Lông Xù Thì Có Ý Đồ Xấu Gì Đâu

Chương 18: Chương 18




Kiếp vân cũng chia ba bảy loại, màu sắc càng nhạt, càng dễ dàng vượt qua, nhưng cũng đồng nghĩa với thực lực của người độ kiếp giả càng yếu, trong đó lấy màu trắng là yếu nhất, sau đó là màu cam, màu đỏ thẫm, đến màu tím là màu mạnh nhất.
Kiếp vân đang tàn phá ngoài cửa sổ bây giờ, là màu tím, mà còn là màu tím đậm nhất, gần như màu mực.
Gần ngàn năm nay trấn Tỳ Bà chưa từng có Nguyên Anh lão tổ độ kiếp chứ đừng nói đến loại kiếp vân tím sẫm trong truyền thuyết như thế này.

Không ai không muốn chiêm ngưỡng tôn tư thế oai hùng của vị Tiên tôn, nhưng chẳng ai dám bước một bước ra khỏi cổng.
Ngân Nhung cũng sợ sợ sệt sệt núp trong gian nhã gian của sư phụ mình, chỉ dám hé mắt trộm hòng nhìn ra ngoài từ khe cửa sổ, lôi kiếp từ Kim Đan đến Nguyên Anh có chừng bảy bảy bốn chín đạo, đợi đến khi kiếp vân tản ra đi hết, thì sắc trời đã gần đến hoàng hôn.
Đến cùng thì hôm nay Đông Liễu cũng không toại nguyện thành công trở mình —— giới tu chân cường giả vi tôn, lòng ngưỡng mộ sức mạnh thì gần như ai ai cũng có.

Ngay cả  những con bạc ở lầu dưới, sau khi vị đại năng không biết tên đó độ kiếp xong, đã từ sòng bạc nối đuôi nhau đi ra, vì phương hướng của lôi kiếp, hòng muốn chiêm ngưỡng bái lạy lão tổ mới vừa ra lò.
Hai sư đồ Ngân Nhung cũng không phải là ngoại lệ, theo đám người đi ra, vẫn chưa kịp thấy người, lại ngửi được mùi máu tanh nồng đậm, thấy rừng dâu đã bị cháy thành tro.
“Lôi kiếp của Nguyên Anh lão tổ ghê gớm vậy sao?”
“Khốc liệt thật đấy, chắc không phải là lão tổ độ kiếp thất bại đó chứ?”
“Không đúng, rõ ràng là đánh nhau mà! Chắc chắn là cách đây không lâu nơi này vừa mới xảy ra một trận ác chiến!”
“Có thể ngang vai ngang vế với Nguyên Anh lão tổ, thì tu vi chắc còn cao hơn nữa, trước đó khả năng cao là lành ít dữ nhiều rồi.”
Mọi người mồm năm miệng mười, cùng cảm nhận được mùi vị của nguy hiểm, không ai dám lại tiếp tục bước lên phía trước tìm tòi hư thực —— sùng bái kẻ mạnh là một chuyện, nhưng hiện trường đấu pháp của kẻ mạnh thì chẳng ai muốn dính líu, không ai muốn làm cá trong chậu bị chịu tai vạ.
Mọi người dần dần tản đi, Đông Liễu đã làm nóng người xong tinh thần cũng tỉnh táo lại, chạy như bay về phía sòng bạc, hẳn là trong đầu chỉ còn mỗi suy nghĩ muốn “gỡ vốn”, đã hoàn toàn ném tiểu đồ đệ của mình ra sau đầu.
Ngân Nhung đã quen với thói vô trách nhiệm của sư phụ, không thèm để bụng, chậm rãi theo đám người đi trở về, có điều bước được bốn năm bước đã quay đầu nhìn rừng dâu cháy đen đó một lần.

