Hôm nay là buổi gia sư thứ 10. Để tìm cách xoay xở với công việc này tôi phải tự mày mò tiếng Pháp trước khi tới nhà tiểu thư A. May cho tôi, sau 5 buổi, con bé mới chỉ đọc được bảng chữ cái và một số câu thông dụng trong tiếng Pháp, như là “Je m'appelle... meow meow.”
Meow meow...
Nó không bao giờ phát âm tên nó trong tiếng Pháp. Nó bảo nó vui vẻ khi được gọi là “meow meow“. Hiện tại thì nó mới biết giao tiếp thông thường bằng tiếng Pháp, kiểu “xin chào, bạn có khỏe không?”, kiểu trình độ ngang dành cho bọn con nít mới học ấy.
Điều đó cho tôi thời gian với tiếng Pháp. Là một người đầy trách nhiệm, tôi phải bảo đảm mình không dạy sai điều gì không thì lương tâm sẽ bị cắn rứt vô cùng. Một ngày không xa tôi sẽ rành thứ tiếng này trước khi tiểu thư A đủ khả năng để đọc được bảng quảng cáo bằng tiếng Pháp. Tôi nghiêm túc nghĩ đến việc Tiếng Pháp yêu tôi hơn nó, tôi tự hào cực kì, tôi và tiếng Pháp không phải tình đơn phương như tôi và Tài chính.
Nhắc tới Tài chính, cô T hỏi tôi có nghiêm túc theo ngành này thật không vì rõ ràng cô không cảm thấy sự nhiệt huyết của tôi với môn học của cô. “Nhưng em đâu còn lựa chọn nào khác?” - tôi đáp. Cô T nói: “Em luôn có lựa chọn, bỏ hoặc theo, nhưng rõ ràng em đã lựa chọn chịu khổ tiếp.”
À tiểu thư A gửi lời mời kết bạn với tôi trên facebook. Tôi lờ đi vì tôi không muốn dính dáng với bọn nổi tiếng thì hôm đi dạy tuần trước tôi bị nó ép phải chấp nhận. Tôi miễn cưỡng kết bạn nhưng sẽ bỏ theo dõi mọi bài viết của A vì không thể để cái tường nhà thân yêu của mình bị khủng bố bởi hình tự sướng của nó.
Hôm nay là thứ ba, tôi kết thúc buổi học trên trường là leo lên xe buýt tới biệt thự của gia đình X. Là một đứa tả cảnh kém cỏi, nên tôi chỉ có thể nói cái biệt thự nó to bằng một khu phố với thảm cỏ xanh và đám cây cối mà tiền để chăm sóc chúng có lẽ còn tốn hơn cả tiền sinh hoạt của tôi. Vừa đi bộ tới nhà nó thì tôi phát hiện ra hôm nay người người ra vào biệt thự nhà nó tấp nập và qua lại như mắc cửi. Biệt thự được trang trí sặc sỡ với đủ thứ quái lạ được khiêng từ trong ba thùng xe tải đỗ gần đó vào nhà. Tôi cẩn thận bước vào trong đi qua phòng khách tìm A với nỗi hồ nghi rằng hôm nay mình được nghỉ dạy. Nhưng A đã phát hiện ra tôi trước, nó liền vẫy tay khi nhìn thấy tôi.
“Hôm nay nhà có tiệc à?” - tôi hỏi trong lúc tránh đường cho một...tháp sô cô la?
“Hôm nay là sinh nhật em.” - tiểu thư A ngẩng đầu lên trả lời tôi rồi chúi mặt hí hoáy đánh dấu trên tờ giấy. Tôi ngớ người ra một lúc. 13/12 là hôm nay. Facebook của tôi ngập ảnh Taylor Swift.
“Thế chúng ta...” - tôi như mở cờ trong bụng vì sẽ không phải dạy học hôm nay và sẽ được về nhà sớm. Nó bèn cắt cờ tôi mới mở:
“Hôm nay chị sẽ dự sinh nhật em.”
Hay chưa? Không hẹn trước, không báo trước, cứ thế mà bắt người ta phải dự? Chí ít cũng phải biết nhắn qua facebook chứ? Tôi từ chối ngay tắp lự lấy cớ bị ốm, tôi chả rảnh để dự sinh nhật đám con nít 15-16 tuổi trong khi với chừng đó thời gian tôi có thể hoàn thành bài tiểu luận để tuần sau nộp.
Và thế là tiểu thư A rơm rớm nước mắt như cún con nhìn tôi: “Nhưng... nhưng em rất quý chị...”
Ý, con bé quý tôi kìa!
Nước mắt là thứ tôi hãi cực kì.
Kết quả là bây giờ tôi đang ngồi trong phòng của tiểu thư A cho đến khi tàn tiệc. Đó là thỏa thuận giữa chúng tôi. Tôi chỉ tham dự sinh nhật nó khi được ngồi một mình trong phòng nó, tôi sẽ được ăn uống đầy đủ để làm việc và không bị làm phiền, nếu bữa tiệc kéo dài quá nửa đêm thì tôi có thể ngủ lại đây để sáng mai đi học. Đề nghị kì quặc vậy mà nó cũng chịu? Tiếng nhạc bên dưới xập xình chói tai, lũ giời con nô nốc bên ngoài, tôi ở trong phòng nó vẫn có pizza để ăn và coca để uống. Sao mà tôi ghét cay ghét đắng bọn thiếu niên tiệc tùng thế nhỉ? Hồi bằng tuổi chúng nó tôi đã vậy và bây giờ cũng vậy. Đó là lí do mà hồi cấp 3 chúng bạn gọi tôi là bà già khó tính.
May mà tôi mang lap theo. Tôi vừa được ăn uống miễn phí, vừa hoàn thành bài luận trong một căn phòng công chúa, một mình.
A bỏ tôi một mình đến bây giờ mặt mũi vẫn lặn mất tăm nên sau khi viết bài luận xong tôi mới có thể tranh thủ viết lại nhật ký đã bị tôi bỏ bê quá lâu rồi.