Lớp Học Rùng Rợn

Chương 29: Yêu



Beta: Trịnh Hoa.

"Dễ mà, chúng ta tung tin này lên mạng, chọn mấy trang tin lớn một chút, vậy thì nhất định sẽ có người cứu chúng ta" Tôi tỉnh táo nói.

"Cách này rất hay, tớ đi nói cho mọi người biết, không chừng có thể tiến hành nhanh" Dương Á Thịnh hưởng ứng.

"Trước mắt không được nói chuyện này cho cả lớp biết, đây mới chỉ là một cách thôi, chưa biết có thành công hay không, thôi đừng lôi thôi nữa, mau thực hiện đi" Tôi nói với Dương Á Thịnh xong thì cả đám len lén tới phòng máy tính của trường.

Hiện tại phòng máy tính đang khóa cửa, chúng tôi phải đi tìm thầy dạy tin học, sau khi năn nỉ gãy lưỡi, cuối cùng chúng tôi cũng lấy được chìa khóa của phòng máy rồi vào trong.

Những cái máy tính ở đây có thương hiệu lạ, tốc độ truy cập mạng rất bình thường, nhưng để đăng tải một đoạn tin thì cũng không thành vấn đề. Vì vậy, nói bắt đầu nói với mấy người Dương Á Thịnh "Mọi người cùng nhau đăng tin, nhất định phải ra ngoài ánh sáng".

"Được thôi" Dương Á Thịnh trả lời, sau đó chúng tôi bắt đầu hành động. Trên một trang có rất nhiều lượt truy cập, tôi liên tục đăng tin lên, nội dung tin tức rất đơn giản, chính là việc lớp chúng tôi đã chết tới năm người, hơn nữa cho đến tận bây giờ, trường học vẫn phong tỏ tin tức, nên, hi vọng được tỏ chức nào đó quan tâm.

Tôi đăng bốn năm tin liên tục, mấy người Dương Á Thịnh cũng vậy, nhưng những bình luận phía dưới, khiến tôi nổi da gà. Bởi vì ở tin nào, những người bình luận đều có tên là Trần Phong, và cũng chỉ có một nội dung duy nhất 'Ngươi cho rằng các ngươi thoát được sao?'.

Tôi lạnh toát sống lưng, không ngờ ý đồ của chúng tôi đã bị Trần Phong nhìn thấu, thế nhưng vẫn chưa bỏ ý định, chúng tôi vẫn tiếp tục đăng tin, hơn nữa, zalo, facebook đều dùng hết.

Mãi đến hai tiếng sau, tình hình mới thay đổi chút ít, bên dưới dòng tin,những bình luận đã nhiều hơn, không còn chỉ mỗi một mình Trần Phong nữa. Mà lúc này, điện thoại tôi bỗng run lên.

Tôi vội vàng mở ra xem, là tin nhắn của Trần Phong 'Không được làm những chuyện thừa thải này nữa, nếu không, các ngươi sẽ chết'.

"Chết tiệt" Tôi thầm mắng, sau đó đứng lên nói "Coi bộ không ổn rồi, tên khốn kiếp kia đã phát hiện ra ý đồ của chúng ta rồi, đang cảnh cáo chúng ta đó".

"Có vẻ như hắn cũng đang sợ" Dương Á Thịnh phấn chấn nói.

"Chắc vậy, nếu không cũng sẽ không gửi tin nhắn cho tớ, chúng ta thực sự đã uy hiếp được hắn rồi" Cẩu Hồng Vân nói. Lý Mạc Phàm cũng gật đầu, trên mặt chẳng có biểu hiện gì khác thường.

Tôi bình tĩnh gật đầu, oan hồn dĩ nhiên mạnh thật, nhưng cũng chẳng phải vô song, nếu như bị đưa ra ngoài ánh sáng, trước ánh mắt vô số người, có lẽ cũng sẽ sợ hãi.

