Lớp Phó, Đừng Lạnh Lùng Với Anh Nữa Mà

Chương 47: Lộ diện



Thứ Năm

Lớp 11 toán hôm nay bị bao phủ bởi một không khí bất thường, dù không quá rõ ràng nhưng cũng không khó để nhận ra điều ấy, khi mà lớp trưởng đến muộn hơn mọi ngày và kèm theo đó là bộ mặt nặng nề như đưa đám. Theo truyền thống của mọi trường chuyên thì các khối tự nhiên thường rất đông con trai, và lớp 11 toán năm nay cũng không phải ngoại lệ. Vì sự mất cân bằng giới tính trong lớp nên một lớp trưởng xinh xắn giỏi giang như Thu luôn ở trong tầm ngắm của bọn con trai. Bởi vậy mà hôm nay, khi thấy Thu khác thường thì gần nửa lớp đã bắt đầu xì xầm bàn tán, và chẳng mấy chốc đã lan ra cả phòng học.

Nói Thu được các bạn yêu quý thì cũng không hẳn. Thu học giỏi, trách nhiệm và có tài lãnh đạo nên hoàn toàn xứng đáng với vị trí lớp trưởng, lại thêm vẻ ngoài cuốn hút nên chỉ cần lướt qua cũng khiến nhiều cậu trai xao xuyến. Nhưng nếu nói về tính cách, thì Thu lại là người bảo thủ và độc tài, thường chỉ muốn người khác nghe theo mình chứ không chịu tiếp thu ý kiến. Đôi lúc cô còn tỏ ra kiêu ngạo, coi thường các bạn và khoản đanh đá thì không ai bằng. Bởi thế mà hầu hết mọi người còn hay nhận xét Thu là một cô gái “Để ngắm chứ không để yêu”, chỉ dám nhìn từ xa chứ hiếm ai có thể tiếp xúc.

Thư ký lớp – Vốn đã quen với tính cách của Thu, không ngần ngại liền lại gần chỗ lớp trưởng đang ngồi úp mặt, chạm nhẹ vào tay Thu:

“Này, cậu làm sao thế?”

Ngay khi Thu ngẩng mặt lên, cả thư ký lẫn những người ngồi xung quanh theo dõi tình hình đều phải ngỡ ngàng. Đôi mắt sưng húp đầy mệt mỏi nhìn mọi người một cách vô hồn, cùng khuôn mặt xanh xao gầy đi thấy rõ, chứng tỏ rằng hôm qua hẳn đã có chuyện gì đó kinh khủng lắm nên mới khiến cho một người luôn xinh đẹp năng động trở nên thiếu sức sống như thế này. Nhìn các bạn một lượt, Thu lười biếng mở miệng:

“Không phải việc của mọi người”

Rồi Thu lại cúi xuống gối đầu lên tay, che đi biểu hiện khổ sở trên gương mặt mình. Các bạn trong lớp nghe Thu trả lời như vậy thì cũng thấy khó chịu, bèn quay đi nói chuyện với nhau chứ chẳng thèm quan tâm nữa. Còn thư ký lớp sau khi quan sát Thu một hồi, không hỏi gì thêm mà chỉ khẽ lắc đầu rồi bỏ về chỗ ngồi, lòng thầm suy đoán về nguyên nhân đằng sau sự việc.

Riêng Thu ngồi yên trên ghế, bỏ ngoài tai mọi lời bàn ra tán vào, miệng lẩm bẩm điều gì đó chỉ mình mình nghe thấy:

*Cậu đã nghĩ gì vậy hả Khang, sao lại có thể hôn một đứa con trai cơ chứ? Không được, dù có thế nào tớ cũng không để yên đâu, cậu cứ chờ đấy Khang, chắc chắn cậu sẽ phải lòng tớ thôi*

Giờ ra chơi

Lớp 11 Anh 1

Khôi ngồi đọc sách một cách thư thái, tự hỏi sao hôm nay dù xung quanh rất ồn mà bàn dưới cậu thì lại vô cùng yên tĩnh. Khẽ gập quyển sách lại, Khôi quay xuống xem hai con người ngồi sau mình đang làm gì mà lại im ắng đến thế. Tức thì, đập vào mắt cậu là gương mặt bí xị của Ly và Ân. Trong khi thường ngày hai kẻ đó lúc nào cũng hớn ha hớn hở, chọc phá hoặc cãi nhau om sòm khiến Khôi không thể tập trung được, thì lúc này lại đang ngồi chống tay lên cằm nhìn xa xăm, chẳng ai nói với ai một câu nào.

