Lớp Học Của Cừu - Sơn Trà Miêu

Chương 9: Ngoài cửa sổ



“Bíp bíp—!”

Tiếng còi xe bus đã ở rất gần rồi!

Mà âm thanh rượt đuổi phía sau cũng càng ngày càng gần!

Đột nhiên, cô vấp phải thứ gì đó. Dưới quán tính mạnh mẽ, cô bay ra xa 3, 4 m!

Cùng với cú ngã này, tất cả ánh sáng, con người và âm thanh xung quanh đều quay trở lại!

Bạch Chiêu Chiêu ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Trước mắt cô vẫn là phố ăn vặt ồn ào tiếng người.

Tiếng động cô ngã xuống quá lớn khiến mọi người bị dọa đến trợn mắt, tất cả lập tức nhìn về phía này.

“Ôi, có chuyện gì thế? Cháu gái, sao cháu lại ngã ra đất thế?” Bà cụ bán trứng luộc trà ở bên cạnh giật mình chạy đến đỡ cô: “Không sao chứ...”

Cô nhận ra bà cụ này.

Cô từng mua trứng luộc trà ở chỗ bà cụ này mấy lần.

Ngay sau đó, cô cũng nhận ra điều gì đó, hoảng sợ quay đầu nhìn lại. Phía sau làm gì còn toà nhà cao tầng nào đâu? Càng không có đám người đang đuổi theo cô!

Phía sau vẫn là phố ăn vặt náo nhiệt.

Vậy vừa rồi cô bị làm sao thế...

Một lúc lâu sau, cô mới vịn vào bà cụ rồi từ từ đứng lên. Cô cảm thấy vừa sợ vừa xấu hổ.

Trái tim đang đập thình thịch nhắc nhở cô rằng vừa rồi tất cả những gì xảy ra đều không phải là ảo giác.

Nhưng tất cả trước mắt cô bây giờ cũng không phải là ảo giác.

Cô bị làm sao thế này...

“Bíp bíp!”

Cô lại nghe thấy tiếng còi xe! Cô kinh hãi quay đầu nhìn, thì ra là chiếc xe bus cô thường đi đang bị chặn lại ở ngã tư, thiếu kiên nhẫn nên mới bấm còi.

“Sao thế? Sắc mặt cháu thật sự không tốt lắm...” Bà cụ ân cần nhìn cô.

Lúc này cô mới hoàn hồn, lấy tiền ra, giọng run rẩy nói: “Không sao ạ. Bà ơi, cháu muốn mua, mua ba quả trứng luộc trà... hai cái bánh tráng...”

“Được rồi. Cháu chờ một lúc.” Bà cụ đi ra phía sau, cho ba quả trứng luộc trà đã đập vỡ vỏ vào hộp giấy, rưới thêm ít nước dùng, bên trên đặt thêm hai cái bánh tráng giòn.

“Cháu gái, đồ của cháu xong rồi.”

“Vâng...” Lúc này cô mới quay đầu, kinh hồn trả tiền.

“Sắc mặt cháu không tốt lắm. Có phải mệt quá không? Về nhà nghỉ ngơi sớm đi nhé.” Bà cụ tha thiết dặn dò.

Sự quan tâm bất ngờ này khiến cô nghẹn ngào.

Cô vội vàng rũ mắt xuống, không muốn đôi mắt đầy nước mắt của mình bị nhìn thấy.

“Cảm ơn bà ạ...”

“Sau này đừng đến đây nữa.” Bà cụ nói.

“Dạ?” Cô cho rằng mình nghe nhầm, ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

“...” Bà cụ đã xoay người đi mất rồi.

Cô cầm túi đồ ăn, sửng sốt vài giây. Mắt thấy xe bus đã đi qua ngã tư và sắp đến trạm, cô vội vàng nhanh chóng rời đi.

Đứng chờ ở trạm xe bus, cô lau nước mắt. Nước mắt còn sót lại trên lông mi tạo thành những quầng sáng nhỏ trước mắt. Cùng lúc đó, xe bus cuối cùng cũng xuyên qua vòng vây và đi tới trước mặt cô.

Bạch Chiêu Chiêu nhanh chóng lên xe.

Cô không phải kẻ ngu. Chuyện vừa rồi chắc chắn không ổn. Có lẽ cô đã trúng tà rồi.

