Lớp Học Của Cừu - Sơn Trà Miêu

Chương 28: Minh hôn 2



Tiếng nhạc kỳ quái vang lên, âm lượng càng lúc càng to.

Là tiếng nhạc đám ma phát ra từ kèn bầu?!

Bạch Chiêu Chiêu hoảng sợ nhìn về phía phát ra âm thanh. Cô nhìn thấy ở cuối con hẻm có một đám người mặc hỉ phục màu đỏ đang đi tới.

Khuôn mặt của những người mặc đồ đỏ đều rất mơ hồ. Họ nâng chiếc kiệu màu đỏ một cách nhẹ tênh và đang đi về phía này. Trong chớp mắt, dường như họ đã bay đến đây vậy, chỉ cách hai người khoảng 10 mét mà thôi.

Xuyên qua tấm vải sa màu đỏ đang tung bay, cô nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo rồng phượng màu đỏ đang ngồi ở bên trong.

Trước trán cô ấy đeo trang sức màu vàng kém chất lượng, dưới lớp tua dài là lớp phấn dày, nhưng vẫn không thể che được khuôn mặt đã thối rữa và biến thành màu đen. Hai bàn tay đang đặt trên đầu gối cũng là màu đen. Trên móng tay của cô ấy nứt ra lớp sơn móng tay thô ráp màu đỏ pha lẫn lớp bùn dơ bẩn.

Phía sau chiếc kiệu, hình như là người thân của cô dâu, tất cả đều líu ríu cười “Hì hì”.

Một đóa hoa nhựa màu đỏ được cài trước ngực những bộ vest kém chất lượng và những chiếc váy sặc sỡ được may sơ sài.

“Chúc mừng... Chúc mừng!”

“Chung vui... Chung vui!”

Bọn họ gật đầu cảm ơn những người mặt trắng kia. Bàn tay thì rải những tờ tiền giấy màu vàng ngoài tròn trong vuông, tung bay khắp trời.

“Hu hu hu hu... Không muốn cưới...”

Trong tiếng chúc mừng ấy, tiếng khóc yếu ớt của người phụ nữ như một tấm rèm lụa mỏng manh.

Những giọt nước mắt màu đen đục ngầu rửa trôi đi máu trên mặt.

Mặc dù Bạch Chiêu Chiêu không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng trực giác của cô mách bảo rằng nếu cô gặp phải cỗ kiệu kia thì nhất định sẽ xảy ra chuyện không tốt!

“Chúng ta phải đi nhanh lên!” Cô đẩy Diệp Chi Du đang sợ ngây người, sau đó cô hét lên: “Chạy mau!”

Nhưng khi hai người quay người lại thì lập tức dừng lại— Trong con hẻm chật hẹp ở sau lưng hai người, cũng có một đám người mặc quần áo đỏ đang chậm rãi bay tới hướng này. Không biết có làn gió từ đâu thổi đến, thổi tung quần áo của bọn họ lên, bên trong bộ quần áo màu đỏ là vải liệm màu trắng...

Dẫn đầu đám người này chính là chú rể, nó cưỡi một con ngựa cao được làm bằng giấy, trên ngực cài một bông hoa lớn màu đỏ. Bộ vest màu xám nhăn nhúm và không vừa người. Thân thể nó cứng ngắc, cái đầu có hình thù kỳ quái kia căng phồng lên và lệch sang hẳn một bên.

Làm da của nó màu xanh đen, đôi mắt dại ra và trợn tròn lên, có màu hơi đỏ và vàng lục ghê tởm.

Ai nhìn vào cũng biết là nó đã chết rất lâu rồi...

Chú rể hơi lắc đầu, một con giòi béo tròn từ trong tròng mắt của nó chui ra rồi bò vào mí mắt.

“Ối...” Diệp Chi Du lập tức che miệng lại, suýt chút nữa thì nôn ra.

Con giòi bò lên, chú rể cũng rơi nước mắt. Hai hàng mủ màu vàng chảy xuống gò má màu xanh đen, giống như những con sâu đang chậm rãi bò xuống, sau đó nhỏ xuống bông hoa màu đỏ trên ngực của nó. Trên bông hoa kia tựa như cũng có thịt sâu màu vàng đang bò.

