Lông Xù Thì Có Ý Đồ Xấu Gì Đâu

Chương 17: Chương 17




Ngân Nhung trêu đùa Lan Chi xong, mới cẩn thận từng chút một đi vào sòng bạc Như Ý, quả nhiên thuận lợi tìm được sư phụ của mình.
Đông Liễu bây giờ là nam thân —— Ngân Nhung cảm thấy, nếu như dám ân khách, nhân tình của sư phụ mình nhìn thấy khuôn mặt này của ông, e là sẽ bị dạo sợ đến không dám làm người ——lão nhân gia mặt mũi râu ria xồm xàm, hai mắt đỏ đậm, đang khí thế dời sông lấp biển, miệng thét to “Tiểu tiểu tiểu!”
Đến khi nhà cái mở chung xúc xắc ra, Đông Liễu đạo quân suýt chút nữa đã một tay hất bay cái bàn, thở ra một tràng tiếng chửi khó nghe, sau đó trừng đôi mắt đã hằn kín vây máu đỏ tươi, quát lên: “Ngân Nhung!”
Cổ Ngân Nhung co rụt lại, chợt muốn chạy đi.
Đông Liễu hai ba bước đi tới tóm chặt cổ áo y: “Nhãi con, bảo sao hôm nay số ta đen thế, đã nói với con một trăm lần rồi, không cho đến phá lão tử, không nhớ được hả?”
Ngân Nhung vốn chỉ muốn tìm sư phụ hỏi cách “song tu” thật sự mà không phải chỉ là “thải bổ”, thấy hơi chột dạ, nhưng khi nãy qua gặp được Lan Chi, trong lòng thêm chuyện, bây giờ bị đối mặt chất vấn như vậy, trái lại còn hùng hồn hơn, cổ cứng lên: “Con gặp Lan Chi cô cô rồi, cô ta đã nói hết mọi chuyện cho con biết!”
Bàn tay đang chuẩn bị đánh người của Đông Liễu dừng ở giữa không trung.
Ngân Nhung thấy thế, càng vững tin Lan Chi không lừa mình, từ từ trở nên kiêu ngạo, nói dối: “Sư phụ, con biết hết cả rồi, còn gạt con làm gì nữa, đâu cần đâu chứ?”
Đông Liễu mắng một câu “thằng oắt con”, ánh mắt hơi tránh né: “Lão tử hoàn toàn không biết mi đang nói gì.”
Dù sao vật đổi sao dời, Ngân Nhung vốn không mấy để ý đến người hại mình năm đó, nhưng thái độ của sư phụ ngay lúc này, thì lại càng muốn tìm hiểu rõ ràng.
Ở bên này, Ngân Nhung quấn lấy Đông Liễu, một bên khác, Thành Dương Mục Thu lấy mạng con cóc đó xong, thì phát hiện ra người đang theo dõi mình, nhưng chỉ bất động thanh sắc di chuyển lung tung, chậm rãi đi từ hoa phố tới nhà dân, khách điếm rồi đến phố chợ.
Đến khi đi dạo hết toàn bộ trấn Tỳ Bà rồi, Thành Dương Mục Thu mới tìm được một nơi trống trải không người, trầm giọng nói: “Đi ra.”

Một lát sau, một vài thanh niên tu sĩ áo bào hoa lệ bước ra từ chỗ tối, Thành Dương Mục Thu có thể cảm giác được, tu vi của bọn họ đều trên mình, có ít nhất ba vị Nguyên Anh lão tổ —— theo phong tục tại trấn Tỳ Bà, tu sĩ Kim Đan là “kỳ tài ngàn năm khó gặp”, Nguyên Anh tất nhiên là “lão tổ nằm ngoài tầm với”.
“Quả nhiên ngươi ở đây.” Các vị “lão tổ” trông còn lo lắng hơn Thành Dương Mục Thu nữa, bốn năm người đứng thành kiếm trận, vây Thành Dương Mục Thu vào giữa như lâm đại địch.
Ngàn vạn năm trong giới tu chân, chẳng thiếu sự xuất hiện của một vài thiên tài vượt cấp khiêu chiến, nhung chỉ giới hạn trong một đấu một, trong lòng Thành Dương Mục Thu rõ ràng, nếu như hôm nay muốn dễ dàng thoát được, thì cách tốt nhất đó là tranh thủ thời gian cưỡng ép đột phá.
Nhưng đột phá trong sự bao vây của cường địch, hình như lại càng mạo hiểm hơn…
“Các ngươi là người phương nào? Vì sao theo dõi ta?” Kế sách trước mắt, tạm thời chỉ có kéo dài thời gian.
Nhưng các vị “Nguyên Anh lão tổ” lại có vẻ rất kiêng kỵ một tu sĩ kỳ Kim Đan như hắn, không một ai dám manh động, thế mà lại có người đàng hoàng trả lời: “Ngươi thật sự không nhận ra chúng ta là ai sao?”
Đông Liễu đã ngồi trước bàn cược mấy ngày mấy đêm không chợp mắt, đầu óc không được rõ ràng lắm, ban đầu thì đúng thật là có bị lời nói dối của đồ đệ mình làm rối loạn tâm thần, nhưng rất nhanh đã nhận ra, hậu quả của lời thề châm ngôn rất nghiêm trọng.

