng đều ngừng tay. Thập Phương Sát bay lên, đáp xuống đài cao do Phạm CÔ Hồng dựng lên để làm lễ cầu phúc, mũi chân hắn ta chạm đất, chộp lấy một cái ghế, lười biếng ngồi xuống, quan sát mọi người: “Chư công ngẫm lại, Vô Lượng Tông thiết lập cửa ải ở cột mốc biên giới, lại để nhiều Yêu tộc như vậy lẫn vào, chẳng lẽ đường đường là Vô Lượng Tông, đều là thứ vô tích sự cả sao?”

Hắn cười ha ha, “Đúng như các ngươi suy nghĩ, Vô Lượng Tông sớm có hợp tác với Yêu tộc bọn ta rồi.”

Phạm Cô Hồng không bao giờ ngờ được rằng, đến ngay cả “minh hữu” của ông cũng tự vạch mặt.


Chuyện đến nước này, Phạm Cô Hồng từ bỏ cãi chày cãi cối, giận dữ cười: “Thập Phương Sát, rốt cuộc thì ngươi muốn làm gì đây? Hôm nay đại năng chư phái tập trung ở đây, ngươi không sợ chết sao?”

Thập Phương Sát liếc xéo ông một cái: “Vô Lượng Tông đúng là đã giúp bản tọa, nhưng chúng ta cũng giúp ngươi đuổi Thành Dương lão tổ xuống đài, chúng ta chỉ làm theo nhu cầu của mỗi bên. Nhưng ngươi đừng quên là, Vô Lượng Tông lấy yêu đan làm thuốc, giết hại bao nhiêu Yêu tộc, năm đó Tương Mị thanh toán nợ nần với các ngươi, nên tạm thời bỏ qua, nhưng loại tiểu nhân vô tình vô nghĩa như ngươi, bản tọa chẳng thèm làm bạn với ngươi.”

Tốt lắm, sau khi bị các đạo hữu vô tình lên tiếng phê phán lại bị Yêu tộc mắng, Phạm Cô Hồng lại dâng tràn khí huyết, chỉ cảm thấy tiền đồ của mình hỏng hết toàn bộ, hình tượng cao thượng nhiều năm xây đắp bị phá hủy chỉ trong một ngày.

Thập Phương Sát nói tiếp: “Đến ngày hôm nay, tại sao bản tọa dám hiện thân ngay trước mặt chư vị cao nhân, tất nhiên là vì… có chuẩn bị mà đến.”

Nói rồi, hắn ta đột ngột đứng dậy, thoắt cái nhảy xuống đài, đẩy đám đông ra, các tu sĩ không biết rốt cuộc là hắn ta muốn làm gì, không khỏi đề phòng lấy binh khí ra. Song mấy thanh kiếm bị đánh bay một cách vô tình, tổn thương ngược lại chính chủ nhân của nó, thì không còn ai dám manh động nữa, thậm chí còn tự động nhường đường, nối thẳng đến chỗ của Thành Dương Mục Thu.

Mọi người ở đây đều cho rằng, con đại yêu đó chuẩn bị nói gì đó với Thành Dương lão tổ, Thập Phương Sát lại đột ngột quỳ một chân trên đất, hành đại lễ, trong miệng thì thầm: “Thiếu chủ! Thuộc hạ cung nghênh thiếu chủ, mời thiếu chủ xuống núi.”

Tầm mắt mọi người đồng loạt bắn về phía Ngân Nhung, Ngân Nhung có phần luống cuống, y vẫn còn mang mũ trùm, tay còn dăng được Thành Dương Mục Thu nắm lấy, trên cổ tay gầy trắng nõn, mang một sợi dây mản chỉ vàng nhiều màu.

Quanh người Thành Dương Mục Thu nổi lên một cơn gió mạnh phàn phật, uy thế của đại năng, kéo đến che ngợp cả bầu trời, đè người ta đến gần như không thở nổi. Nhóm Đông Liễu, Lan Chi cách hắn gần nhất, là những người đầu tiên không chịu nổi áp lực bị đè quỳ xuống đất.

