Lông Xù Thì Có Ý Đồ Xấu Gì Đâu

Chương 51: Chương 51




Trong quán trà tiếng người huyên náo, kinh đường mộc của tiên sinh kể chuyện vừa vang, tiếng khen ngợi lập tức ồ lên.
“Là ở đây.” Thành Dương Mục Thu chắc chắn nói.

Hắn dùng “Tầm Khí Quyết”, có thể xác định khí tức Ngân Nhung dừng ở nơi này.

Nhưng chẳng biết vì sao, tất cả cùng tìm kiếm mấy lần, vẫn chưa tìm thấy bóng dáng của Ngân Nhung hay là Trần Hướng Vãn.
“Chuyện này…” Bốn người kia tất nhiên là tin tưởng năng lực của Thành Dương lão tổ, song vẫn không nhịn được âm thầm lặng lẽ dùng Tầm Khí Quyết tìm người, cũng có cùng một kết luận.
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, Thành Dương Mục Thu chợt cười lạnh một tiếng: “Cổ Xà Ẩn.”
Huyền Loan phản ứng đầu tiên, bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Là thủ đoạn của yêu tộc?”
Huyền Thái: ” Cổ Xà Ẩn là bí pháp trời cho của một số loại xà yêu nào đó, có thể che giấu khí tức, bất cứ pháp quyết tìm người nào cũng không có tác dụng với nó.”
“Chẳng trách, manh mối đứt đoạn ở đây rồi, nên là, bây giờ chúng ta chỉ có thể xác định được nơi cuối cùng bọn họ xuất hiện là quán trà này?”
Thành Dương Mục Thu không nói rõ dàng, dặn dò: “Đi thăm dò thử.”
Thói quen của bậc bề trên, nên phân phó người khác làm việc một cách rất tự nhiên, có điều bốn người kia tự nhiên cũng thần phục với kẻ mạnh.

Thế là bốn vị đại năng đỉnh cao Nguyên Anh, rồi ngoan ngoãn lên đường tìm hiểu tin tức vụn vặt, lần lượt dò hỏi khách ăn từng bàn, càng không thể quên tiểu nhị và tiên sinh kể chuyện.
Sau cùng thì tin tức tìm được gần như đúng với những gì Thành Dương Mục Thu phán đoán, hai người họ mất tích đã là chuyện của mấy ngày trước:
“Ba ngày trước đó, đúng là có một vị lang quân tuấn tú mặc đồ trắng, dùng quạt giấy làm vũ khí.


À đúng rồi, còn có vị tiểu công tử cực xinh đẹp, trông chừng mười lăm mười sáu tuổi, ây da, lão phu sống lâu như vậy vậy rồi, mà xưa giờ chưa từng thấy người nào đẹp đến vậy.

Ngồi trên bục, giữa nhiều quan khách như thế, thoáng nhìn cái là thấy y ngay! Chắc hẳn phải được nuôi dưỡng trong kim tôn ngọc quý, là thiếu chủ của các ngài đúng chứ?”
Bốn người của Vạn Kiếm Tông vội vàng phủ nhận, hỏi: “Người cầm quạt giấy thế nào rồi?”
Nhưng Thành Dương Mục Thu lại hỏi: “Vị tiểu công tử xinh đẹp kia sao rồi?”
Lão tiên sinh kể chuyện: “Hai người đó hả, cùng bị bắt rồi!”
Ba ngày trước.
Khi Ngân Nhung nghe được tiếng xôn xa, thì Trần Hướng Vãn đã đánh nhau với yêu vật kia rồi.
Yêu tộc là như vậy, trong ngày thường nếu như cố tình muốn che giấu khí tức của mình, thì đa số đều có thể làm được, nhưng khi đấu pháp với người khác rồi, thì phải sử dụng yêu lực, yêu khí thường sẽ ngập tới trời.
Ngân Nhung không biết rõ dáng vóc của Trần thiếu chủ, chỉ cảm thấy bên kia yêu khí mạnh mẽ, đoán chắc là một đại lão nào đó đang đấu pháp với một tu sĩ cấp cao mặc áo trắng cầm quạt giấy —— các đại lão đánh nhau, thì tất nhiên là chạy được bao xa thì chạy thôi, tránh khỏi làm người vô tội vị vạ lây.
Cơ mà ngàn lần không ngờ rằng, vừa mới tranh thủ lúc loạn bỏ trốn, hai vị đại lão kia lại một trước một sau đuổi theo, hơn nữa… toàn là đuổi theo mình?!
“???”
Đại lão đánh nhau, mắc mớ gì đến mình chứ?
Nhưng chuyện này cũng không hề ảnh hưởng đến Ngân Nhung đang co giò chạy như bay.
Rất nhanh y đã phát hiện ra, hai vị đại lão một người chiêu nào chiêu nấy tàn nhẫn, một người chỉ là đuổi theo đến cùng không tha, hình như không định lấy mạng nhỏ của y, nhưng nhiêu đó thôi đã đủ hoảng rồi.

