Lớp Phó, Đừng Lạnh Lùng Với Anh Nữa Mà

Chương 34: Ôn thi hay ôn…tình?



“Chào Minh, cậu đang mong tôi đấy à?”

Khang cười tươi đáp lại, giọng có phần trêu chọc. Còn Minh nhận ra phản ứng vừa rồi của mình thì ngượng quá mà cãi:

“…Đâu có, tôi…bất ngờ thôi”

Vừa nói vừa đỏ mặt, Minh luống cuống tìm cách che mặt đi không để cho Khang thấy, nhưng Khang tiếp tục:

“Vậy sao cậu lại có vẻ mừng khi thấy tôi thế?”

“Không phải, tại…tại…”

“Chà, hết cãi nổi rồi kìa”

Khang cúi xuống gần mặt Minh cười châm chọc, rồi cứ thế đi thẳng vào trong nhà, mặc cho cậu đứng ngẩn ra ở cửa. Minh bặm môi:

“Tự tiện vào nhà người khác thế à?”

“Tôi mua đồ ăn này”

Khang lờ đi câu nói của Minh, vừa cười vừa giơ cái túi lên. Thái độ tỉnh bơ ấy làm Minh nổi khùng lên, cậu hậm hực đóng cửa lại rồi nói:

“Ai khiến mà mua?”

“Mua cho cậu ăn mà, không muốn sao?” – Khang làm mặt thất vọng

“Không” – Minh đáp thẳng thừng

“Tiếc quá, tôi mua bánh xốp mà cậu thích đây”

Khang lắc lắc gói bánh trước mặt Minh, làm cậu tròn xoe mắt:

*Đúng là loại mình thích, nhưng…sao hắn lại biết?*

Không đợi Minh hỏi, Khang đã nói luôn:

“Thắc mắc sao tôi biết chứ gì? Nhờ chị Phương đấy”

“Chị Phương? Hai người nói chuyện lúc nào?” – Minh càng ngạc nhiên hơn

“Muốn biết không?”

Khang đặt một ngón tay lên môi rồi nháy mắt ra hiệu. Vậy là đủ để Minh hiểu ý Khang là gì, cậu nhảy dựng:

“Tôi đuổi ông ra khỏi nhà bây giờ”

“Ấy, bình tĩnh nào. Tôi chỉ muốn được hôn cậu thôi mà” – Khang giơ tay xin hàng

“Thế mà cũng nói được, ông đến để học hay để hôn hít hả?”

Minh khoanh tay bực bội, thực sự cậu đã hy vọng ngày hôm nay diễn ra thật êm đẹp như mình tưởng tượng, vậy mà lại bị Khang làm cho tụt hết cả cảm xúc ngay từ khi gặp mặt. Giờ có hối hận thì cũng không kịp nữa rồi.

Khang cười thản nhiên:

“Hôn hít”

“Đồ…”

Minh phát cáu, đi một mạch lên nhà làm Khang vội cầm túi bánh chạy theo. Lên đến nơi, Khang chợt hỏi:

“Chị Phương không có nhà à?”

“Chị ý đi chơi rồi”

Minh đáp rồi ngồi lên giường mở sách vở ra, mặc kệ Khang muốn làm gì thì làm. Thấy yên ắng, Minh cứ tưởng mình đã được yên thân, nhưng cậu đã lầm vì chỉ vài giây sau đã nghe tiếng Khang gọi. Minh quay ra, rồi giật mình khi chình ình trước mắt là một thanh bánh xốp, phía đầu kia đang được Khang ngậm trên miệng. Cậu hỏi:

“Ông bị làm sao đấy? Muốn gì?”