Lúc này, các môn phái ở đây cũng chợt ngộ ra, ngày đó Thành Dương Mục Thu bị bọn họ ép bức xuống đài, có lẽ chỉ là thuận thế làm theo do có tính toán khác chứ không phải là sợ bọn họ —— với năng lực của hắn, trên thế gian này làm gì có địch thủ, có ai làm hắn sợ?

Tu vi cao một chút, còn có thể toàn lực vận công, yên lặng chống đỡ, mà người tu vi thấp, bị đè phải dập đầu xuống đất đâu đâu cũng có. Chờ đến khi Thành Dương Mục Thu cuối cùng cũng thu lại uy thế, bọn họ mới nhìn rõ, Thập Phương Sát đã bị hắn bóp cổ.

Thập Phương Sát là lang yêu, hình người cũng khôi ngô cao lớn nhưng trong tay của Thành Dương Mục Thu, không hề có sức ngọ ngoạy vùng vẫy, dù bị bắt lại hắn vẫn không sợ hãi, trái lại càng thêm hung hăng, bật cười ha ha: “Thành Dương Hoành! Ha ha ha ha ha ha! Có gan thì giết ta đi, người vốn được từ lâu mà, không thì ngươi đã động thủ với ta, không cần phải chờ đến hôm nay rồi?”

Sau đó tất cả mọi người trơ mắt nhìn thấy, vị Thành Dương lão tổ khó gặp địch thủ, mặt mày nổi cả gân xanh, lại cắn răng, từ từ thả hắn ra.

“!”


Thập Phương Sát ho khan hai tiếng, tiếp tục cười lớn: “Yêu vương Tương Mị hung tàn cỡ nào, ngài ấy là chủ Băng Xuyên, đến mức mà đóng băng ngàn dặm, không còn một ngọn cỏ. Các ngươi chỉ là Nhân tộc, dám tùy ý tàn sát tộc nhân ta, Tương Mị sẽ không tha cho các ngươi đâu.”

Thập Phương Sát bình tĩnh nhìn về phía Ngân Nhung, dần dần thu ý cười, gần như thành kính, nói như thì thầm: “Chủ nhân của ta, trở về đi.”

Tóc gáy Ngân Nhung dựng lên hết cả, phản ứng đầu tiên là bắt lấy tay của Thành Dương Mục Thu, song cánh tay lại như nặng ngàn cân, làm thế nào cũng không nhấc lên nổi. Trong lòng Ngân Nhung rất khó chịu, cứ như là bị lửa thiêu cháy vậy, để giảm bớt nỗi lo lắng này, cậu vô thức sử dụng Hàn Tô Triền.

Tầm mắt trở nên mơ hồ, chỉ nghe thấy loạt tiếng rít gào hoảng loạn, Ngân Nhung tưởng như mình nhìn thấy được rất nhiều người chưa kịp bỏ chạy bị đóng băng, dường như có ngươi mặt mày hung tợn nhằm vào y, trong tai nghe thấy mấy tiếng “yêu nghiệt”, “giết hắn”, lại như nhìn thấy Thành Dương Mục Thu cầm kiếm che chắn trước người mình…

Rối loạn.

Quá rối loạn.

Ngân Nhung muốn cố gắng làm rõ tất cả, nhưng trước mắt trở nên quá mơ hồ, dần dần không thấy rõ gì nữa, đến khi tầm mắt bắt đầu một lần nữa rõ ràng, y như là rơi vào một mộng cảnh hỗn độn.

Cái gì cũng thay đổi.

Lại là giấc mộng y hóa thân thành Yêu vương, dặn dò thuộc hạ tiểu yêu giết cả thành.

Trong lòng Ngân Nhung rất sợ hãi, nhưng vẫn không tự chủ được phát triển theo mộng cảnh, lại một lần giết người, máu chảy thành sông, xác chết khắp nơi. Y đứng trên đỉnh núi tuyết cao ngàn tầng, quan sát Nhân tộc như kiến bò, khóe môi hiện lên một nụ cười gằn.

“Tất cả chết hết đi.” Trong miệng Ngân Nhung lẩm bẩm nói.

Nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy.


“Không được!” Ngân Nhung nghĩ, làm ơn đừng mà, mau dừng tay đi, xin ngươi, không, xin chính ta! Ta không muốn, lại một lần nữa chết trong tay Mục Thu ca ca đâu.