"Lần này chúng ta thua, nhưng tớ đảm bảo, sớm muộn gì cũng có một ngày, chúng ta sẽ lôi được hung thủ phía sau ra ánh sáng, băm thay vạn đoạn" Tôi lạnh lùng nói xong thì giơ tay ra, sau đó, bốn người chúng tôi nắm chặt tay nhau.

Thử nghiệm lần này mặc dù không thành công, nhưng cũng đủ hiểu, oan hồn không phải là bất bại, nó cũng biết sợ hãi, ít nhất là lúc chúng tôi tính lôi chuyện này ra ánh sáng, rõ ràng nó cũng đã sợ, nếu không thì đã không gửi tin nhắn cho tôi.

Tôi tin rằng, mặc dù oan hồn rất đáng sợ, nhưng nó không phải vô song, sớm muộn gì chúng tôi cũng sẽ tìm được cách đối phó với nó.

Ra khỏi phòng máy tính, đã là gần trưa, chuyện Hạng Văn Thành chết lúc sáng, cũng từ từ tiêu tan, trải qua vô số lần chết chóc, tinh thần của mỗi người cũng đã mạnh mẽ lên nhiều, từng người bắt đầu đi về phía căn tin.

Tôi và mấy người Dương Á Thịnh cũng tới đó, lúc này, tôi nhân tiện rủ luôn Diệp Nhã Tuyết.

Cô ấy đi cùng, cứ như vậy, năm người chúng tôi chuẩn bị ăn cơm, Dương Á Thịnh hào phóng nói "Lão Đại, gọi món thỏa thích nhé, lần này tớ mời".

Tôi cũng không từ chối, dù sao thì tôi cũng chẳng có tiền, trong số những người ngồi đây, tôi và Lý Mạc Phàm nghèo nhất, còn Dương Á Thịnh, tuy không phải là một nam sinh giàu có đẹp trai, nhưng gia cảnh cũng khá giả, tiền tiêu vặt mỗi ngày của cậu ấy cũng không ít, Cẩu Hồng Vân cũng thế.

Rất nhanh, bàn chúng tôi đã đầy đồ ăn, thức ăn ở căn-tin này cũng không đắt, đã vậy còn hợp khẩu vị, cả bàn cùng lắm chỉ khoảng một trăm, tôi và Diệp Nhã Tuyết ngồi gần nhau, Diệp Nhã Tuyết cười nói "Trương Vỹ, hôm nay trông cậu phong độ thật, Tô Nhã và Bí Tiểu Vũ hùa nhau chơi xấu cậu như vậy, cuối cùng lại tự chuốc họa".

"Cậu không trách tớ đã hại chết hai cậu ấy sao?" Tôi hỏi Diệp Nhã Tuyết.

"Sao lại trách cậu? Hai người họ đâu phải do cậu giết, yên tâm đi, tớ vẫn luôn ủng hộ cậu" Diệp Nhã Tuyết cười híp mắt, gương mặt khả ái của cô ấy khiến tôi không rời mắt được.

"Lão đại, tớ mời cậu một ly" Dương Á Thịnh nói, nhưng trong căn-tin không có bia, cái cậu ấy mời cũng chỉ là một ly nước ô mai mà thôi, tôi gật đầu, cụng ly với cậu ấy.

Sau đó, Dương Á Thịnh trêu chọc Diệp Nhã Tuyết, giọng cợt nhả "Chị dâu, tớ cũng mời cậu một ly".

"Ai là chị dâu cậu chứ" Diệp Nhã Tuyết nổi giận liếc Dương Á Thịnh, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng chẳng dám nhìn tôi, nhưng vẫn cụng ly một cái, điều này khiến tôi thích thú vô cùng.

Có vẻ như Diệp Nhã Tuyết đã chấp nhận mối quan hệ giữa tôi và cô ấy rồi, suy nghĩ này khiến tôi vừa phấn khởi vừa lo lắng, còn Diệp Nhã Tuyết uống nước ô mai xong thì lại càng không dám nhìn tôi.