Đợi mẹ về, cô nhất định phải kéo mẹ đi vái...

Trong lòng bàn tay, trứng luộc trà vẫn còn nóng, yếu ớt làm ấm tay cô, kích thích tuyến lệ mỏng manh của cô.

Trái tim cô vốn không chịu nổi gánh nặng của nỗi sợ hãi, giống như muốn đình công, đập chậm chạp.

Nếu không phải chiếc khăn quàng trên cổ cô vẫn còn đang tỏa ra mùi nước hoa dễ chịu thì cô thật sự muốn gục ngã rồi.

Tầm mắt cô lại mơ hồ. Giờ phút này, cô vô cùng muốn tình cờ gặp được Diệp Chi Du, hoặc là ông chú hàng xóm tên Hưng kia cũng được. Đáng tiếc, cô không gặp ai cả.


Cô không biết, ngày hôm nay của Từ Sĩ Hưng cũng khổ không thể tả được.

Ông ấy lại bị giữ lại tăng ca, lại bắt kịp chuyến xe lúc 19 giờ 30 phút này. Mà người phụ nữ đáng sợ kia cũng đúng như dự đoán, lại ngồi ở hàng ghế sau!

Từ Sĩ Hưng vốn biết rằng đối phương có lẽ chỉ là một người phụ nữ đầu óc không được bình thường cho lắm, nên ông ấy không còn sợ nữa.

Nhưng đối phương cứ không nhìn người khác mà chỉ nhìn chằm chằm vào ông ấy, khiến hai chân ông ấy nhũn ra.

Cô ấy sẽ không cầm dao đến chém ông ấy đấy chứ...

Suy nghĩ này khiến Từ Sĩ Hưng hoảng sợ.

Lần này, ông ấy vẫn ngồi chỗ đầu tiên ở phía trước, bên cạnh người lái xe. Nếu người phụ nữ kia thật sự làm gì ông ấy thì ông ấy có thể nhờ người lái xe giúp đỡ!


Nhưng người phụ nữ kia không làm gì hết, chỉ nhìn chằm chằm ông ấy.

Dần dần, chút dũng khí còn sót lại của Từ Sĩ Hưng cũng biến mất.

Công kích không đáng sợ, đáng sợ là sự áp bức khi không làm gì cả.

Trong lúc lo lắng và sợ hãi, ông ấy gần như chạy xuống khỏi xe khi xe vừa đến trạm!

Chết tiệt, gặp quỷ rồi!

Từ sau hồi cấp 2 đến giờ, ông ấy chưa bao giờ chạy nhanh như thế!

Ông ấy hạ quyết tâm, mặc kệ tình hình tài chính của bản thân như nào, lần sau nếu còn tăng ca thì ông ấy nhất định phải bắt taxi về nhà!

Ông ấy chán nản trốn về nhà, lại chỉ có một mình.

Giờ khắc này, Từ Sĩ Hưng tràn ngập oán hận.

Tại sao bạn cùng nhà của ông ấy lại yêu nghề như thế chứ? Cô ấy không thể nghỉ một ngày được hả? Chẳng lẽ công việc y tá bận rộn đến vậy sao?

Ông ấy lẩm bẩm xong thì đi nấu mì ăn.

Ông ấy vừa ăn mì ăn liền vừa lướt xem tin tức trên điện thoại, cũng chẳng nhớ mình đã đọc được cái gì. Ông ấy chỉ cảm thấy tâm trí rối bời, rất mong muốn các chính trị gia chít chít ra những lời giả tạo để trấn an người ta một chút. Ông ấy cứ nghe như vậy, đến khi tỉnh táo lại thì đã là 9 giờ.

Ông ấy cầm cốc mì ăn liền lên và đi vào bếp, tiện tay ném vào thùng rác.

Nhưng lúc xoay người lại, ông ấy đột nhiên đứng hình.

Ngay lúc vừa rồi, ông ấy cảm giác được hình như có ai đó đang nhìn mình từ bên ngoài cửa sổ mờ mờ kia?

Không, không phải hình như. Ngoài cửa sổ thật sự có người...

Hình như ánh mắt của người đó đỏ như máu?