Lúc trước ông phải mất rất nhiều công sức, mới niêm phong được cái miệng của Lan Chi, không phép cô ta nói chuyện đó với bất cứ một người nào, cô ta là người biết rõ mức độ nguy hiểm trong đó, gan đâu mà dám vi phạm lời thề?
Chắc chắn là oắt con hồ ly lại lừa ông!
Đông Liễu ngậm chặt miệng không chịu nói gì, đúng kiểu vô lại “lão tử biết hết, nhưng không nói cho mi đó, có bản lĩnh thì mi đánh ta đi”.


Ngân Nhung thật sự không có cách nào, thấy sư phụ của mình lại bắt đầu mất kiên nhẫn, vội vàng trở về bàn cược, trong lúc tình thế cấp bách, bèn lùi bước cầu chuyện khác, bật thốt lên: “Sư phụ, vậy người dạy con phương pháp song tu đi!”
“Sao?” Đông Liễu, “Con học cái đó làm gì?”
Dù sao thì sư phụ cũng đang đứng lù lù ngay đây, cũng sẽ không bỗng dưng bỏ chạy, chuyện xưa xửa xừa xưa từ nhiều năm trước y muốn hỏi lúc nào chẳng được, bây giờ phải nhân lúc sư phụ mình đang đuối lý, phải nhanh chóng hỏi việc quan trọng.
“Hồi trước sư phụ có nói với con, song tu giống với thải bổ nhưng vẫn có điểm khác, một cái là đôi bên cùng có lợi, còn một cái là thiệt người lợi mình.” Ngân Nhung xoa xoa tay hỏi.
Có nhan sắc thật sự như là một tài năng bẩm sinh khan hiếm, vốn là động tác mang đến cảm giác hơi dung tục, nhưng y làm lại khiến người ta cảm thấy xinh xắn đáng yêu.

Ngân Nhung mở to đôi mắt tròn trịa màu hổ phách long lanh ngập nước, làm nũng: “Sư phụ, dạy con đi mà.”
Trong sòng bạc tiếng người huyên náo, vàng thau lẫn lộn, hiển nhiên không phải nơi thích hợp để truyền đạo dạy nghề.

Đông Liễu vuốt chòm râu quai nón, nắm cổ áo đồ đệ mình, như xách con gà con, mang y đi lên lầu.
Trên đó có chuẩn bị nhã gian cho khách chơi nghỉ ngơi tạm thời, Đông Liễu làm con nghiện bài bạc có thâm niên thể diện vẫn phải có, căn phòng này là được ông bao trọn quanh năm, tuy đơn sơ, nhưng vẫn yên tĩnh đủ riêng tư.
“Tiểu Ngân Nhung nhi, con nói thật cho sư phụ nghe, có phải con động lòng rồi hay không?” Đông Liễu nghiêm túc hỏi.