Cuối cùng là vị Tiên tôn nào, mới có thể gặp kiếp vân mạnh đến vậy đây.
Ngân Nhung lòng đầy ngưỡng mộ, nhưng đáng tiếc là mấy lần gom góp dũng khí, cũng không có gan mạo hiểm.
“Ngân Nhung.” Có người nhỏ giọng kêu tên y.
Ngân Nhung cảnh giác giật giật tai hồ ly xù lông, quả nhiên gặp được người quen, “Lan Chi cô cô? Gọi ta có chuyện gì?”
Lan Chi gọi y lại nhưng không nói lời nào, bộ dáng thì cứ như là muốn nói lại thôi, ngay lúc Ngân Nhung sắp mất kiên nhẫn, định quay đầu rời đi, Lan Chi mới cắn cắn môi, dùng âm lượng chỉ có hai người họ mới nghe được, nhỏ giọng nói: “Hình như nhân tình của ngươi mới vào rừng dâu đó đó.”
Ngân Nhung: “?”
Nhân tình gì cơ? Thành Dương Mục Thu? Làm sao cô ta biết Thành Dương Mục Thu?
Ngân Nhung cảnh giác nói: “Ta không có nhân tình gì cả, cô đừng có lừa ta.”
“Ngươi tin cũng được, không tin cũng chẳng sao,” Lan Chi nói, “Nói thế nào đi nữa, thì ngươi cũng đã cứu ta từ trong tay Đồ Miệng Rộng, còn không so đo hiềm khích lúc trước, không đả thương ta… coi như ta nợ ơn ngươi, cho nên mới nói chuyện mình biết cho ngươi nghe.”
“Tất nhiên là ta chưa từng thấy nhân tình của ngươi, nhưng lúc Đồ Miệng Rộng trói ta, từng nhắc đến hắn.

Mà dạo gần đây ta chầu chay (1) với mấy vị ân khách từ nơi khác đến, biết được một số chuyện.” Cô ta hàm hồ nói, “Lai lịch của mấy vị ân khách đó không nhỏ, đến trấn Tỳ Bà để tìm người, ta chỉ suy đoán thôi, có lẽ đo là nhân tình của ngươi.”
“…” Thật ra nghe đến đoạn “đến trấn Tỳ Bà để tìm người”, tim Ngân Nhung cũng đã chìm xuống.
Tìm người, lai lịch không nhỏ, kiếp vân…
Điều đó có nghĩa là trong đám kẻ thù còn có vị Nguyên Anh lão tổ mới vừa đột phá! Lô đỉnh của nào có phải là đối thủ của bọn họ đâu! Rừng dâu như vậy còn cháy trụi, chắc hắn không tan thành mây khói luôn đó chứ??
Lan Chi: “Nếu là hắn thật, thì bây giờ còn có thể kịp gặp nhau một lần cuối.”
“Lan Chi tỷ tỷ, cảm ơn tỷ.” Ngân Nhung trịnh trọng tạ ơn cô ta, rồi xoay người rời đi.

