Lông Xù Thì Có Ý Đồ Xấu Gì Đâu

Chương 13: Chương 13




Ngân Nhung cảm thấy mình thuật phòng the nhiều như vậy là phí hoài, kiến thức mưa dầm thấm đất từ nhỏ đến lớn cũng chỉ là lý thuyết suông, đến khi xách đao thật kiếm thật ra song tu rồi, thì “những thứ học được trên giấy” đó, chưa từng được thâm nhập sâu vào trong thực tiễn.
“Ngân Nhung, Ngân Nhung…” Chẳng biết Thành Dương Mục Thu học được ở đâu, từ đầu đến cuối đều luôn hạ giọng gọi tên Ngân Nhung, mới đầu Ngân Nhung còn tâm tâm niệm niệm nhẩm đọc pháp quyết, điều động nội tức, định tiêu hóa dương khí thuần khiết của lô đỉnh nhà mình, nhưng sau đó chỉ còn biết lo khóc.
Cứ thút tha thút thít mãi, nước mắt lại bị Thành Dương Mục Thu liếm hết.
Sau đó ngay cả việc khóc y cũng chẳng màng quan tâm nữa, không biết đã thiếp đi từ lúc nào.

Ngân Nhung nghĩ chắc mình nhất định đã bị chà đạp rất lâu, bởi vì chỉ mới ngủ được chốc lát, đã bị tiếng gà gáy đánh thức.
Thành Dương Mục Thu rất tri kỷ xòe tay ra che nắng buổi sáng cho y, “Ngủ thêm một lúc nữa đi.”
“Đã đến giờ nào rồi?” Ngân Nhung vừa mở miệng đã phải giật mình với giọng nói của bản thân, thế mà khàn đến vậy, hay lắm, là do tối hôm qua khóc cả một đêm, tự mình khóc mình đến khản cả tiếng.
Thành Dương Mục Thu vội vã nhảy xuống giường, rót một chén nước cho Ngân Nhung, lại hơi linh lực hâm nóng nước, Ngân Nhung nhìn dáng người mạnh mẽ như không chịu chút thương tổn nào đó của hắn, trong lòng bỗng nhiên sinh ra đôi phần thê lương vi vu gió thổi —— mẹ nó, bất cẩn rồi.
Người này có ốm yếu đi nữa, cũng là cực phẩm lô đỉnh ngàn năm mới gặp.
Nhưng mà, ai mà có ngờ được, một con người thẹn thùng như vậy, tắt đèn rồi, lại có thể hùng hổ đến thế cơ chứ?
“Uống ngụm nước, ngươi khóc nhiều quá khàn tiếng mất rồi.” Thành Dương Mục Thu nghĩ đến chuyện không trong sáng, lại đỏ mặt.
“…” Bây giờ ngươi còn đỏ mặt làm cái quái gì nữa! Nếu như ngươi thật sự biết mặc cỡ, thì tối qua đừng có không biết điểm dừng như vậy!
Ngân Nhung mặt không thay đổi đỡ tay hắn, uống nửa chén nước.
“Còn muốn uống nữa không? Có thấy đói không?”

Ngân Nhung lắc đầu, mông y đau, hông thì mỏi, giờ chỉ muốn ngủ một giấc ngon lành.

Không ngờ là, Thành Dương Mục Thu để chén trà xuống, lại tự nhiên leo lên giường.
Ngân Nhung phòng bị cụp tai hồ ly trên đỉnh đầu xuống: “… ngươi tính làm gì?”
Thành Dương Mục Thu nằm nghiêng, rón ra rón rén vòng tay ôm eo y, ngữ điệu lưu luyến: “Chỉ ôm một chốc thôi, ta nằm nghiêng, sẽ không đẩy ngươi.”
Thân hình thanh niên cao lớn, khi hai người nằm song song chen nhau trên cái giường nhỏ, thì điều đó càng được thể hiện rõ ràng.

Ngân Nhung duỗi thẳng chân, mũi chân chỉ tới mắt cá chân hắn, còn đầu thì gối lên cánh tay của hắn, giường hẹp, khoảng cách giữa cả hai rất gần, so với lồng ngực dày rộng rắn chắc, vóc người Ngân Nhung cũng càng có vẻ mảnh khảnh hơn.
Nếu trước đây, có thể được một lần tiếp xúc thân mật như vậy với quý lô đỉnh, Ngân Nhung nhất định sẽ hận không thể dính vào người hắn.