Đám quái nhân màu trắng ở hai bên con hẻm bắt đầu xôn xao, càng lúc càng xuất hiện nhiều hơn và chen chúc nhau ở trước cửa, giống như những con giòi trắng nổi lên trên mặt nước màu đen.

Chúng nó đang ríu rít chúc mừng:

“Kết hôn rồi, kết hôn rồi...”

“Đại hỷ, đại hỷ...”

“Trăm năm hòa hợp...”

“Ăn tiệc thôi, ăn tiệc thôi...”

Hai đội ngũ đón dâu tấn công cả ở phía trước và sau, hai bên trái và phải lại là những quái nhân trắng bệch kia. Bây giờ Bạch Chiêu Chiêu và Diệp Chi Du đã trở thành ba ba trong rọ, không thể chạy trốn được nữa!

Cô dâu đang khóc: “Em gái, thay tôi cưới anh ta, được không...”

Chú rể cũng đang khóc: “Em trai, thay tôi cưới cô ta, được không...”

“Không! Tôi không muốn!” Bạch Chiêu Chiêu sợ tới mức hét chói tai.

Diệp Chi Du ôm chặt cô vào lòng, tiện tay nhặt một ống sắt bị gãy từ trong đống rác ở ven đường lên rồi quơ quơ trước mặt, sau đó cậu hét lớn và uy hiếp đội ngũ đang không ngừng tiến đến gần mình:

“Cút đi!”

“Ôi, thật khôi ngô... Em trai, tôi cưới cậu được không...”

“Kết hôn thôi... Em gái, tôi sẽ đối xử tốt với em...”

“Động phòng... hoa chúc...”

“He he, đẻ một đứa con trai mập mạp...”

“Cút!!!” Diệp Chi Du hung dữ hét lớn.

Cô dâu và chú rể như bị gió thổi bay lên rồi nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất. Đôi bàn tay khô héo, mục nát giơ ra phía trước và muốn nắm lấy đồng phục của bọn họ...

Diệp Chi Du bỗng trở nên hung dữ, cậu vung ống sắt lên mà không hề do dự. Lúc này, sức mạnh của cầu thủ bóng chày bộc phát đến cực hạn!

Cánh tay thối rữa của cô dâu và chú rể đứt lìa, lộ ra những chiếc xương sắc nhọn bên trong...

“A a a a! Đau quá! Em trai... tại sao lại không thương hoa tiếc ngọc thế...” Cô dâu hét lên chói tai, gần như xuyên thủng màng nhĩ của cậu!

“Tại sao không kết hôn? Tất cả mọi người đều phải kết hôn mà... Tại sao các người lại là ngoại lệ!!”

“Không kết hôn, tôi sẽ giết chết cậu đó...”

Giọng nói nhỏ vụn của đám người mặt trắng lại vang lên càng ngày càng to:

“Giết chúng nó, giết chúng nó...”

“Không kết hôn sẽ phải chết đó~”

“Chết rồi cũng phải kết hôn. He he he...”

“Kết hôn đi, kết hôn là tốt nhất...”

“Lại được ăn kẹo mừng rồi, he he he...”

Đầu của Diệp Chi Du bị chúng nó niệm đến mức muốn nứt ra. Cậu quơ ống sắt lung tung. Mà chú rể rõ ràng đã không chờ được nữa rồi, đám xương nhọn màu trắng dày đặc rụt lại, mang theo một cơn ớn lạnh thấu xương mà đâm thẳng vào mắt của cậu!

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc—

“Bíp bíp—! Bíp bíp—!”

Tiếng còi xe bus chợt vang lên cực lớn trong con hẻm nhỏ.

Ngay lập tức, tất cả những con giòi trắng co rụt lại vào trong bóng tối, cô dâu và chú rể kinh hãi nhìn lên.

Xe bus đang đến rồi.

Nơi bánh xe đi qua, mang theo ánh sáng xuyên thủng bóng tối.

Khi xe bus đến gần, ánh sáng chói mắt hóa thành một đoàn lửa không có lửa. Cô dâu, chú rể, cùng với đội ngũ đưa đón dâu phát ra những tiếng kêu chói tai, sau đó tất cả bắt đầu bỏ chạy tán loạn.

“Không!!”

Khu dân cư chật chội giống như bức tranh bị lửa thiêu và bị xói mòn không theo bất cứ quy luật nào. Sau đó biến thành những đám tro tàn màu đen bay phất phơ, lộ ra đường phố rộng lớn và sáng ngời, cùng với biển báo điểm dừng xe bus ở bên cạnh bọn họ.

