bỗng nhiên anh lên tiếng " em đói không ? anh dẫn em đi ăn gì nha ! "
Linh nghe xong đôi mắt sáng rực tay không ngừng xoa xoa bụng rồi nói với anh bằng một giọng cực kỳ ngọt ngào
" dạ "
anh thấy hành động đó của cô bèn xoa nhẹ đầu Linh rồi cả hai tay trong tay tiến về căn tin. đi được một lúc cô bèn bắt gặp những thành viên của lớp cô đang đội mưa miệng không ngừng gọi tên cô
" Ngọc Linh à mày đang ở đâu vậy "
cô nghe vậy xuýt nữa là cảm động rơi cả nước mắt bèn hét lớn
" tao ở đây nè !!! " lúc này cả bọn mới quay lại nơi mà phát ra tiếng nói , chạy ùa lại phía cô không ngừng hỏi thăm
" mày có sao không ? "
" trời đang mưa mà mày lại đi đâu vậy "
" mày không khỏe chổ nào hả ?"
....
cứ như vậy tụi nó cứ vây quanh cô hỏi thăm tới tấp mà quên mất sự hiện diện của anh. anh thấy cô cực khổ né tránh từng câu hỏi, bèn hắng giọng rồi nói
" lúc đến lớp anh có nghe tiếng động bèn bước vào thì thấy Linh nằm bất tỉnh trên nền, vậy nên anh mới đưa em ấy vào phòng y tế " anh tưởng sau khi anh nói như vậy bọn nó sẽ an tâm được vài phần ai ngờ sát khí cũng tăng lên
" đã biết sức khỏe của Linh không được tốt vậy mà anh lại để nó đi dưới mưa là sao hả ?" Huyền bực bội lên tiếng, không để cô hay bất kỳ ai nói tiếng nào Huyền bèn lôi Linh đến căn tin của trường.
đến nơi huyền nhấn cô ngồi xuống ghế rồi nhẹ giọng hỏi khiến xung quanh cảm thấy vài phần nổi da gà
" bạn ăn gì, mình lấy giúp cho "
" phiền bạn lấy giúp mình một ly soda chanh là được rồi " cô biết Huyền đang nóng giận nên cô mới ngoan ngoãn trả lời, không hiểu sao Huyền nghe vậy bèn nhíu mày lại tỏ vẻ không hài lòng, một lúc sau cô như nhận ra sự sai lầm của mình bèn tươi cười bổ sung
" một phần gà rán nữa ạ "
Huyền nghe vậy mới hài lòng mỉm cười bước đi, lúc này bọn nó mới từ từ xuất hiện. lúc này cô mới để ý rằng ai cũng lo tìm kiếm cô mà toàn thân ướt sũng. bèn vụt chạy về ký túc xá của trường lấy quần áo cho bọn nó coi như là chuộc tội
bọn nó tuy vẫn còn giận nhưng nhìn thấy cô hối hả chạy đi như vậy bèn lên tiếng
" mày chạy đi đâu nữa vậy hả ?"
cô quay đầu lại nháy mắt tinh nghịch rồi nói
" tao chuộc lỗi " rồi hướng về phía ký túc xá mà chạy
anh định ngăn cản nhưng bọn nó ngăn lại
" cứ để nó chuộc lỗi, anh muốn nó giận à " anh nghe vậy cũng từ bỏ và đi về căn tin với bọn nó ... cứ đi được vài bước bèn quay đầu lại nhìn cô, thân ảnh bé nhỏ cứ cắm đầu chạy dưới mưa điều đó làm cho chiếc áo của cô bị nước mưa thấm ướt đẫm khiến người khác không khỏi có ý muốn bảo vệ che chở. bọn nó cũng rất muốn giúp cô chứ nhưng phải hi sinh như vậy mới biết được rằng anh một lòng một dạ muốn đối xử che chở tốt cho cô chứ...
.... còn cô tung tăng chạy về phía ký túc xá lấy khăn cho từng đứa một , tuy trời vẫn mưa nhưng bọn họ lại đi tìm cô lại một lòng quan tâm lo lắng cho cô như vậy. còn cô thì chỉ biết nằm trong phòng y tế mà hưởng sự quan tâm lo lắng của anh, đúng là cô càng lúc càng vô tâm hờ hững rồi
cô bỗng cảm nhận ra sự khác thường bèn dừng chân lại... âm khí sao lại nặng đến mức này...
Linh bỗng có một cảm giác bất an liền theo cảm nhận và quán tính mà chạy về phía phòng WC
vừa đặt chân đến cô bỗng cảm thấy một mùi tanh của máu xộc vào mũi khiến cô nôn khan vài lần, cô bèn mở cửa ra một cảnh tượng kinh khủng đập vào mắt của cô
nam sinh, nữ sinh đều nằm chồng chất lên nhau, máu me bê bết khắp người. nhưng cô vẫn nhận ra đây là đồng phục của trường cô, nhìn nơi đây thì cô phát hiện ra nơi đây chắc vừa xảy ra hỗn chiến. cô quay người đi báo với bảo vệ thì một vật bằng kim loại lóe sáng...
cô bỗng đổi hướng cố gắng lấy tay che mũi lại bước về phía nam sinh đang nằm cạnh một chiếc lắc. cô cố gắng không để mình phát ra bất kỳ tiếng kêu nào mà cúi xuống nhặt chiếc lắc lên xem...
cô ngạc nhiên một chiếc lắc khá giống với chiếc lắc của cô ... thiết kế cũng tinh xảo không kém cạnh cũng gồm một ở khóa và một chiếc chìa khóa tuy bị dính máu nhưng cô có thể khẳng định được rằng đây là một cặp ... bỗng nhiên chiếc lắc ấy từ từ bay lên không trung rồi bay về phía một người con trai. chiếc lắc ấy từ từ rơi vào lòng bàn tay của một người con trai. khi cô định thần lại thì người con trai ấy và chiếc lắc đã biến mất...