Nhưng mộng cảnh lại không hề thay đổi theo ý chí của y.

Thành Dương Mục Thu đeo kiếm leo lên núi, một bộ huyền y, một thân sát ý. Trong lòng Ngân Nhung điên cuồng la lên “đừng mà”, lại thân bất do kỷ dánh nhau với Thành Dương Mục Thu.

Không hề bất ngờ lại trải nghiệm cái chết một lần nữa.

Chỉ là, lần này, trước khi Ngân Nhung “sắp chết”, giành được một chút quyền khống chế thân thể, y cố nghiêng đầu, nhìn thấy được trong vũng máu, cái bóng của mình.

Mày kiếm mắt phượng, uy nghiêm lẫm liệt, không có bất cứ điểm nào giống với dung mạo của mình.

“Thành Dương Hoành, bây giờ tình thế đã sáng tỏ vậy rồi, con hồ ly tinh kia, chính là con trai Yêu vương! Bây giờ y lại phát điên giết người, trông dáng vẻ không có gì là bất ngờ của ngươi, chắc hẳn đã biết từ lâu rồi chứ gì? Thái Vi Cảnh của ngươi không phải quang minh lỗi lạc lắm sao, vì sao không giết y? Trái lại còn che chở cho y?” Phạm Cô Hồng nói năng chính nghĩa, không màng giấu đi thái độ cười trên sự đau khổ của người khác.

Tầm mắt Thành Dương Mục Thu đảo qua, vẻ mặt không chút thay đổi nói: “Ta đã phản bội sư môn, hành động thế nào cũng không liên quan đến Thái Vi Cảnh.”

Tình cảnh lúc nào hỗn loạn xôn xao,, tu sĩ ở đây có người chạy trốn tứ phía, có người hỗn chiến với đám Yêu tộc, còn có người bị Ngân Nhung đang phát tổn thương, bị Hàn Tô Triền đóng băng ngay tại chỗ, có người thi pháp giải cứu đồng bạn bị đóng băng, cũng có người thừa dịp cháy nhà hôi của, mượn cơ hội tiêu diệt đối thủ.

Phạm Cô Hồng quạt gió thổi lửa: “Mấy lời ma quỷ của ngươi không lừa được ta đâu! Vô Lượng Tông ta có cấu kết với Yêu tộc thì làm sao? Cũng chẳng bằng Thành Dương lão tổ ngươi che chở thứ dư nghiệt Yêu vương kia!”

Song vừa dứt lời, Phạm Cô Hồng đã cảm nhận được sát ý ngập trời.

Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, Thành Dương Mục Thu đã đi tới phụ cận, trường kiếm trực tiếp đánh bay bảo kiếm của Phạm Cô Hồng! Trong lúc hai người đối đầu, chỗ tim Phạm Cô Hồng đã bị đâm một lỗ máu, người tu tiên, mạch máu ở đan điền, ở tư duy, không ở ngực, tim vừa bị thương khó chịu đến mức nào, không khó để tưởng tượng được.

Thành Dương Mục Thu chán ghét nghiêng thân, tránh né vết máu từ Phạm Cô Hồng, gằn từng chữ một nói với ông: “Ngân Nhung không phải dư nghiệt Yêu vương gì cả, y là đạo lữ của bản tôn.”

Hơi thở Phạm Cô Hồng dồn dập, cảm thấy tay mình không nghe sai khiến giơ lên, dần dần dời về phía lồng ngực của mình, không khỏi kinh hoảng nói: “Thành Dương Hoành, ngươi, muốn giết ta? Ngươi vậy mà có thủ đoạn như thế!”


Hơn ba trăm năm qua, Thành Dương Mục Thu một lòng phát triển Thái Vi Cảnh, dù không ngừng xung đột với Vô Lượng Tông, nhưng chưa từng đấu đá sống chết với Phạm Cô Hồng bao giờ.

Lúc này, Phạm Cô Hồng mới ý thức được, cái gì gọi là “Loại tiên”, cái gì gọi là “chênh lệch giữa kỳ Hóa Thần”.

Thành Dương Mục Thu muốn giết ông chẳng qua cũng dễ như trở bàn tay, hắn chỉ là vì khôi phục sư môn, luôn phải lấy “đại cục làm trọng” mà thôi.