Bạch Chiêu Chiêu mở mắt ra. Từ mép đồng phục của Diệp Chi Du, cô nhìn tất cả mọi thứ ở trước mắt trong trạng thái vẫn chưa tỉnh táo.

Xe bus dừng lại, cửa xe mở ra.

Đúng như Bạch Chiêu Chiêu dự đoán, người lái xe vẫn là ông chú có sắc mặt hồng hào kia.

Ông chú rõ ràng là tràn đầy dương khí, ánh mắt sắc bén đánh giá hai người bọn họ đang xụi lơ trên mặt đất, sau đó lớn tiếng hỏi, giọng nói như tiếng chuông: “Lên xe không?”

Diệp Chi Du tỉnh táo lại, cúi người xuống ôm lấy eo Bạch Chiêu Chiêu rồi bế cô lên xe.

Cửa xe đóng lại.

Người lái xe nhìn chằm chằm hai người, cực kỳ bất mãn: “Cậu học sinh này, đã yêu sớm lại còn trốn học hả? Quẹt thẻ đi!”

Diệp Chi Du vội vàng lấy thẻ xe bus ra quẹt. Bạch Chiêu Chiêu đang sợ hãi tới mức cứng ngắc cũng máy móc lấy thẻ ra quẹt.

Chiếc xe khởi động.

Bây giờ không phải là giờ cao điểm nên xe bus không có nhiều người lắm, chỉ có ba, bốn người giấy. Nhìn quần áo thì có vẻ như đều là các ông bà đi chợ về.

Hai người hồn bay phách lạc đi tìm chỗ ngồi. Thân thể Bạch Chiêu Chiêu vẫn còn đang căng thẳng, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh, từng đợt run rẩy kéo đến, giống như cô vừa mới chạy trốn khỏi mùa đông khắc nghiệt ở phía Bắc.

Diệp Chi Du cũng đang ngơ ngẩn, bị dọa đến mất hồn vía.

Hai người đều đờ đẫn, sắc mặt còn trắng hơn so với những người giấy xung quanh.

Một lúc lâu sau, cậu dần dần tìm lại được giọng nói của mình:

“Tớ nghĩ là chúng ta an toàn rồi.”

Cậu không quan tâm đến gì nữa, bàn tay to lớn bao bọc lấy bàn tay lạnh lẽo của cô rồi nhẹ giọng an ủi.

— Tuy rằng sau lưng cậu cũng ướt đẫm mồ hôi lạnh.

“Vừa rồi xảy ra chuyện gì thế...” Giọng Bạch Chiêu Chiêu run rẩy, còn có tiếng khóc nức nở: “Là quỷ à? Tớ còn tưởng rằng chúng ta là quỷ rồi chứ...”

Thân là nửa quỷ lại gặp phải quỷ. Đây đúng là một câu chuyện cười nhạt nhẽo!

Cậu kinh hãi nghĩ: “Hình như, hình như... là minh hôn.”

“Hả? Vậy tại sao chúng ta lại gặp phải chuyện này...” Cô thì thào: “Vừa rồi, tớ thực sự cho rằng mình sẽ chết ở đó.”

“... Chúng ta đã chạy thoát rồi! Không sao đâu!”

Bạch Chiêu Chiêu ngơ ngác vài phút, sau đó cô đột nhiên nhận ra mình vẫn đang bám chặt vào Diệp Chi Du, còn nắm lại tay cậu. Cô kinh hãi tỉnh táo lại, rụt tay về và ngồi thẳng dậy.

Khuôn mặt vừa mới bị dọa sợ đến mức trắng bệch, mà bây giờ lại nhiễm sắc hồng và đang bắt đầu lan ra. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói: “Khụ, vừa rồi... Cảm ơn cậu...”

“Bảo vệ cậu là chuyện đương nhiên mà. Cảm ơn làm gì.” Cậu nhỏ giọng nói.

Khuôn mặt Bạch Chiêu Chiêu nóng lên, cả người cũng bắt đầu nổi da gà, tay và chân vẫn còn lạnh như băng của cô chẳng những đang bắt đầu nóng lên mà còn bắt đầu đổ mồ hôi.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ—

Mới vừa rồi, tuy rằng cô sợ đến mức hồn bay phách lạc nhưng cô vẫn nhớ rất rõ. Diệp Chi Du cũng bị dọa sợ không nhẹ, vậy mà cậu vẫn lựa chọn bảo vệ cô.

