“Ngân Nhung!”
Thành Dương Mục Thu bỗng nhiên hốt hoảng tỉnh lại từ trong giấc mộng, trong phòng đã không có một bóng người, hắn tên Ngân Nhung mà chẳng nghe ai trả lời, chỉ nghe được tiếng “xột xoạt xột xoạt” máy móc.
Ngay khoảnh khắc này, Thành Dương Mục Thu vẫn chưa tỉnh lại từ trong ký ức, có đôi phần không phân rõ được hồi ức và thực tại, phút chốc quên mất kế bên đang xây nhà.
Lúc đột ngột với tay sang bên cạnh, do dùng sức quá mạnh, mà khung cửa mới vừa dựng xong lập tức đổ sụp xuống đất, phát ra một tiếng “rầm” thật lớn.
Ba con hải ly tinh giật mình hết hồn, trong tiếng thốt lên kinh ngạc mồm năm miệng mười của bọn nó —— “Tường đất dựng rất chắc không thể nào ngã như thế được!” —— Thành Dương Mục Thu ôm lấy Ngân Nhung còn ngây ngẩn.
Ngân Nhung giơ một tay ra, hữu khí vô lực vỗ lưng lên Thành Dương Mục Thu: “Ngươi sắp siết ta chết mất…”
Thành Dương Mục Thu lúc này mới thoáng buông y ra, qua một hồi sau mới lầm bầm nói: “Đúng, đúng, đang xây nhà, ta còn tưởng là…”
Ngân Nhung khó khăn giãy dụa tránh ra khỏi lồng ngực của Thành Dương Mục Thu, bóp vai của mình, “Có chuyện gì vậy?” Tự nhiên tổ tông phát điên lên thế?
Ngay lập tức sau đó, Ngân Nhung nhìn thấy chuyện càng làm cho y khiếp sự hơn nữa —— hay thậm chí có thể “đứng đầu trong những chuyện kỳ lạ của giới tu chân” —— đại năng mạnh nhất giới tu chân, Loại Tiên Thành Dương lão tổ, tổ sư vô tình đạo tâm địa sắt đá, hắn khóc.
Khóc.
Trên đời này người có thể nhìn thấy hắn thật lòng thật dạ cười một lần, e chỉ đếm được trên đầu ngón tay, thế mà y lại được nhìn thấy hắn… khóc?
Ngân Nhung hoàn toàn mất đi năng lực ngôn ngữ, gần như nghi mình đang nằm mơ, đang chuẩn bị nằm xuống rồi tỉnh lại từ đầu, thì đã nghe thấy Thành Dương Mục Thu thì thào nói hai chữ: “Xin lỗi.”
“???”
Ngân Nhung: “Ngươi xin lỗi chuyện gì chứ?”
Thành Dương Mục Thu không trả lời y, nhưng trong lòng rất rõ ràng xin lỗi Ngân Nhung vì điều gì.
Khi gặp lại Ngân Nhung ở Thái Vi Cảnh, thì hắn nghe nói mình thiếu nợ ơn cứu mạng của con yêu tinh này, trong lòng chỉ thấy phiền muộn không thôi, thậm chí còn căm ghét y lo chuyện không đâu đi cứu mình.
Chỉ muốn kết thúc nhân quả thật nhanh, tiễn thứ chướng mắt này rời đi ngay, để mắt không thấy tâm không phiền.
Sau đó, Ngân Nhung từ biệt dứt khoát rời đi, hắn mới hậu tri hậu giác ý thức được cảm giác của mình dành cho Ngân Nhung.
Một đường từ Thái Vi Cảnh đuổi đến thành Phong rồi đến trấn Tỳ Bà, nghe chính miệng Đông Liễu nói Ngân Nhung đã từng thích mình đến cỡ nào, thậm chí vì cứu hắn mà không màng cả tính mạng, lúc đó trong lòng hắn hân hoan.
Bây giờ, đã nhớ ra rõ ràng rồi, lúc đó tuyệt vọng trong cung điện dưới lòng đất, thiếu niên gầy yếu cõng hắn chạy cả một quãng đường, liều lĩnh bảo vệ mình.
Không là do đau hay do gấp, thiếu niên ngồi trên người hắn, vừa thút tha thút thít vừa nói khẽ “đừng chết mà, ta đang cứu ngươi”.
Truyện Xuyên Không
Ký ức khi độ đan, vốn rất mơ hồ nhưng khi tái hiện lại trong “giấc mơ” thì hắn lại nghe được toàn bộ đoạn cằn nhằn liên miên của tiểu hồ ly tinh:
“Ca ca ngươi đừng chết mà, sư phụ ta nói, cả đời mị yêu chỉ có thể độ đan một lần, phải để cho người mình thích nhất, ta trao cơ hội duy nhất này cho ngươi đấy, không được để phí nỗi khổ tâm của ta.”