Ngân Nhung theo bản năng đứng thẳng người, sư phụ từng ân cần dạy bảo, lời nói còn văng vẳng bên tai: “mị yêu kỵ nhất là động lòng”.
Ngân Nhung nghiêm mặt nói như chặt đinh chém sắt: “Không có!”
“Chỉ là lô đỉnh nhà con…” Ngân Nhung nuốt câu “vừa đảm đang vừa biết kiếm tiền” vào, chuyển chủ đề, nói, “Dùng rất tốt, tu luyện mấy lần, tu vi của con đã tăng mạnh hơn, sư phụ, con không nỡ hút khô hắn, người cũng biết mà, lô đỉnh khó tìm được, cực phẩm lô đỉnh càng hiếm hơn.”
Đông liễu: “Đưa tay cho ta.”
Đông Liễu xem mạch Ngân Nhung, âm thầm kiểm tra tu vi của y, vẻ mặt kinh ngạc, sau đó dần dần hoà hoãn lại, đổi thành ý cười, liên tục nói: “Không tệ!”
“Thật sự không ngờ, tiến bộ thần tốc!” Đông Liễu cười híp mắt nhìn Ngân Nhung, dáng vẻ tuổi già an lòng, ánh mắt đó cứ như là “thằng con trai đần độn cả chữ cũng không biết đọc trong nhà tự dưng đi thi hương lại được giải nguyên”.
Ngân Nhung bị nhìn thấy hơi xấu hổ, lại nghe Đông Liễu nói: “Phương pháp song tu không khó, con đã đã thông hiểu đạo lí của thuật thải bổ rồi, chỉ cần sau khi thải bổ, lần sau làm chuyện phòng the, thì lấy một phần tinh khí đã chuyển hóa hóa thành linh lưu…”
“Cứ như vậy, thì hai người các con sẽ đôi bên cùng có lợi, con cũng không có tổn thất gì, chỉ là tu luyện càng phức tạp, hiệu suất càng thấp hơn.

Bình thường mị yêu chúng ta sẽ không lãng phí thời gian như vậy, chỉ có với đạo lữ mới tận tâm như thế thôi.

Nhưng lô đỉnh của con đúng là khó tìm được, khổ tâm chút cũng đáng… những gì sư phụ dạy con có nhớ chưa?”
Ngân Nhung: “Nhớ rồi ạ!”
Đông Liễu ngáp một cái: “Trở về thử xem, có gì không hiểu thì đến Hồng Tụ lâu tìm ta, đừng đến quấy rối lúc lão nhân gia ta gỡ vốn.”

Ngân Nhung biết sư phụ mình đang hạ lệnh đuổi khách, chuẩn bị quỳ an đàng hoàng, lại thấy Đông Liễu chậm rãi xoay người, dùng loại giọng điệu tùy tiện như tiện thể nói ra, nhẹ nhàng nói: “Còn nhớ lúc trước con hỏi ta chữa thương cho nó như thế nào không?”
Ngân Nhung: “Hả?”
Đông Liễu: “Là lúc con vừa nhặt được lô đĩnh đó, lão tử bắt mạch kê thuốc cho nó, con lịch bịch chạy theo ra, hỏi ta có cách nào trị tận gốc không.”
Ngân Nhung nhớ ra, lúc trước Đông Liễu kết luận Thành Dương Mục Thu mất hết tu vi, thấy lô đỉnh của mình nản lòng thoái chí, y thấy hắn đáng thương, mới đuổi theo ra hỏi sư phụ, có cách nào chữa cho hắn không.

Nhưng khi đó Đông Liễu chỉ nói một nửa, sau đó thì không nói tiếp, chỉ bảo là nếu cứ như thế mà dây dưa không rõ với hắn, thì có thể sẽ động lòng, không tốt cho tu hành.
Đông Liễu: “Dù thì bây giờ nó cũng chạy được nhảy được rồi, không phải dùng đến nữa, thì thôi ta dạy luôn cho con vậy.

Đây là bí thuật của mị yêu chúng ta, trong lúc đang song tu thì con chỉ cần chia một nửa yêu đan cho nó, sẽ có tác dụng cải tử hoàn sinh.”
“Nhưng mà chuyện đó, tuyệt đối không được nói ra, đó là bí mật bất truyền của mị yêu chúng ta! Vì sau này con cũng phải dùng biện pháp giống như vậy để thu hồi yêu đan lại, thì tu vi của ngươi mới có thể khôi phục được, cho nên, dù hiệu dụng của phương pháp đó tốt nhưng cũng rất nguy hiểm, có biết bao nhiêu mị yêu si tình vì gặp phải kẻ bạc tình thay lòng, làm hỏng tu vi cả nửa đời mình.”
Ngân Nhung tỉnh tỉnh mê mê gật đầu.
Đông Liễu xỉa xỉa ngón tay lên trán tiểu đồ nhi của mình: “Đừng có bỏ ngoài da, lời của sư phụ con phải nhớ lấy —— ”
Lời còn chưa dứt, ngoài cửa sổ đột nhiên u ám, ngay sau đó là sấm vang chớp giật, Đông Liễu nằm sấp bên cửa sổ, ló đầu ra, kinh ngạc nói: “Là kiếp vân! Kỳ lạ, vị lão tổ nào lại đi độ kiếp ở trấn Tỳ Bà?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.