Thành Phong Yên là một thành trấn rộng lớn phồn hoa, tu sĩ, phàm nhân, yêu tộc lẫn lộn, Ngân Nhung theo kinh nghiệm nhiều năm trà trộn phố phường, cố tình nhắm vào nơi đông đúc nhộn nhịp chui vào.
Y chui vào một con hẻm nhỏ, con hẻm này, một bên là dãy nhà ở, một bên là mấy hàng nhuộm vải,, trong không khí tràn ngập mùi thuốc nhuộm gay mũi, cùng với yêu khí hỗn tạp… đúng là nơi quá hợp để trốn!
Ngân Nhung hóa thành nguyên hình tiểu hồ ly, lắc lắc lông.


Cơ thể nhanh nhẹn chui vào vườn sau của một nhà nhuộm vải, nơi này không có một bóng người, chỉ giăng đầy vải đã nhuộm xong, đủ loại màu sắc phất phơ giữa trời.

Ngân Nhung trốn dưới đống vải trong vườn sau, nơi này có thể vừa tiến vừa lùi vừa công vừa thủ, đồng thời còn quan sát hoàn cảnh bên ngoài được.
Chỉ trong chốc lát, quả nhiên nhìn thấy con đại yêu nọ đuổi đến, Ngân Nhung ngừng thở, thu yêu khí lại, người cũng hơi co lại, cái đuôi to cuốn lên, co cụm lại thành một cục lông tròn vo bông xù.

Một lát sau, đại yêu chạy xa.
Ngay lập tức, vị bạch y tu sĩ cầm quạt giấy trong tay cũng đuổi đến, Ngân Nhung tiếp tục giả vờ chết, nhưng tu sĩ đó bước thẳng vào, một phát xốc tấm vải nhuộm màu lam trên đỉnh đầu Ngân Nhung.
Ngân Nhung: “…”
“Đừng cử động!” Trần Hướng Vãn nhân lúc trước khi Ngân Nhung nhanh chân nhảy vọt lên vội vàng nói, “Con yêu kia vẫn chưa đi xa, ngươi đi ra ngoài là chịu chết!”
Trước đó Ngân Nhung đã chú ý đến, Trần Hướng Vãn không có ý định lấy mạng của y, chỉ đơn thuần đuổi theo mình mà thôi… nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, y tận mắt nhìn thấy người này đánh nhau với đại yêu, cái gì gọi là kẻ thù của kẻ thù là bạn.