“Ngươi là lô đỉnh đầu tiên của ta, cũng là nam nhân đầu tiên của ngươi, đây là duyên phận như thế nào chứ? Nhanh tỉnh lại đi, sống lại rồi, sau này ngươi mới có thể hưởng thụ thế giới phồn hoa này, đến lúc đó ta mời ngươi, kêu các tỷ tỷ muội muội tiểu quan đẹp nhất Hồng Tụ Lâu ra tiếp ngươi có được không?”
“Ta hối hận rồi, không gọi bọn họ nữa, ta không muốn ngươi thân thiết với nam nam nữ nữ nào khác hết, chỉ làm lô đỉnh cho ta cả đời có được không?”
“Ca ca cố gắng chút đi, vực dậy tinh thần đi nào! Gắng gượng qua một lần này thôi, ngươi quay về may búp bê vải cho ta, chúng ta cùng nhau lên phố bán, tích góp được ít tiền rồi, chúng ta đổi thành linh thạch, tân trang căn nhà nhỏ lại, đổi lại một chiếc giường lớn, ta không chê ngươi là phế nhân, ở bên người đến khi ngươi già đi có được không?”
“…”
Thì ra, hai người đã sớm phải lòng nhau rồi, thì ra, Ngân Nhung cũng từng thỏa sức tưởng tượng cùng nhau qua một đời một kiếp.
Nhưng cuối cùng hắn đã làm gì.
Trước giờ Thành Dương Mục Thu chưa từng hối hận một cách tha thiết như vậy, nhưng khóc lóc đau khổ chưa bao giờ là phong cách giải quyết vấn đề của hắn.
Hắn ép mình kiềm chế cảm xúc lại, bất động thanh sắc thi một pháp thuật nho nhỏ, sấy khô nước mắt, song không kiểm soát được giọng nói khàn khàn: “Ta biết vì sao mình không nỡ ngôi nhà lá này rồi.”
“Sau này,” Hắn hơi căng thẳng thuật lại những gì Ngân Nhung nói khi đó, “Sau này chúng ta tân trang ngôi nhà nhỏ lại, đổi sang một cái giường lớn, ta bên ngươi, chúng ta từ từ già đi có được không?”
Ngân Nhung: “…”
Thành Dương Mục Thu lo sợ nhìn Ngân Nhung, thấp thỏm chờ đợi câu trả lời của y, lại trơ mắt nhìn thấy tiểu hồ ly tinh nhăn khuôn mặt nhỏ lại, rất không vui hừm một tiếng: “Ngươi mới già đi ấy!”
“Vẻ bề ngoài của mị yêu bọn ta sẽ không bao giờ già đi! Khi nào dừng ở một độ tuổi thích hợp là sẽ không già nữa,” Ngân Nhung nói tiếp, “Ví dụ như sư phụ ta, ông ấy dùng thân nữ để tu luyện mị thuật, mãi mãi chỉ ở hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, phong thái diễm lệ, yểu điệu thướt tha, tướng mạo đó dễ dàng hấp dẫn nam nhân nhất.
Hoặc ví dụ như ta, từ hơn một trăm năm trước đã mang dáng vẻ này rồi, cho dù sau này già rồi, tuổi thọ sắp đến đi chăng nữa thì vẫn giữ nguyên hình dạng, nếu thật sự biến thành lão già tám mươi, chín mươi tuổi, còn
“Chúng ta mị yêu túi da là sẽ không thay đổi lão! Sẽ dừng ở một cái thích hợp tuổi tác liền không dài, ” Ngân Nhung, “Nói thí dụ như sư phụ ta, hắn dùng để tu mị thuật nữ thân vĩnh viễn hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, phong thái điệt lệ, yểu điệu thướt tha, loại kia tướng mạo dễ dàng hấp dẫn nam nhân nhất, lại tỷ như ta, hơn 100 năm trước chính là cái này dáng vẻ, sau đó già rồi, coi như số tuổi thọ sắp tới, cũng sẽ dáng vẻ ấy, đây là chúng ta con đường tu luyện, nếu thật sự biến thành lão già tám mươi, chín mươi tuổi dáng dấp, hoàn lấy cái gì thải bổ nữa? Dùng nếp nhăn kẹp chết nam nhân sao?”