Cuối cùng Lý Mạc Phàm cũng phát hiện ra sư ngượng ngùng của Diệp Nhã Tuyết, cậu ấy kéo Dương Á Thịnh thì thầm gì đó, rồi đột nhiên Dương Á Thịnh nói "Lão đại, tự dưng tớ thấy cảnh ngoài kia đẹp quá, muốn đưa Cẩu Hồng Vân qua đó dạo một lát".

Sau đó, cậu ấy lấy hộp cơm, gắp đại vài món ăn rồi dắt bạn gái rời đi. Còn Lý Mạc Phàm thì khỏi nói, lùa vội mấy miếng cơm rồi nói "Tớ no rồi, tạm biệt lão đại".

Quay qua quay lại, cả bàn ăn có năm người cuối cùng chỉ còn mỗi mình tôi và Diệp Nhã Tuyết đưa mắt nhìn nhau.

Tình cảnh thế này khiến cho tôi càng thêm lúng túng, tôi chưa bao giờ ngồi riêng với con gái như vầy hết, nhìn Diệp Nhã Tuyết bên cạnh, tôi lấy hết dũng khí, nắm lấy tay cô ấy.

Diệp Nhã Tuyết chợt giật mình, gương mặt thanh tú cũng bắt đầu đỏ ửng, nhưng không phản kháng, mà lại nắm lấy tay tôi, hai chúng tôi nắm tay nhau thật chặt.

Tay của cô ấy mềm mịn, khiến tôi rất thoải mái, nhìn gương mặt xinh đẹp của Diệp Nhã Tuyết, tôi run rẩy mở miệng "Diệp Nhã Tuyết, thật ra tớ rất thích cậu".

Tôi nói rất nhỏ, nhưng chắc Diệp Nhã Tuyết nghe thấy, cô ấy gật đầu nhẹ, cũng chẳng nói gì thêm, không đồng ý cũng không từ chối, chỉ nắm tay tôi càng chặt hơn.

Trong thâm tâm tôi cũng không biết là Diệp Nhã Tuyết có đồng ý hay không, dù sao thì tôi cũng chưa từng có kinh nghiệm tỏ tình nay nhìn thái độ này của Diệp Nhã Tuyết, tôi càng thêm lo lắng.

"Rốt cuộc là cậu có đồng ý hay không, không chịu cũng được, không sao" Tôi khó khăn mở miệng, dù tôi rất muốn Diệp Nhã Tuyết đồng ý, nhưng nếu cô ấy không thích, tôi cũng chẳng còn cách nào, cũng sẽ không năn nỉ, đây là sĩ diện của tôi.

"Cậu đúng là một tên đầu gỗ!" Nhìn bộ dạng ngơ ngác của tôi, Diệp Nhã Tuyết nổi giận đùng đùng, sau đó, cô ấy ngắt má tôi một cái, quay đầu lại, nói rất nhỏ. "Tớ đồng ý".

"Thật sao?" Tôi kích động gật đầu thật mạnh, tay chân run lẩy bẩy, không ngờ Diệp Nhã Tuyết đồng ý làm bạn gái của tôi thật, nhìn gương mặt xinh đẹp đáng yêu của cô ấy, tôi vui tới mức không nói ra lời.

Diệp Nhã Tuyết đáng người nhỏ nhắn, tính tình dịu dàng khả ái, bây giờ trở thành bạn gái của tôi, tôi cảm thấy mình thật sự hạnh phúc.

"Thật tốt quá rồi" Tôi nói xong, nhất thời kích động, ôm Diệp Nhã Tuyết vào lòng, cảm nhận được thân thể bé nhỏ của cô ấy trong lòng ngực, đến cả tâm linh tôi cũng rung động.

"Đồ lưu manh!" Diệp Nhã Tuyết giãy giữa ra khỏi lòng ngực của tôi, rồi đôi mắt có chút xấu hổ, giọng nhỏ như không "Cậu đúng là một tên lưu manh, tớ rút lại lời lúc nãy".