Da đầu Từ Sĩ Hưng nổ tung. Ông ấy muốn quay đầu lại nhưng cơ thể lại không cử động được bởi vì sợ hãi. Xương cốt toàn thân ông ấy đã mất khống chế. Thậm chí ông ấy còn cảm thấy mồ hôi lạnh của mình sắp chảy vào trong mắt nữa!

Là người phụ nữ đó! Cô ấy xuống xe rồi! Cô ấy tìm đến rồi!

Rốt cuộc là ông ấy đã đắc tội cô ấy chỗ nào chứ! Cô ấy thế mà lại theo tới tận nhà rồi!

Nhưng mà... chỗ này là tầng 2 mà đúng không?

Người phụ nữ kia sao lại đứng được ngoài cửa sổ chứ? Cô ấy trèo lên à?

Hay là nhìn nhầm rồi, quay đầu nhìn lại xem...

Nhưng ông ấy không nhúc nhích được. Ông ấy thật sự quá sợ nên cơ thể của ông ấy cũng từ chối quay lại...

Tim cũng không dám đập nữa.


Đột nhiên—

“Đờ mờ! Cô đừng bịa lý do nữa được không. Lúc trước cô đã đồng ý với tôi rằng đợi con gái học cấp 2 thì sẽ chuyển đến Thánh Tâm. Bây giờ đã tìm được nhà rồi, cô lại nói chuyện này với tôi?!”

Ngoài cửa sổ, tiếng gào thét như gấu gầm vang lên, ngay lập tức làm Từ Sĩ Hưng tỉnh mộng, ông ấy cảm thấy mình đột nhiên có thể động lại rồi.

Ông ấy quay đầu lại—

Ngoài cửa sổ chẳng có gì hết.

Không biết người phụ nữ kia đã thật sự biến mất rồi, hay vừa nãy tất cả chỉ là ảo giác của ông ấy.

Ông ấy bước đến bên cửa sổ một cách khó khăn, nhìn thấy Quan Chính Hạo giống như một con gấu đang đứng dưới ánh đèn đường mà gọi điện thoại. Anh ta đang gầm lên với chiếc điện thoại, dây xích vàng trên cổ thỉnh thoảng phản chiếu ra ánh sáng.

Hôm nay Quan Chính Hạo vô cùng tức giận, giống như một con chó ngao Tây Tạng đi tới đi lui, nói chuyện giống như bắn súng:


“Cô bớt bịa chuyện đi. Nhân tình của cô ngủ ở phòng của tôi, nằm trên giường của tôi, tôi vẫn có thể chịu đựng được. Nhưng cô phải mang đứa trẻ đến cho tôi! Chúng ta đã thỏa thuận trước khi ly dị rồi. Đừng bắt tôi phải tìm luật sư nữa.”

“Hơn nữa, ai biết cô tìm được cái thứ đồ chơi gì. Con gái lớn rồi, không thể ở chung với loại lai lịch không rõ kia nữa.”

“... Cái gì? Cô có biết tôi mất bao nhiêu công mới tạo được quan hệ không hả? Có biết tôi tốn bao nhiêu tiền mới mua được căn hộ này không! Bây giờ cô dám đổi ý thử xem?”

Dừng một lúc, anh ta đột nhiên chửi to: “Tôi thô tục? Tôi thô tục nhưng cũng chưa từng bắt trói cô phải kết hôn với tôi. A, cô không thô tục, cô con mẹ nó cắm sừng tôi nhiều đến mức tôi giống một thằng ngu bị cắm sừng rồi! Tôi không giống cô. Tôi không ngoại tình, cũng không tìm người mới! Trong lòng tôi chỉ có con gái của tôi. Nếu con gái ở với cô thì mới học xấu theo cô đấy!”

Quan Chính Hạo ném tàn thuốc lá xuống đất, dẫm nát nó mấy lần rồi quay đầu lại, đi về phía hành lang. Anh ta vừa đi vừa tức giận vò vò cái đầu trọc lốc của mình: “Tôi nói cho biết. Cô, cô, cô con mẹ nó ăn nói tử tế cho tôi. Tôi không muốn cãi nhau với cô...”

Sau đó, anh ta gào thét đến mức toàn bộ tòa nhà đều có thể nghe được tiếng rống giận của anh ta: “Cô cẩn thận lời nói của cô, đừng có nói xấu tôi trước mặt con gái tôi!”