Khang vừa ngậm bánh vừa nói:

“Muốn cậu ăn bánh cùng tôi”

“Ăn cái kiểu gì vậy hả?” – Minh nhíu mày

“Kiểu thân mật” – Khang đáp

“Không”

Minh quay ngoắt trở lại với quyển sách, nhưng Khang không chịu buông tha:

“Ăn đi nào, tôi mua cho cậu mà”

Vừa nói Khang vừa dí miếng bánh lại gần miệng Minh, Minh càng đẩy ra thì càng bị dí sát hơn. Chịu không nổi, cậu há miệng cắn luôn nửa thanh bánh rồi nói:

“Ăn rồi, hài lòng chưa??? Giờ để tôi yên”

*Nhưng mà ngon quá đi mất…..Không…không được, không thể mất cảnh giác được, đừng có để bị dụ dỗ. Chết dễ như chơi đấy biết chưa!!!*

Minh tự nhủ với lòng mình, trong khi Khang cười mãn nguyện vì Minh đã chịu ăn bánh của cậu. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, Khang chỉ để cho Minh học được một lúc rồi bắt đầu choàng tay lên vai Minh, tiến tới gần định thơm má cậu. Lập tức, Minh đẩy Khang ra:

“Có thôi đi không? Muốn bị đuổi về hả?”

Bị Minh từ chối, Khang xụ cả mặt xuống:

“Sao cậu ác với tôi thế?”

“Cái gì cơ? Ai ác với ông chứ?” – Minh bức xúc

“Cậu chứ ai. Cậu làm tôi buồn lắm, lúc nào cũng xa lánh tôi, muốn quan tâm tới cậu một chút thôi mà cũng bị mắng….”

“Ơ…”

Minh ngớ người ra vì thái độ lẫn giọng nói đau buồn của Khang, cậu còn chưa kịp nói gì thì Khang đã đứng dậy:

“…Xin lỗi vì làm phiền cậu, tôi đi về vậy”

Nói rồi Khang bước về phía cửa, nhưng ngay lúc ấy, Minh đã túm áo Khang, lí nhí:

“…Đ-Đừng đi…”

“Cậu bảo gì tôi không nghe rõ?”

Khang quay lại nhìn Minh, mặt vẫn giữ vẻ đau khổ. Biết ngay là Khang đang cố tình trêu mình, nhưng Minh không còn cách nào khác, giờ mà cứ phũ phàng thì Khang về thật mất. Cậu đành chịu thua, nói thật to:

“Đừng đi!!!”

Lời đã nói ra không rút lại được, Minh chỉ biết kêu than trong lòng:

*Sao lại thành ra thế này? Đáng ra hắn mới là người xấu ở đây chứ, tự nhiên bao nhiêu tội lỗi đổ hết lên đầu mình là thế nào? Ôi trời ơiiii, con lại bị hắn lừa nữa rồi, tại sao trời không bảo vệ con mà cứ để con bị bắt nạt thế này!!!*

Mưu kế của Khang đã thành công mỹ mãn. Chỉ chờ có thế, Khang liền cười toe, nhảy lên giường ôm lấy Minh đang đỏ bừng cả mặt vì xấu hổ:

“Minh đã nói vậy thì tôi không đi nữa, ở lại đây với cậu suốt đời luôn”

“Suốt đời cái gì, sao không lo học đi hả?” – Minh đập vào đầu Khang đang ôm mình cứng ngắc

“Tôi học lâu rồi”

Khang vừa nói vừa rúc đầu vào cổ Minh, bắt đầu hôn vùng nhạy cảm đó của cậu. Minh khẽ run lên, cố thuyết phục Khang dừng lại:

“Đừng mà…Cho tôi học đi. Để…lúc khác cũng được mà…”

Minh hận chính mình vì đã thay đổi đến mức chóng mặt. Mới lúc nào còn hùng hổ quát nạt Khang làm Khang không có cơ hội tấn công, vậy mà giờ đã ngoan ngoãn để yên cho Khang động chạm, còn rên rỉ xin dừng lại trong khi bản thân đang phản ứng lại rất tích cực với những tác động đó. Người Minh nóng ran lên, cậu cố gắng đẩy Khang ra một cách yếu ớt và tuyệt vọng, trong khi tay của Khang đang luồn vào trong áo sờ soạng cơ thể cậu. Trong lúc vuốt ve, Khang cắn nhẹ vào tai Minh khiến khoái cảm trong cậu được tăng lên, tay run đến nỗi rơi cả quyển sách.