"Ấy,đừng, cậu đừng như vậy mà, tớ chi đùa chút thôi" Tôi sợ hãi nói, trên mặt hiện rõ sự hốt hoảng, tôi không ngờ bản thân nhất thời không kiềm chế được, nên mới khiến Diệp Nhã Tuyết tức giận như thế.

Tôi vội vàng nói "Tớ biết sai rồi, chuyện cậu vừa đồng ý với tớ, ngàn vạn lần đừng đổi ̉ ý".

"Hừ" Diệp Nhã Tuyết nhìn thấy bộ dạng vội vàng gấp gáp của tôi, chút khó chịu trong lòng cũng tan rất nhanh, thế nhưng cô ấy vẫn quay mặt đi, tỏ vẻ không thèm quan tâm tới tôi nữa.

Như vậy càng khiến tôi thấp thỏm, tôi bắt đầu hận mình, vừa rồi sao làm bừa như thế chứ, vốn là chuyện tốt,lại bị tôi phá hỏng rồi, nghĩ tới đây, mặt tôi méo xệch.

"Thôi được rồi, cậu đừng như vậy, tớ đồng ý với cậu thêm lần nữa, nhưng lần này phải có thử thách" Diệp Nhã Tuyết điêu ngoa nói.

"Được được" Tôi vui mừng vô cùng.

"Còn nữa, chuyện tớ và cậu hẹn hò, cậu không được công khai cho cả lớp biết" Diệp Nhã Tuyết nói.

"Tại sao?" Tôi thắc mắc.

"Tóm lại là không cho" Diệp Nhã Tuyết nhìn tôi chằm chằm, sau đó mới từ từ giải thích "Ba tớ không cho phép tớ yêu sớm, nếu cậu không chịu thì tớ không làm bạn gái cậu được rồi".

"Chịu, tớ hứa với cậu" Tôi lật đật nói, lúc này đầu óc tôi đã bị tình yêu làm cho u mê, Diệp Nhã Tuyết có yêu cầu gì, tôi cũng sẽ đồng ý hết.

"Vậy thì phải đợi xem biểu hiện của cậu đã, tớ ăn xong rồi, chúng ta đi thôi" Diệp Nhã Tuyết cười híp mắt, tôi cũng gật đầu rồi vọi vàng đứng lên đi theo Diệp Nhã Tuyết, tôi vốn muốn nắm lấy tay cô ấy, nhưng do dự tới nửa đường cũng chẳng đủ gan.

Vì trưa nay ăn cơm ở căn-tin nên tôi không có về nhà, tôi quyết định đi dạo cùng Diệp Nhã Tuyết, Diệp Nhã Tuyết cũng là học sinh ngoại trú, lúc này cũng không về ký túc xá nghĩ ngơi được.

Hai người chúng tôi ngồi xuống một gốc cây trò chuyện.

"Trương Vỹ, cậu trước đây đã từng có nữ sinh nào tỏ tình với cậu chưa?" Diệp Nhã Tuyết đột nhiên hỏi.

"Làm gì có chứ, tuyệt đối không có" Tôi nhún vai nói, đúng là như vậy thật, từ nhỏ tới giờ, ngay cả bạn gái khác giới tôi còn không có, huống chi là tỏ tình.

"Hừ, vậy làm bạn gái của cậu là quá thiệt thòi cho tớ rồi, tớ quyết định chia tay" Diệp Nhã Tuyết lắc lắc đầu, giọng nói vô cùng đáng yêu.

"Đừng, thật ra thì lúc học cấp hai tớ cũng rất nổi bật, tới một nửa nữ sinh trong lớp tỏ tình với tớ lận" Tôi cố tình thăm dò cô ấy.

"Vậy thì càng không được, cậu là đại đào hoa rồi".

"Rốt cuộc là cậu muốn tớ thế nào đây, tớ rối quá".

"Tớ không quan tâm, tóm lại sau này cậu nhất định phải nghe lời tớ".

"Được".









Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.