Đây là lần đầu tiên Lan Chi không bị Ngân Nhung cố tình gọi “cô cô”, nhưng trong lòng lại có phần ngũ vị tạp trần, không nhịn được gọi theo một câu với bóng lưng của y: “Thật ra ta cũng chỉ là suy đoán thôi, ngươi… nhớ cẩn thận đó!”
Chỉ trong chớp mắt Ngân Nhung đã hóa thành tiểu hồ ly, con thú non nho nhỏ chạy sát dưới đất, lớp lông xõa tung bao phủ cơ thể phập phồng theo động tác chạy trốn, rất nhanh đã biến mất không thấy đâu.
Đến khi tìm thấy được Thành Dương Mục Thu, thì cảnh tưởng đó y chang như lần đầu gặp hắn.
Hắn ngã trên đất, hôn mê bất tỉnh, trông có vẻ còn nhếch nhác hơn lúc mới gặp, áo vải bình thường không có chút pháp lực phòng ngự nào bị sét đánh thất tan bát tác, để lộ phần cơ bụng với đường nét căng đầy, da thịt cũng bị nhuộm cháy đen, tay cầm một thanh kiếm trắng lóe lên ánh hàn quang lạnh lẽo, xung quanh là mấy cỗ thi thể nằm ngang dọc tứ tung.
Lưỡng bại câu thương.
Ngân Nhung không có lòng suy nghĩ tại sao lô đỉnh nhà mình đối đầu với “Nguyên Anh lão tổ” mà còn có thể “lưỡng bại câu thương” được, chỉ lo kinh hồn bạt vía chạy đến, duỗi tay thăm dò hơi thở của Thành Dương Mục Thu.
Cũng như lần đầu tiên gặp mặt, Thành Dương Mục Thu bất chợt mở mắt ra, nhưng lần này trong mắt không có sát khí, mà là dịu dàng lưu luyến Ngân Nhung đã quen, “Ngân Nhung Nhi, sao ngươi tìm đến đây?”
Có lẽ là do giọng nói quá yếu ớt, bờ môi tái nhợt, Ngân Nhung chỉ vừa nghe thấy câu đó, mũi đã cay cay, đau lòng xoa xoa mặt Thành Dương Mục Thu, chạm phải gốc cằm loe ngoe râu, “Bị thương ở đâu? Ta mang ngươi trở về chữa thương, ta đi tìm sư phụ…”
Thành Dương Mục Thu lại lắc đầu: “Chạy mau, vẫn còn truy binh.”
Vừa dứt lời, đã nôn ra một ngụm máu, tình cảnh ngay sau đó, làm Ngân Nhung sợ đến bay mất ba hồn bảy vía, mái tóc đen nhánh của lô đỉnh nhà mình, dùng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được biến thành màu trắng, chỉ có đôi môi tái nhợt là bị máu nhuộm thành màu đỏ tươi.
Đây là… thiên nhân ngũ suy?
Khi nào các đại năng từ Nguyên Anh trở lên trong trạng thái đèn cạn dầu thì mới xuất hiện hiện tượng thiên nhân ngũ suy, Ngân Nhung vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, lẩm bẩm hỏi: “Ca ca, cuối cùng thì huynh là ai vậy?”
Thành Dương Mục Thu chỉ cười khổ, dùng chút khí lực cuối cùng để nói: “Ngân Nhung, chạy mau.”
Như là để đáp lại lời của Thành Dương Mục Thu, từ đằng xa xa truyền đến tiếng bánh xe ầm àm, dù Ngân Nhung là một con tiểu yêu thôn quê không có hiểu biết gì nhiều, nhưng cũng có thể cảm nhận được linh lực dâng trào theo đến.
Đó chắc chắn không phải là xe ngựa thông thường, mà là pháp khí di chuyển chỉ có tông môn, thế gia lớn mới có được, còn khoa trương hơn ngự kiếm phi hành, có thể mang theo nhiều tu sĩ.
…chắc không phải là mang theo thiên quân vạn mã đến diệt trừ, ừm, một người đó chứ?
Cuối cùng thì lô đỉnh của mình là thần thánh phương nào vậy! Đến mức phải hưng sư động chúng như vậy?

Lý trí nói cho Ngân Nhung biết, bây giờ nên lập tức, lập tức chạy trốn, ở lâu thêm một khắc đều là nguy hiểm trí mạng.
Ngân Nhung khẽ cắn môi, trong lòng yên lặng thuyết phục mình: Cho dù lô đỉnh có tốt, cũng không quan trọng bằng cái mạng nhỏ, lô đỉnh không còn có thể đi tìm nữa, nhưng mất mạng rồi, thì mất hết tất cả, sống chung vui vẻ thì làm sao? May mấy con búp bê vải thôi mà, không đến mức nhớ mãi không quên, ra chợ bán vài món đồ thêu, linh thạch kiếm được hắn cũng dùng mà, tuyệt đối không được nhẹ dạ!
Hơi thở Thành Dương Mục Thu yếu ớt, vẫn dùng chút sức lực cuối cùng không ngừng lẩm bẩm lặp lại: “Ngân Nhung, chạy mau.” Dường như bốn chữ đó là nguyện vọng trước lúc lâm chung của hắn vậy.
Ngân Nhung: “…”
Mẹ nó, thôi được rồi.
Ngân Nhung khẽ cắn môi, lấy tốc độ như sợ mình hối hận, vác Thành Dương Mục Thu lên lưng mình, cõng hắn cố gắng bỏ chạy.
“…ngươi làm gì vậy?” Có lẽ là Thành Dương Mục Thu thật sự sắp gặp hạn lớn, không còn sức lực giãy dụa nữa, ngay cả lời chất vấn cũng ỉu xìu.
“Tiết kiệm sức một chút, đừng nói chuyện.” Ngân Nhung thở hồng hộc nói.
Thân hình Thành Dương Mục Thu cao lớn, hai chân rất dài, khi bị y cõng trên lưng, thì hai chân gần như là bị kéo lê trên đất, cơ thể mảnh khảnh nhưng rắn rỏi, vẫn có thể thấy được một phần trọng lượng.

Nhưng cũng may là qua mấy ngày nay Ngân Nhung được lợi nhờ song tu, tu vi tăng cao, một một nam tử trưởng thành cao lớn vẫn có thể bước đi như bay.
Ngân Nhung được nuôi thả từ nhỏ, thuộc nằm lòng từng nhành cây ngọn cỏ ở trấn Tỳ Bà, hoàn toàn xứng đáng với cái danh địa đầu xà.