Trên thế giới này, sẽ có rất nhiều chàng trai nói cái gì mà “Tôi là đàn ông, tôi sẽ bảo vệ em”, nhưng Bạch Chiêu Chiêu biết rằng đó chỉ là lời nói mà thôi. Bởi vì khi đối mặt với sự sống và cái chết, không phải tất cả mọi người đều dám đứng lên.

Nếu là những bạn học trong lớp cô, ví dụ như Con Gián và Cá Tạp chẳng hạn, chắc chắn họ sẽ đẩy những người bên cạnh ra chịu chết.

Cô cúi đầu xuống, trong lòng cảm thấy hơi ngọt ngào.

Mặc kệ là như thế nào, thì Diệp Chi Du đều cho người ta một loại cảm giác “Thích cậu ấy tuyệt đối không sai”.

Nhưng những lời này không thể trực tiếp nói cho cậu biết được, bởi vì trái tim yếu ớt của cậu không chịu nổi gánh nặng này.

Nỗi sợ hãi trong lòng cô gần như đã tan biến. Cô quay đầu lại, đang muốn nói chuyện với Diệp Chi Du thì thấy vẻ mặt cậu như kiểu đang muốn nói gì đó.

“Sao vậy?” Cô khó hiểu: “Biểu cảm kỳ quái gì thế.”

“A, không...”

“Không thoải mái à?”

“Không phải...” Diệp Chi Du không dám nhìn cô, cậu dừng lại vài giây rồi mới đau khổ thú nhận trước ánh mắt khó hiểu của cô: “Thật ra chuyện vừa rồi, đều là lỗi của tớ...”

“Hả? Tại sao? Liên quan gì đến cậu? Chúng ta vốn đang ở trong mơ, gặp phải chuyện quỷ dị cũng là bình thường mà.” Đôi mắt trong veo của cô tràn đầy sự tin tưởng: “Cậu đừng tự trách mình.”

“Ặc... Không phải... Thật ra bà Tôn đã từng nói, không gian mà chúng ta đang sống là dựa vào trí nhớ của mình dựng lên. Nếu chúng ta đi đến nơi mà mình không biết và trí nhớ không biết chỗ đó thì không gian sẽ sụp đổ, sẽ... sẽ gặp phải cấm địa gì đó... rất nguy hiểm.” Cậu chột dạ nắm chặt tay: “Nhưng tớ, tớ lại quên mất...”

1 giây sau, Bạch Chiêu Chiêu trợn tròn mắt. Cô dường như không thể tin được cậu lại có thể không đáng tin cậy như thế!

Chẳng mấy chốc, ánh mắt của cô như đang phun ra lửa. Diệp Chi Du thì như con heo sữa bị nướng, rụt đầu lại:

“Cho nên tớ đoán là... chúng ta chắc chắn đã đi đến cái cấm địa kia rồi... Nhưng trí nhớ về người lái xe kia nhất định là rất ổn định nên mới dựng nên mảnh trí nhớ này...”

“Cho nên bà Tôn đã nói với cậu nhưng cậu lại không thèm để ý, cũng không nói cho tớ biết...” Giọng nói của cô nhẹ nhàng và chậm rãi. Ánh mắt híp lại, giọng điệu trở nên nguy hiểm.

Lúc này Diệp Chi Du rất hy vọng trên xe có một khe đất để cho mình chui vào...

“Xin, xin lỗi...”

“Cậu là đồ ngốc hả—!” Lòng biết ơn của Bạch Chiêu Chiêu tan thành mây khói, sau đó cô lập tức bộc phát sự tức giận: “Sao cậu có thể không đáng tin như thế chứ—!! Lỡ cậu chết thì sao hả!!”

Trời ơi! Sao cô có thể thích một tên ngốc như thế này cơ chứ?

Người giấy trên xe hoảng sợ nhìn cô gái đang thể hiện sức mạnh của mình. Ai nha. Hai tay của cô vung lên giống như chiếc quạt chạy hết công suất.

“Chậc chậc.” Ở bên cạnh, người giấy mặc trang phục bà lão vừa đan len vừa phối hợp mà thở dài: “Con gái bây giờ đều thật hung dữ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.