Lớp Phó, Đừng Lạnh Lùng Với Anh Nữa Mà

Chương 31: 00 pm (1)



1:00 pm

Câu lạc bộ đã hoàn thành bài tập, ai nấy cũng phấn khởi thu dọn đồ đạc ra canteen để giải khát, chỉ còn một nhóm mấy bạn đang đứng tán gẫu cùng Dương. Nghe tiếng Ly gọi, mọi người cùng chạy lại, đợi cho mấy người kia đi lên phía trước, Ly nói với Dương:

“Hôm nay năng động quá, nhờ cậu đấy Dương”

“Quá khen, tớ chỉ giúp một ít thôi mà” – Dương đáp

“Úi, đừng nói thế. Phần biểu diễn của cậu tạo động lực rất lớn cho mọi người đấy. Cậu nhảy rất đẹp” – Ly tấm tắc

“Cảm ơn cậu, còn Khôi…”

“Cũng thích lắm, lúc xem cứ khen cậu mãi đấy”

Ly nháy mắt, nghe vậy mà Dương mừng rơn, cậu nói:

“Thật sao? Tớ vui quá, cảm ơn các cậu”

“Hihi, không có gì”

Hai người cùng bước vào canteen, mọi người đều đang ngồi nói chuyện, nhâm nhi những ly nước mát lạnh. Dương nhìn quanh, thấy Khôi đang bê nước ra cho mọi người, cậu liền tiến tới:

“Khôi”

“Ơi?”

Khôi đặt nước xuống bàn, ngẩng lên thấy Dương đang nhìn mình, cậu hỏi:

“Sao thế?”

“Cậu có thể…đi với tớ được không?”

Dương bất chợt đề nghị làm Khôi vô cùng ngạc nhiên, cả mấy bạn ngồi xung quanh cũng bắt đầu rì rầm. Khôi ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu:

“Ừm”

Rồi Khôi cùng Dương ra ngoài, làm cho mọi người tò mò không hiểu tự dưng lại kéo nhau đi đâu. Mấy bạn nữ hâm mộ Dương bắt đầu kêu lên tiếc nuối, có người nói đùa cả hai bỏ đi là để hẹn hò làm cả lũ cười ầm lên. Riêng Ly không nói gì, cô chỉ lặng lẽ quan sát cho tới khi hai người đi khuất bóng, miệng nở nụ cười vui mừng.

Dương cùng Khôi quay trở lại nhà thể chất, nơi hiện giờ vắng tanh và cũng chắc chắn là sẽ không có ai khác xuất hiện. Cả hai dừng lại ở nơi lúc nãy câu lạc bộ tập luyện, không ai nói một câu nào, không khí im lặng cứ thế bao bọc lấy không gian. Dương đang rất căng thẳng, cậu nhìn Khôi đứng đối diện mình, người trông rất bình thản. Chính vì không thể đoán được suy nghĩ của Khôi mà Dương càng lo lắng hơn, bởi từ hôm thứ hai nghe chuyện của Minh, cậu đã đi đến quyết định rồi, và giờ là lúc thích hợp để làm điều đó.

Dương nhắm mắt lại lấy bình tĩnh, hít một hơi thật sâu, rồi lên tiếng:

“Khôi này, tớ muốn nói chuyện này với cậu”

“Chuyện gì thế?” – Khôi nhìn Dương

“Có thể cậu sẽ thấy kỳ quặc, hoặc có thể là ghê sợ khi nghe điều này, nhưng hãy cố giữ bình tĩnh nhé, vì tớ không thể giữ bí mật này nữa rồi”

Dương nói chân thành, trên mặt lộ rõ vẻ hồi hộp, còn Khôi nghe xong, đáp:

“Ừ, tớ sẽ bình tĩnh. Cậu đừng lo”

Dương khẽ cười, cậu đã bớt được phần nào nỗi lo lắng của mình nhưng tim vẫn đập thình thịch. Cuối cùng, Dương lấy hết can đảm, nhìn thẳng vào mắt Khôi và nói:

“Tớ thích cậu”

“…”

Một khoảng lặng nhanh chóng chiếm lấy không gian, ngay khi nói ra tình cảm của mình, Dương đã sẵn sàng cho một câu trả lời tàn nhẫn, một sự ghê tởm, hay tệ hơn là Khôi sẽ bỏ chạy. Nhưng không, Khôi vẫn đang đứng đó, mắt mở to nhìn Dương, sự im lặng ấy khiến Dương càng lo hơn, không biết Khôi sẽ nói gì. Thế rồi Khôi bất ngờ cười, làm Dương ngạc nhiên:

“Sao cậu lại cười?”

Khôi vẫn cười, một tay quệt mắt, tay kia ôm lấy bụng. Hành động ấy khiến Dương không khỏi băn khoăn xen lẫn lo lắng, nhưng vẫn kiên nhẫn chờ đợi, cậu đã chuẩn bị tinh thần cho điều tệ nhất rồi.

Khôi cười một hồi thì ngừng lại, cậu nhìn Dương nói:

“Cậu…thua rồi Dương ạ”

“Thua? Ý cậu là sao?”

Câu trả lời của Khôi càng làm Dương ngỡ ngàng, ngay từ lúc Khôi phản ứng lại trước lời tỏ tình của cậu, Dương đã không hiểu nổi Khôi đang nghĩ cái gì, giờ thì còn khó hiểu hơn nữa. Cậu hỏi tiếp:

“Nghĩa là…cậu đã có người yêu rồi sao?”

Khôi lắc đầu cười:

“Không”

“Vậy thì…”

Không để Dương nói hết, Khôi đã tiến tới, nhướn người lên ôm lấy cổ Dương. Miệng thì thầm:

“Cậu thua là vì….tớ đã thích cậu trước…từ lâu lắm rồi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.