Thành Dương Mục Thu dùng cách thức điểm linh cho vật chết, cưỡng ép điều khiển tay Phạm Cô Hồng, khiến ông tự móc vào trong vết thương của mình, máu thịt càng be bét, gần như muốn bóp nát trái tim.

Nhưng Thành Dương Mục Thu lại nói: “Bản tôn không muốn mạng của ngươi, bây giờ chưa phải là lúc.”

Trong một thời gian dài dằn vặt như vậy, mồ hôi Phạm Cô Hồng tuôn như nước: “Ngươi, ngươi, ngươi có năng lực thế này, tại sao không ngăn Thập Phương Sát lại, chuyện của con hồ ly tinh nhân tình của ngươi… có liên quan đến hắn ta.”

“Tất nhiên là vì hắn không thể.” Chẳng biết Thập Phương Sát hiện thân lúc nào, khá là thưởng thức quan sát vết thương máu chảy ồ ạt của Phạm Cô Hồng, khen, “Thủ đoạn của lão tổ đúng là độc đáo.”

Còn nói: “Hắn không những không thể giết ta, trái lại còn phải bảo vệ ta chu toàn, từ lần Thúc Linh Hoàn vô dụng kia rơi xuống trước đó, nó đã không phong ấn được thiếu chủ nữa. Lần phát cuồng thứ hai chỉ là chuyện sớm hay muộn, các ngươi đều cho là thủ đoạn của ta, nhưng thực ra, có Thành Dương lão tổ che chở bên cạnh y, bản tọa có thể làm được gì đây? Chẳng qua là đến giờ thôi.”

Ngân Nhung lúc này đã tạm thời ngừng “Phát điên”, kinh ngạc đứng tại chỗ. Mũ trùm trên đỉnh đầu rơi xuống, mặt nạ da người để dịch dung cũng rơi đi một ít, dữ tợn bay khắp, để lộ ra da thịt trắng nõn bên trong, tai hồ ly cũng hiện lên, mái tóc dài như thác nước, rải rác đến thắt lưng. Y hơi nghiêng đầu, như là đang nghi ngờ nhìn thứ gì đó.

Xung quanh Ngân Nhung bị Thành Dương Mục Thu bố trí kết giới, có thể phòng người khác nhảy vào tổn thương y, giữa tiếng chém giết ầm ĩ khắp chốn, thiếu niên tai hồ ly lẻ loi tách biệt, bình ổn điềm tĩnh như yên tĩnh trước bão táp.

“Một khi thiếu chủ thức tỉnh, số mệnh của y sẽ nối liền với thủ lĩnh tiếp theo của Yêu tộc —— cũng chính là ta. Chúng ta cùng là Yêu tộc, như thể chân tay,” Thập Phương Sát áp sát Thành Dương Mục Thu, “Nên ngươi mới không thể giết bản tọa.”

Thành Dương Mục Thu lẳng lặng quan sát hắn ta, trần thuật: “Ngân Nhung chẳng phải là thiếu chủ gì cả. Mà là một lưỡi dao sắc bén Tương Mị để lại cho các ngươi, cho dù hắn đã chết rồi, vẫn không muốn tha cho hung thủ đã giết cả tộc của hắn là ta.”

Thập Phương Sát ngẩn ra, chợt hào phóng thừa nhận: “Không hổ là Thành Dương lão tổ, nhanh thế đã nhận ra rồi, nhưng thế thì sao chứ? Ha ha ha ha, lưỡi dao sắc của Yêu tộc ta, lại thành uy hiếp của ngươi, đại vương dưới suối vàng có biết, cũng cười đến tỉnh lại.”

Thành Dương Mục Thu: “Nhưng y không phải lưỡi dao gì cả, Ngân Nhung là người yêu của ta.”

Tình cảnh hỗn loạn vô cùng, hai nam nhân cao lớn, đứng giữa màu máu vô biên, như con thú đực tranh giành địa bàn, giằng co với nhau, Thập Phương Sát đoán biết trước lên tiếng: “Ngươi nghĩ thế nào không quan trọng, nhưng khi lần bùng nổ thứ hai bắt đầu, hoàn toàn không thể giải được, trừ khi ngươi giết y, ha ha ha ha ha ha! Ngươi nỡ sao?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.