Mà lúc này đây y đã không còn khí lực hấp thu dương khí luyện công, thậm chí còn không muốn nhúc nhích một cái, như một con cá chết vô dục vô cầu, muốn ôm thì ôm, muốn thế nào thì làm thế ấy, giờ y chỉ muốn ngủ thôi.
Nhưng Thành Dương Mục Thu lại tinh thần sung mãn, còn hỏi: “Có thể thu đuôi lại được không?”
Ngân Nhung: “…tại sao.”
Sau đó y lại nghe được chút vị ngọt ngào từ trong giọng nói của đại lão: “Muốn ôm ngươi thật chặt.”
Ngân Nhung nhổng đuôi mình lên.

Thành Dương Mục Thu thấy thiếu niên dùng đuôi đẩy mình ra, không giận, trái lại còn vuốt ve cái đuôi to lông xù mềm mại từng chút một, như đang xoa bóp, dịu dàng đến vô cùng,
Ngân Nhung được vuốt lông rất thoải mái, cũng bị vuốt đi cơn buồn ngủ, cổ họng khàn khàn lên án: “Ngươi thật sự là chim non sao? Sao lại kéo dài được như vậy?”
Thành Dương Mục Thu chân thành vô tội đáp: “Ta chưa từng nói, là ngươi kiểm tra ra.”
Ngân Nhung: “…” Thế mà đúng mới đau.
Lúc khảo nghiệm đó, y đã thấy hàng sẵn có của lô đỉnh cực phẩm tương đối hùng vĩ rồi, người bình thường không thể chịu nổi.

Sau một lần được thử rồi, quả nhiên nghe tiếng không bằng thấy mặt, chuyện y khóc cả đêm vẫn có thể thông cảm được, đổi lại là người khác, ai mà không đau đến khóc cơ chứ?
Ngân Nhung từ đấy não nề, thấy số mình quá là khổ, lại muốn khóc nữa.
Sau một hồi yên lặng, Thành Dương Mục Thu bắt đầu thử tìm chuyện để nói: “Tối qua ngươi, ừm… tu luyện thế nào rồi? Khi nào chúng ta lại song tu nữa?”
Ngân Nhung: “… Nói sau đi, ta đau quá.”
Thành Dương Mục Thu sốt sắng hỏi: “Thật sự đau lắm hả?”
Ngân Nhung: “…ta đã đau tới khóc luôn.” Ngươi điếc hả? Còn phải hỏi?
Lần này đến phiên Thành Dương Mục Thu chìm trong im lặng, qua một lúc, mới vừa thấp thỏm vừa nghi ngờ hỏi: “Chẳng lẽ ngươi khóc không phải là vì thoải mái sao? Ngươi… ây, ngươi …”
Hắn lại bắt đầu thẹn thùng, không nói được.


Ngân Nhung đột nhiên ngộ ra, lại đột nhiên hiểu được, những lời ngụy biện đó hắn học được từ đâu —— chắc chắn là từ trong mớ tiểu thuyết và xuân cung đồ.
Trong tiểu thuyết hay thích viết mấy câu như “vừa đau vừa sướng”, “nước mắt như mưa rơi hoa lê”.
Thật ra y đã phát hiện từ sớm, Thành Dương Mục Thu thừa dịp mình không ở nhà, sẽ lén lút lục lọi mớ đồ mình “thu nhặt”.