Y dám cược là bọn “truy binh” không quen với địa hình, muốn kéo dài thời gian, tranh thủ một chút hi vọng sống.
Thái Vi Cảnh, trong điện Tố Hoành trên ngọn núi, Cảnh Sầm và Hi Hạc đang bảo vệ hồn đăng, bỗng nhiên cùng đồng thời đứng dậy.
Lần này không chờ Hi Hạc nhắc nhở, Cảnh Sầm vẫn luôn luôn trầm ổn đã nói: “Đi lấy mật thư.”
Mật thư trong túi gấm mà sư tôn để lại cần có các đệ tử thân truyền cùng có mặt ở đây, mới có thể mở ra được.

Hi Hạc không dám trì hoãn, vội vội vàng vàng đi tìm mấy vị sư huynh đệ Tề Sương, Đỗ Ách, đợi đến khi lấy mật pháp mở mật thư ra, Cảnh Sầm sầm giọng căn dặn: “Khởi hành ngay tức khắc, đi đến Tuyết Quật cốc bên ngoài trấn Tỳ Bà.
Ngân Nhung kéo Thành Dương Mục Thu vào một lăng tẩm bên trong một cung điện dưới lòng đất.

Nghe mấy cụ ông cụ bà trong thôn trấn nói, đây là một quần thể lăng mộ của một gia tộc lớn đã sa sút nào đó, không biết đã tồn tại bao nhiêu năm rồi, nói chung là từ trước khi có trấn Tỳ Bà, cung điện dưới lòng đất này đã có.
Trên nóc cung điện dưới lòng đất có một pháp trận phòng ngự, dùng để che giấu vị trí, cũng có thể đồng thời che giấu khí tức của sinh vật xông vào.

Những người lớn tuổi đáng tin không cho phép trẻ con đến đây, nhưng người giám hộ của Ngân Nhung là Đông Liễu đạo quân, trước giờ vẫn luôn cách rất xa với hai chữ “đáng tin”.
Khi Ngân Nhung vừa hóa hình thành đứa trẻ, đã từng đi lạc vào đây, bị nhốt ròng rã bảy ngày bảy đêm trong cung điện dưới lòng đất.

Lúc được Đông Liễu gần như sắp phát điên tìm thấy, thì ông không nói một tiếng nào, đánh cho y một trận, khóc đến khi nấc lên, sư phụ mới ngừng tay, rồi bất ngờ mua gà quay cho y ăn no nê.
Trải nghiệm của Ngân Nhung đối với cung điện dưới lòng đất sâu sắc như vậy, nên ký ức chưa từng phai.
Tính tò mò của trẻ con, một trận roi tất nhiên không thể bóp chết được, nhiều năm như thế, Ngân Nhung đã thăm dò hết toàn bộ mệ cung này rồi, nhắm mắt cũng có thể tránh được phù chú công kích, toàn thân trở ra.
Y đặt Thành Dương Mục Thu trên một mảnh đất trống, đây là một nhĩ thất nho nhỏ, không có quan tài, dưới đất là cả một khối tinh ngấn thạch bóng loáng, thở dài nhẹ nhõm: “Ca ca, tạm thời thì chúng ta an toàn rồi, chỗ này không ai tìm được đâu.”
Thành Dương Mục Thu có thể cảm nhận được sinh mệnh của mình đang nhanh chóng trôi qua, trong trận đại chiến vừa mới qua, đối phương chẳng những lấy đông địch ít, còn chuẩn bị vô số bùa chú, pháp khí cấp cao, rõ ràng là đã có chuẩn bị mà đến.

Mà hắn còn phải đối phó với kiếp lôi, có thể kéo bọn chúng đồng quy vu tận trước khi chết đã là kỳ tích rồi.
“Đừng phí công nữa, ta đã vào trạng thái thiên nhân ngũ suy rồi, thuốc và châm cứu chẳng chữa được đâu.”
Ngân Nhung không để ý tới hắn, tự nhiên cởi y phục, sau đó lột quần của hắn.
“Ta có cách cứu ngươi,” Ngân Nhung nói, “Ca ca, ta chính là thuốc cứu mạng của ngươi.”
__
(1) chầu chay: 打茶围khách làng chơi đến kỹ viện, chỉ uống trà và trò chuyện với kỹ nữ.
Nguồn: Từ điển Lạc Việt..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.