Bất chợt, Khang dừng lại, thì thầm vào tai Minh:

“Tôi đói quá”

Minh cố bình tâm lại sau màn nóng bỏng vừa rồi, cậu ngồi thằng dậy, hỏi:

“Bỏ bữa trưa à?”

“Không, tôi có ăn rồi” – Khang lắc đầu

“Thế làm sao mà đói? Có bánh ông mua kia kìa” – Minh hất đầu về phía túi bánh trên bàn

“Nhưng tôi muốn ăn cậu”

“Sao cơ…Á!!!”

Minh còn chưa hết choáng khi nghe Khang nói muốn “ăn” mình thì đã bị Khang đè ra giường. Hai tay Khang giữ chặt hai cổ tay cậu, ánh mắt bỗng chốc hiện rõ vẻ thèm muốn. Điều ấy làm Minh sợ hãi, cậu lắp bắp:

“Khang…ông làm gì thế….?”

Giọng Khang lúc này đã khác hẳn, không chỉ gợi tình mà còn đầy ma quái:

“Tôi đói là vì cậu đấy. Nhìn cậu ngon quá, khiến tôi muốn ăn cậu ngay bây giờ”

Minh sợ đến toát cả mồ hôi, cậu cố trấn tĩnh Khang:

“N…Nghe tôi nói đã, giờ không phải lúc…”

Khang bỏ ngoài tai những lời của Minh, một tay giữ lấy hai tay cậu, tay kia kéo áo cậu lên để hở ra vùng bụng trắng trẻo. Ngay khi cảm nhận thấy gió lạnh lùa qua cơ thể mình, Minh đã cố vùng vẫy để thoát ra nhưng vô ích. Khang vẫn đè chặt cậu trên giường, tay kéo tiếp chiếc áo phông lên cao hơn, cho tới khi nguyên phần ngực trần đang phập phồng của Minh lộ ra.

Minh kêu lên:

“Đừng…đừng mà Khang. Thả tôi ra đi…”

Khang đưa mắt nhìn cậu, cười ma mãnh:

“Tôi không dừng lại được trước sự hấp dẫn của cậu Minh à”

Lời vừa dứt, Minh đã giật nảy người khi bàn tay Khang đặt lên ngực của cậu, những ngón tay nghịch ngợm sờ mó không ngừng, tung tăng chạy nhảy trên làn da mịn màng nhạy cảm của Minh. Cậu rên lên khe khẽ, trong phút chốc cảm thấy vô cùng xấu hổ khi lại phát ra những âm thanh đó. Khang cúi xuống hôn lên bụng Minh, trong khi tay vẫn tiếp tục mơn trớn ngực của cậu, lưỡi Khang lướt nhẹ trên vùng bụng phẳng một cách điệu nghệ khiến Minh rùng mình, cảm giác như có một dòng điện đang chạy dọc theo cơ thể. Cậu run rẩy lên tiếng:

“…Kh…Khang à…Làm ơn…ngừng…đi. Làm ơn đi mà…”

Không những vô tác dụng, giọng nói yếu ớt van xin của Minh càng khiến cho Khang cảm thấy phấn khích. Từng động tác của Khang ngày càng mạnh và nhanh hơn khiến cho Minh không còn đủ sức mà nói nữa, chỉ biết thở dốc để chống chọi lại với sự khoái cảm đang tăng lên nhanh chóng lấn át cả lí trí. Càng chống cự lâu, Minh càng kiệt sức, người cậu run lên từng đợt kèm theo những tiếng rên rỉ đáng thương. Cho đến khi không thể chịu đựng được nữa, Minh liền bật khóc. Không phải vì buồn, không phải vì đau, mà vì cậu quá sợ hãi và tủi hổ khi bị Khang kiểm soát và mơn trớn dữ dội không thương tiếc, trong khi toàn thân bị kìm kẹp và hoàn toàn không thể làm chủ được chính mình.