Thành Dương Mục Thu: “……”
Một lời tâm tình mãnh liệt của Thành Dương Mục Thu, trái lại được câu nói của Ngân Nhung xoa dịu không ít nhưng đồng thời cũng sinh ra một cảm giác chua xót khác: Xem ra, Ngân Nhung đã quên đi lời thề non hẹn biển chính mình đã nói trong trong cung điện dưới lòng đất hôm ấy.
Nhưng có thể nhìn ra, bất kể tình nghĩa sâu bao nhiêu thì cũng không thể chịu được mài mòn hết lần này đến lần khác.
Vừa khéo, mình lại là bên xóa nhoà tình cảm giữa hai người họ.
Nhưng, mất bò mới lo làm chuồng, tức là vẫn chưa muộn.
Thành Dương Mục Thu tốt tính xin lỗi: “Là ta không tốt, sau này sẽ không nói lung tung nữa.”
Hẳn là trong xương Ngân Nhung đã mang dòng máu của một vị yêu phi họa quốc đồng tộc trứ danh nào đó, dù chưa từng làm vương phi, nhưng vẫn rất biết ỷ sủng sinh kiêu, lập tức bò xuôi theo cột, “Vậy thì ngươi phải nhớ kỹ đó, không được tái phạm!”
Thành Dương Mục Thu: “Nhớ rồi, không tái phạm nữa.”
Ngân Nhung: …oa.
Sao tổ tông lại nghe lời như thế vậy? Thì đây là cảm giác được người ta theo đuổi đó sao? Hơi sướng nha, trên đời người mà có thể vênh mặt hất hàm sai khiến với Thành Dương lão tổ, chắc chỉ có một mình mình thôi nhỉ?
Người ta nói Thành Dương Hoành mạnh nhất thiên hạ này, thế mà lại nghe lời mình răm rắp ư? Vậy có phải mình còn hơn cả người mạnh nhất thiên hạ không?
Ngân Nhung phổng cả mũi trước chính tưởng tượng của mình, nhưng chưa kịp hả hê bao lâu, y đã ý thức được, tổ tông không phải là nghe lời mình răm rắp, thậm chí rất không nghe lời.
Kế hoạch áo gấm về nhà của Ngân Nhung đã áp dụng được một phần nhiều:
Sửa chữa lại nơi ở √
Hiếu kính sư phụ √
Mời chào một nhóm mỹ nam tử (do có ân khách ở đây, mục tiêu này cần trì hoãn)
Vậy chỉ còn sót lại một cái cuối cùng: Tìm từng người trước đây đã từng bắt nạt mình, xem thường mình, sau đó khoe khoang một phen trước mặt bọn họ!
Bởi vì bây giờ thường có yêu tộc ngoại lai làm loạn, trấn Tỳ Bà về đêm không yên ổn, cho nên sau khi thắp đèn, trên đường đã ần như không có người đi đường, làm cho doanh nghiệp về đêm của Hồng Tụ Lâu cũng chịu ảnh hưởng.
Việc làm ăn suy giảm không ít, chỉ có ban ngày là còn có thể đánh đàn, hát một ít từ khúc, miễn cưỡng có chút hơi người.
Ngân Nhung còn nhớ, lần trước mình tới nơi này, vẫn còn làm sai vặt cho Lan Chi, bị cô ta làm khó làm dễ nhiều lần, sau này bị Đồ Miệng Rộng đuổi theo đến cùng đường mạt lộ… không thể không rời đi, nói chung là chật vật.
Ngân Nhung và Thành Dương Mục Thu —— nghe nói đạo lữ của mình định đi dạo kỹ viện, Thành Dương lão tổ đương nhiên phải theo sát —— sau khi vào cửa, lập tức nhìn thấy nhóm kỹ nữ và tiểu quan đứng tiếp khách ngay ngoài đại sảnh, cùng mặc một kiểu hồng y.
Ngân Nhung ngạc nhiên hỏi: “Hồng Tụ lâu trúng gió gì? May chung một kiểu xiêm y à?”
Quy công mới đến không nhận ra y, giải thích: “Tiểu gia, ngài có chỗ không biết.
Đây là trào lưu mới truyền đến từ thành Lộc Ngô, bây giờ kỹ quán trong cả giới tu chân đang lưu hành một kiểu áo choàng màu đỏ.
Nghe nói có một vị hoa khôi, tên là Hồng Tụ công tử, xinh đẹp tuyệt trần, có rất nhiều vương tôn công tử sõi đời, chỉ mới thoáng nhìn ngài ấy một lần, linh hồn nhỏ bé ngay cả cũng bị câu đi mất.
Tình cờ chỗ của bọn ta có tên “Hồng Tụ Lâu”, vừa hợp với tình hình…”
Lời còn chưa dứt, đã có mấy quy công nhận ra Ngân Nhung: “Đây không phải là Ngân Nhung sao?”