Đúng là cái tên muộn tao mà, tu sĩ nhân tộc quả nhiên là kẻ nào cũng ra vẻ đạo mạo, ngoài mặt thì hở chút là nói người ta “vô liêm sỉ”, sau lưng thì âm thầm lặng lẽ xem tiểu thuyết diễm tình.
Hứ, xí!
Thành Dương Mục Thu bất an hỏi: “Thật sự không có chút thoải mái nào sao?”
Ngân Nhung: “… …”
Được rồi được rồi, tại sao y lại phải sỉ vả một con chim no đây chứ? Huống chi song tu thì người được lợi nhiều nhất là mình mà, thế là Ngân Nhung ăn ngay nói thật: “Đau thì đau, nhưng vẫn thoải mái.”
Lúc này Thành Dương Mục Thu mới thở phào nhẹ nhõm, rất xấu hổ hỏi: “Vậy, khi nào chúng ta song tu nữa?”
Ngân Nhung: “…mấy ngày nữa đã.” Hồi xưa sư phụ tùng dạy y “Nếm được khổ đau trong đắng cay, mới là hồ ly trong hồ ly” song tu không thể dừng được, chỉ có điều là, đau thật sự, bây giờ còn rát đây, y phải tạm nghỉ đã.
Sau lần song tu đó về sau, Ngân Nhung cảm thấy thái độ Thành Dương Mục Thu đối với mình có chuyển biến vô cùng lớn.
Trước kia hắn ngay cả liếc mình một cái cũng chẳng muốn, dù vô tình chạm mắt với y đi nữa, thì trong mắt của hắn chỉ có căm ghét, vẻ kỳ thị lộ rõ trên mặt.
Mà bây giờ, Ngân Nhung đi tới đâu, Thành Dương Mục Thu theo tới đó, còn thực hiện lời hứa rất tích cực —— lời đề nghị may đồ mở sáp bán trước đó, thật sự bắt đầu triển khai.
Mấy ngày nay, Ngân Nhung vẫn khoanh chân tĩnh tọa, cố gắng tiêu hóa tinh hoa vẫn còn lưu lại trong cơ thể mình của lô đỉnh, hóa nó thành linh lực, để tăng tu vi mình lên.


Thành Dương Mục Thu thì lại yên lặng ngồi bên cạnh thêu thùa may vá, tìm được bao nhiêu vải trong nhà là lấy ra dùng hết.
Khăn tay, kiếm tuệ, dây cột… tực rỡ muôn màu, không chỉ chế tác tinh mỹ, còn bổ sung pháp chú phòng ngự trong đó.
“Chắc chắn sẽ có thể kiếm được không ít linh thạch!” Mắt Ngân Nhung sáng rực lên, thế này thì đâu chỉ là nhặt được một lô đỉnh, thật sự phải là nhặt được một con gà đẻ trứng vàng!
Thành Dương Mục Thu – một ông già xử nam mấy trăm tuổi, mới được khai trai không lâu, đang ở độ ăn ngon bén mùi – như một thằng nhóc con mới lớn vắt mũi chưa sạch được nương tử khen ngợi mà không kiềm được muốn khoác lác: “Thế vẫn chưa là gì đâu, kiếm được tiền rồi, mua thêm một ít vải vóc, sẽ làm được nhiều hơn nữa, có thể trước kia ta thật sự là một thợ may.”
Ngân Nhung chân tâm thật ý khen: “Giỏi quá.”
Thành Dương Mục Thu khiêm tốn nói: “Nuôi gia đình thôi.”
Thái Vi Cảnh, điện Tham Hoành.
Cảnh Sầm, Hi Hạc đang bảo vệ hồn đăng, vui vẻ nói: “Hồn đăng của sư tôn đã thành lữa tím rồi! Đây là dấu hiệu thần hồn được chữa trị!”
“Sư tôn quả nhiên gặp kỳ ngộ!” Hi Hạc, “Sầm sư huynh, huynh nói xem có chuyện gì xảy ra, sao hồn đăng có thể đổi màu trong một đêm?”
Cảnh Sầm thận trọng nói: “Bất luận xảy ra chuyện gì, qua bốn năm lần nữa, là sư tôn đã có thể đột phá thành công, hẳn chẳng mấy chốc nữa sẽ trở về.

A Hạc, ta canh ở đây, đệ đi thông báo cho Tề Sương, Đỗ Ách, chuẩn bị loan giá nghênh tiếp sư tôn.”
“Vâng.” Hi Hạc đáp ứng nói, ra điện Tham Hoành rồi, hãy còn phỏng đoán: “Không biết sư tôn có kỳ ngộ gì, nhưng sư tôn lão nhân gia người kinh tài tuyệt diễm, chuyện gặp phải chắc chắn cũng kinh tâm động phách, muốn biết chuyện xảy ra tối hôm qua quá…”
Thành Dương Mục Thu kinh tài tuyệt diễm, sau khi đã chắc chắn thêm việc mình hẳn là một thợ may, chuẩn bị xong đồ thuê, đang rất ngoan ngoãn quấn quít lấy Ngân Nhung, nhất định đòi đi theo ra chợ.
__
Mới tiêm ngừa xong, tay đau muốn rụng ra, may là chương này ngắn….



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.