Cùng với tiếng đóng cửa thật lớn, cả thế giới chợt yên tĩnh lại, chỉ loáng thoáng nghe được tiếng mắng chửi.

Từ Sĩ Hưng chưa từng biết ơn Quan Chính Hạo như ngày hôm nay. Âm thanh ấy giống như tiếng chuông. Quả thật là Quan nhị gia giáng thế!

Ông ấy còn cười rồi nghĩ thầm. Với bộ mặt của Quan Chính Hạo thì làm gì có người phụ nữ nào bằng lòng cưới anh ta? Người phụ nữ kia đúng là không biết nhìn.

Nhưng vẻ mặt ông ấy cũng nhanh chóng tối sầm lại— Nhưng mà Quan Chính Hạo rất nhiều tiền... Xe anh ta lái đều là xe sang...

Có Quan Chính Hạo như một sát tinh ở tầng dưới, ông ấy lại có dũng khí, tiện tay cầm lấy một cái muôi rồi đi xuống tầng kiểm tra.

Khoảng sân nhỏ không to lắm, cực kỳ yên tĩnh, không có bụi cây hay cây cao nào hết. Liếc mắt một cái là có thể nhìn rõ toàn bộ sân.

—Người phụ nữ kia không có ở đây.

“Này—!” Từ Sĩ Hưng lấy hết can đảm, lớn tiếng nói: “Đừng có đi theo tôi nữa. Nếu cô còn như thế thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy, biết chưa? Nếu cô tìm tôi có việc gì thì cứ nói thẳng với tôi!”

Nói xong, ông ấy có hơi tức giận, giọng nói càng thêm quyết liệt: “Tôi nhất định sẽ báo cảnh sát. Cô đợi đấy. Ngày mai tôi sẽ báo cảnh sát bắt cô!”

Đúng thế, báo cảnh sát. Có chuyện gì mà cảnh sát không giải quyết được đâu!

“Hả? Tìm ai?”

Diệp Chi Du đang từ ngoài sân đi vào, đối mặt với nhau, ông ấy hơi kinh ngạc.

Từ Sĩ Hưng lập tức ỉu xìu.

Là một người trưởng thành, lúc đang phát điên thì lại bị một học sinh nhìn thấy, điều này quả thật khiến người ta xấu hổ. Ông ấy đánh giá Diệp Chi Du một chút, không khỏi thở dài:

Học sinh bây giờ được nuôi dưỡng tốt thật. Mới học cấp 3 mà đã cao như thế rồi, mặt cũng giống một ngôi sao...

Biết đâu lớn lên vừa cao vừa đẹp trai lại tìm được vợ thì sao?

Ông ấy khó xử lẩm bẩm một câu gì đó rồi bước nhanh trở lại tòa nhà.

-

Sáng sớm, Bạch Chiêu Chiêu hơi mệt mỏi.

Ngày hôm qua gặp phải chuyện như vậy, mẹ cô lại tăng ca không về nhà. Điều này trực tiếp dẫn đến việc cô cả đêm ngủ không ngon.

Bởi vì cô biết rõ ràng, tất cả những gì cô thấy, tuyệt đối không phải là ảo giác của cô...

Nếu thật sự không được, thì cuối tuần cô đi vái cũng được. Tóm lại không thể kéo dài thêm nữa...

Cô đúng giờ đi xuống tầng, quả nhiên Diệp Chi Du cũng “vừa vặn” mở cửa đi ra ngoài.

“Chào buổi sáng...” Chàng trai cúi đầu khóa cửa một cách tự nhiên, giống như không phải đang cố ý chờ cô.

“Ừm. chào buổi sáng...”

Cô vô thức nắm lấy khăn quàng cổ màu đen trên cổ rồi đi ngang qua cậu.

Ngay lập tức, cái gì mà người rơi xuống, rồi quỷ dựng tường, tất cả đều đột nhiên trở nên không còn đáng sợ như vậy nữa.

Hôm nay ánh mặt trời rực rỡ như vậy, yêu ma quỷ quái gì đó cũng sẽ không thể sống sót nổi...

“Cậu ăn hết chỗ điểm tâm kia chưa?”

Chàng trai đuổi theo cô xuống tầng, giống như keo con voi.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Từ Sĩ Hưng: Em gái, có thể cho anh mượn Tiểu Diệp dùng một lúc được không...

Bạch Chiêu Chiêu: ...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.