Ngân Nhung quyết định đánh cược một phen, liếm liếm mũi, “chít” một tiếng, còn với vuốt ra đến gần, dùng cơ thể lông xù tròn trịa cọ cọ cẳng chân Trần Hướng Vãn, lấy đó như là đồng ý phối hợp.
“…” Trần Hướng Vãn không ngờ rằng con yêu hồ này sẽ làm động tác thân mật như vậy, cứng đờ lui về phía sau một bước, bất cẩn đụng phải giá phơi vải nhuộm, làm phát ra một tiếng động không nhỏ.
“Ai vậy?” Nhân công trong phường nhuộm nghe tiếng đi ra, với giọng kêu.
Một người một cáo hơi căng thẳng —— con đại yêu đuổi giết Ngân Nhung không rõ danh tính đó ở cách đó không xa —— Ngân Nhung sợ bị phát hiện, linh cơ khẽ động, đọc thầm pháp quyết “Khẩu Xuất Nhân Ngôn”, kêu “meo” một tiếng, sau đó lanh lẹ nhảy vọt ra ngoài, lóe lên một cái rồi biến mất.
“Thì ra là mèo!” Người làm thuê nhìn thấy một cục lông đột nhiên nhảy lên, theo bản năng đá một cước, “Làm ta giật cả mình!”

Người làm thấy giá phơi vải không bị ngã, nên cũng không kiểm tra kỹ lại, đã quay vòng trở vào.

Đợi hắn đóng cửa lại, Ngân Nhung mới tức giận xù lông lên với bóng lưng của hắn.
Sau đó chọn một tấm vải chắc chắn đang treo lơ lửng, nhảy dựng lên, cái mông tròn trịa đầy lông uốn éo, cái đuôi to đầy lông đựng thẳng lên, hai vuốt trước nhanh chóng… dùng sức cào tấm vải đó.
“……” Trần Hướng Vãn, “Ngươi làm gì đó?”
Vuốt của Ngân Nhung rất bén, chỉ mấy lần, tấm vải đã bị cào nát, lúc Trần Hướng Vãn quát y, tấm vải đã nát không giữ được thể trọng của y, cả cục lông rớt xuống, ngay lúc đáp đất, đã biến thành hình dạng thiếu niên.
Mái tóc đen như thác nước, đôi tai hồ ly lông xù trên đỉnh đầu, vẫn là bộ áo lông đỏ quan thuộc, hờ hờ hững hững vắt vẻo trên người, để lộ cần cổ trắng nõn và vòng cổ bằng da màu đen.
Trần Hướng Vãn là thế gia công tử lớn lên trong đại tông môn, ăn, mặc, ở, đi lại cái gì cũng phải nói đến quy củ và lễ nghi, đã bao giờ nhìn thấy ai ăn mặc không nghiêm chỉnh như thế đâu chứ? Nhưng Ngân Nhung ăn mặc thế còn ngại chưa đủ, còn vén áo bào lên, tức giận thấp giọng phản bác: “Là hắn đá ta trước! Xem đi, đá ta đỏ hết rồi này!”
Trần Hướng Vãn cuống quít quay mặt đi, không dám nhìn.
Con yêu hồ này, bởi vì người khác trong lúc vô tình đá mình một cái, đã phải cào rách vải của người ta, còn ngả ngớn như vậy.

Hai người rõ ràng chỉ mới lần đầu tiên gặp mặt, thế mà y đã vén áo lên, từ chỗ cổ lộ ra đó, bên trong con hồ ly tinh đó hoàn toàn không có một mảnh vải! Chỉ có một mảnh da thịt trắng bóc, y muốn mình nhìn cái gì chứ? Trần Hướng Vãn đỏ mặt trước tưởng tượng của mình, trong lòng càng thấy vừa khinh thường vừa không cam tâm, mình vậy mà bị hạ bởi loại yêu lý yêu khí có thù tất báo này sao?
“Mặc y phục cho đàng hoàng! Đây chính là cách mị yêu các ngươi dụ dỗ người khác sao? Ngươi đúng là…” Hàm dưỡng làm cho hắn không nói ra được lời sau đó, song Ngân Nhung lại bỗng nhiên ngộ ra: “Đúng là gì, không biết xấu hổ à?”
Trần Hướng Vãn: “…”
Ngân Nhung cà thọt cà thọt dịch ra xa một chút, đàng hoàng kéo y sam lại, kéo cổ áo sát vào, lẩm bẩm: “Tu sĩ nhân tộc các ngươi lập dị thật, ngay cả mắt cá chân cũng không được nhìn sao? Ta có phải đại cô nương đâu.”
“?”
Trần Hướng Vãn sửng sốt, y bị thương ở chân à? Thì ra, chỉ là để cho mình nhìn chân thôi sao? Nói như vậy, thì đúng là chính mình vào trước là chủ, lòng dạ tiểu nhân.
Hắn trách lầm người, hơi khó chịu, chính không biết như thế nào cho phải, đã nghe Ngân Nhung nói: “Các ngươi tu sĩ nhân tộc lúc nào cũng lấy “không biết liêm sỉ” làm lời cửa miệng à? Ta biết một lão gà giò hơn năm trăm tuổi, cũng thích nói như vậy.”
Trần Hướng Vãn: “……”
Trần Hướng Vãn biết Ngân Nhung không nhận ra mình, kiềm chế lại sóng lớn nổi lên trong lòng, hỏi: “Người năm trăm tuổi mà người nói… là gì của ngươi?”
Ngân Nhung qua loa hời hợt: “Một cố nhân thôi… ây, chẳng phải lúc để nói chuyện này.