Bọn họ mồm năm miệng mười trêu ghẹo: “Ui! Tiểu Ngân Nhung đã về rồi? Nghe nói ngươi phát tài rồi, sao lại quay về chỗ bọn ta rồi?”
Những người này chẳng qua là theo thói quen trêu đùa con nít mà thôi, ở đó còn mấy người quen nữa.
Rất không khéo đó là có giao hảo với Đồ Miệng Rộng, là những ân khách đã từng cùng con cóc tinh đó bắt nạt Ngân Nhung.
Những kẻ đó nói chuyện thì không được dễ nghe: “Đã lâu không gặp! Tiểu hồ ly tinh, ngươi trở về định làm chuyện xấu gì nữa? Chắc là về bán mông nhỉ? Ha ha ha ha ha!”
“Tất nhiên là bởi vì sư phụ của y chơi thua sạch hết mớ linh thạch, sòng bạc Như Ý đã đồn khắp nơi rồi, đồ đệ của lão già kia phát tài, mà ông ta lại la lên, nhiều linh thạch thượng phẩm như vậy mà thua hết sạch!”
“Ngọc Bích, à không, cái đồ bất nam bất nữ Đông Liễu, thua còn mỗi cái quần thì thôi đi, còn để liên lụy tới đồ đệ nữa! Nhưng mà nói thật nhé, tiểu đồ đệ của ông ta xinh xắn vô cùng, ta thấy còn đẹp hơn vị Hồng Tụ công tử đang nổi rần rần nào đó nữa.
Trước đây tam trinh cửu liệt, không chịu để cho chúng ta chạm thử, bây giờ trở về kiếm tiền, chẳng bằng bán cho người quen như chúng ta!”
Nếu là trước đây, nghe thấy người khác miệng chó không mọc được ngà voi như thế, Ngân Nhung nhất định sẽ tức giận đến mức ghi mấy trăm chữ trong sổ ghi thù, nhưng bây giờ, y chẳng những không tức mà còn thấy hơi háo hức kích động.
Này nhé, giờ yêu đan đã trở lại, linh lực vượt xa ngày xưa, đám cà chua nát khoai lang thối này cột chung với nhau cũng không phải là đối thủ của y.
Nhưng cùng lúc đó, y đã giàu rồi nếu như hào sảng quăng ngàn vàng ngay trước mặt bọn họ, thậm chí đặt trọn hết, dể quy công đuổi bọn họ ra ngoài, hình như cũng rất đã?
Ngân Nhung do dự không quyết định, không biết đấu văn hay đấu võ cái nào hả giận hơn, tức thì đã thấy Thành Dương Mục Thu bên cạnh ra tay.
“Dừng tay!” Ngân Nhung vội la lên, nhưng chỉ khắc sau, đám lưu manh vừa rồi còn nói năng lỗ mãng đã rơi xuống từ đại sảnh lầu hai, đồng loạt đập đầu lên sàn nhà lầu dưới bằng gỗ, chỉ lú nửa người đang giãy dụa ra, xếp thành một hàng nhục mặt ngay ngắn.
…chẳng phải bảo nói gì nghe nấy sao?
Ngân Nhung hơi hả giận vừa thấy hơi tiếc, với nhỏ giọng oán giận Thành Dương Mục Thu: “Sao tự nhiên ngươi ra tay vậy?” Ta muốn tự mình làm mà.
Mặc dù Thành Dương Mục Thu không nghe lời Hồ lão gia răm rắp nhưng thái độ vẫn tốt đẹp: “Xin lỗi, nhìn thấy bọn họ nên hơi tức, không kiềm được ra tay, chưa chết, ngươi vẫn có thể tiếp tục.”
Cả lâu toàn là tiếng kỹ nữ sợ hãi đến mức hoa dung thất sắc gào thét la làng.
Trong lúc hỗn loạn đó, Ngân Nhung bước lên, lần lượt đạp mạnh vào từng cái mông một: “Nghe chưa? Người ta nhìn thấy các ngươi đã nổi giận! Tỉnh táo lại đi, có thấy mình xấu quá chưa?”
“…”
Thành Dương Mục Thu im, dùng giọng nói mà Ngân Nhung vừa đủ để nghe được: “Ngươi từng chỉ cho ta biết ai là người đã bắt nạt ngươi, ta nhớ mặt bọn họ.”
“Nghe thấy chưa, hắn nhớ mặt các ngươi đấy, gặp lần nào là đánh lần đó… hả?” Ngân Nhung bỗng nhiên quay đầu lại, “Ngươi nhớ ra cái gì?”.