Kỳ lạ thay, ngay khi nghe thấy những tiếng thút thít của Minh, Khang như tỉnh lại khỏi cơn mê, bao nhiêu ham muốn đều tiêu tan và thay vào đó là một cảm giác ân hận. Nhìn thân thể của Minh đang run rẩy bên dưới mình, Khang bỗng thấy đau lòng, vội vàng kéo áo Minh xuống rồi ôm lấy cậu, miệng nói liên hồi:

“Xin lỗi…”

Nước mắt Minh cứ chảy ra không ngừng. Cậu gần như đã kiệt sức, chỉ biết rúc vào ngực Khang như để tìm kiếm một hơi ấm, một cảm giác an toàn. Thế rồi cậu thiếp đi vì quá mệt, bên tai vẫn còn văng vẳng những tiếng “xin lỗi” của Khang…

3:00 pm

Minh khẽ mở mắt, nhận ra mình đang nằm trên giường, và có một cánh tay khác đang ôm lấy cậu. Minh quay người lại, là Khang đang ngủ bên cạnh cậu, gương mặt trông có vẻ phiền muộn. Cậu chợt nhớ lại những việc đã xảy ra trước đó, và nỗi sợ hãi lại xuất hiện, nhưng dường như đến lúc này thì đó chỉ còn là một cảm giác thoáng qua. Cho dù vẫn còn run khi cảnh tượng ấy tái hiện lại trong đầu, Minh vẫn thấy an lòng khi hơi ấm của Khang đang bao bọc lấy cậu. Rồi cậu nghe thấy những tiếng nói nhỏ phát ra từ Khang:

“Xin lỗi Minh, xin lỗi…”

Minh khẽ cười, đến lúc ngủ rồi mà Khang còn nói mớ, nhưng chắc vì lo lắng cho cậu và hối hận lắm nên mới trông khổ sở như vậy. Dù sao thì việc ấy cũng khiến Minh an tâm hơn, bởi cậu hiểu Khang không hề muốn làm tổn thương cậu, mà chỉ vì không kiềm chế nổi nên mới hành động như vậy mà thôi. Không nỡ đánh thức Khang dậy, Minh nhẹ nhàng ngồi dậy, với tay lấy quyển sách và mở ra đọc, lòng thở phào vì chỉ còn một phần nhỏ phải ôn tập nữa thôi.

Một lúc sau, Khang tỉnh dậy. Ngước lên thấy Minh đang ngồi tựa lưng vào thành giường bên cạnh mình, Khang lên tiếng:

“Cậu dậy rồi à?”

“Khoảng 30 phút trước” – Minh vẫn chăm chú đọc sách

Khang liền im lặng, nằm suy ngẫm một hồi lâu rồi mới nói:

“Minh…tha lỗi cho tôi được không?”

Minh quay sang nhìn Khang, cười ngượng:

“Tôi không giận đâu”

Nụ cười của Minh làm Khang ấm lòng, phần nào nỗi lo lắng đã được giảm bớt, nhưng cậu vẫn còn rất ăn năn vì những gì đã làm. Khang nhoài người ôm lấy hông của Minh, dụi dụi đầu vào eo cậu:

“Tôi hứa sẽ không bao giờ làm vậy nữa. Tôi sẽ đền bù cho cậu Minh à”

Minh vỗ nhẹ lên trán Khang:

“Tôi bảo tôi không giận rồi mà”

“Nhưng tôi vẫn hối hận lắm” – Khang ôm Minh chặt hơn, như sợ cậu sẽ biến mất đột ngột vậy

“Rồi rồi, có bao giờ cấm ông được đâu”

Minh cười rồi tiếp tục đọc sách, Khang cũng cười, vui mừng vì Minh không ghét cậu như cậu đã lo sợ trước đó. Hai người im lặng một lúc thì Khang lên tiếng:

“Cậu không giận, vậy…cho tôi làm tiếp được không?”

“Ông thật là…”

Minh đập quyển sách vào đầu Khang, cả hai cùng bật cười trong niềm hạnh phúc. Dù rằng ban đầu mọi việc thật rắc rối và đáng sợ, nhưng giờ đây, họ đã có thể cảm nhận được sự yên bình và ấm áp. Buổi chiều hôm ấy cứ trôi qua nhẹ nhàng như vậy, mang theo những cảm xúc tốt đẹp, đáng được lưu giữ và trân trọng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.