Ngươi với con xà yêu kia có quan hệ gì không? Biết hắn tại sao lại muốn đuổi theo ta không? Đạo hữu, sao ngươi có thể tìm được ta ngay vậy?”
Dùng Tầm Khí Quyết tìm người, thì phải quen thuộc với “khí” của người cần tìm.

Trần Hướng Vãn không thể nói mình đã theo dõi Ngân Nhung rất lâu, mơ hồ không rõ đáp: “Ta dùng cách của tu sĩ tìm người.”
Rồi hỏi ngược lại: “Ngươi không quen biết con yêu quái kia? Ta với nó chưa từng qua là.” Còn là lần đầu gặp, ngay trong quán trà đang theo dõi ngươi.
Mà lần đầu tiên gặp mặt, con đại yêu kia đã trực tiếp vạch trần thân phận của hắn, còn hỏi hắn có muốn hợp tác hay không, có thể giúp hắn cào rách mặt “tình địch”.
Trần Hướng Vãn cũng cảm thấy việc này kỳ lạ, đã nghe Ngân Nhung nhanh chóng phân tích: “Biện pháp tìm người của yêu tộc không giống.

Chỉ bằng yêu khí, cái hẻm này bẩn bẩn dơ dơ, hoàn toàn khác biệt với những nơi khác trong thành Phong Yên.

Đúng rồi, còn có chỉ phàm nhân mới mở phường nhuộm, vừa nhìn là biết chỗ ở của người nghèo —— thường thì yêu tộc tương đối nghèo —— quả nhiên nơi này có yêu khí tạp nham, có thể che lấp mùi của ta, nhưng cũng tạm thời thôi, chờ con đại yêu kia nhận ra thì xong đời ngay.

Nói chung nơi đây không thích hợp để ở lâu.”
Ngân Nhung phân tích xong với tốc độ nói rất nhanh mà, rồi không ngừng không nghỉ vào chủ đề: “Cho nên, chúng ta phải nhanh chạy thôi, đạo hữu, ngươi có thể ngự kiếm không?”
Trần Hướng Vãn: “…”
Trần Hướng Vãn thầm nghĩ: Ta không đánh ngươi đã là cực hạn, sao còn phải dẫn theo ngươi chạy trốn?
Thôi, Ngân Nhung là hạng người gì, mấy ngày nay hắn cũng nhìn ra.

Ân oán giữa yêu tộc đến cùng không liên quan tới hắn, hắn không nên dính líu, Trần Hướng Vãn đang chuẩn bị từ chối rời đi, chợt nghe thấy làn hương lành lạnh mê hoặc lòng người, người chợt nhũn ra.
Trong lúc hoảng hốt, bên tai vang lên tiếng nói của Ngân Nhung: “Không còn kịp rồi, ngươi đi trước đi.” Con đại yêu đuổi tới, Ngân Nhung ngoại trừ không tiện biểu diễn điều khiển hàn khí, chỉ còn sót lại sở trường mị thuật, nên muốn chống chọi một trận trước..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.