Ngạc nhiên đến ngỡ ngàng, Khôi liền lên tiếng:

“Sao thế hai đứa kia?”

Ân và Ly quay đầu ra nhìn Khôi, đồng loạt thở dài:

“Chán…”

“Buồn…”

“Vì?” – Khôi nhíu mày

“Bị đòi lại thẻ game” – Ân cúi đầu thất vọng

“Bị đòi khao đền bù” – Ly cũng chán nản không kém

Nhìn vẻ mặt thểu não của hai người, Khôi vừa muốn an ủi vừa cố phải nín cười trước tình huống có một không hai này. Hiếm lắm mới có một ngày Ly và Ân lại chịu ngồi yên mà không làm loạn, đã thế còn thở dài thườn thượt như hai ông bà già. Nén tiếng cười xuống họng, Khôi vỗ nhẹ tay Ly:

“Có gì to tát đâu mà phải buồn? Coi như đi ăn một bữa thôi. Mà chúng mày làm gì để bị như vậy hả?”

Khôi vừa dứt lời, Ly và Ân lập tức quay sang nhìn nhau tóe lửa, mồm năm miệng bảy tranh nhau nói:

“Tại nó bày trò trước, nó dụ dỗ tao….Xin lỗi đê, đứa nào hào hứng từ đầu đến cuối mà…Tốn tiền mua vé mua đồ ăn mày ạ, thế mà…Này, chúng nó không làm gì nhau là do chúng nó…Đã thế còn ngớ ngẩn để bị tóm…Tại mày ngớ ngẩn ý….Có mà mày…Còn khướt…”

Lời người này chen lời người kia loạn xị ngậu cả lên, giống hệt chó với mèo làm náo loạn nguyên một dãy lớp. Đến lúc này thì Khôi không chịu nổi nữa, cậu cười phá lên trong khi hai người kia vẫn còn đang cãi vã kịch liệt. Vừa cười, Khôi vừa đập đập xuống bàn ra hiệu im lặng, chờ Ly và Ân ngừng hẳn rồi cậu mới nói:

“Chúng nó ở đây là ai? Còn vé gì nữa?”

“Liêm Nga” – Ân đáp

“Vé xem phim” – Ly tiếp lời

“Và…?”

Bị hỏi đến đây, Ly và Ân bỗng trở nên ngập ngừng, dường như đang xấu hổ quá nên không biết trả lời ra sao. Lúng túng một hồi, cả hai cùng nhìn Khôi rồi đảo mắt nhìn đi chỗ khác, miệng nói ấp úng:

“…Đi…đi theo dõi”

“Pffft”

Một lần nữa Khôi phải phì cười, và hậu quả của việc đó là cậu đã châm ngòi cho một cuộc khẩu chiến giữa Ly và Ân. Không ai chịu nhận lỗi mà chỉ chăm chăm trách móc người kia, rốt cuộc là cãi đến mỏi miệng rồi mà vẫn bất phân thắng bại.

Còn Khôi, sau khi cười các bạn mình chán chê rồi thì xoay người trở lại, tiện đưa mắt nhìn lên bàn đầu ở dãy ngoài. Nơi mà Liêm và Nga đang cắm tai nghe nhạc và ngân nga hát cùng nhau như thể thế giới xung quanh không tồn tại. Điều ấy càng khiến Khôi thấy thích thú hơn, khi một bên là trận chiến nảy lửa không có hồi hết, còn một bên lại là những giai điệu vui tươi nhẹ nhàng, tồn tại song song mà không hề va chạm.

Khi đó, ở phía bàn cuối lớp, Khang và Minh đang có một cuộc đối thoại rất “bình thường”. Bình thường tới nỗi mà mấy nhóm bạn nữ trong lớp cứ luôn miệng nói với nhau rằng “Chỉ thấy tim hồng bay tứ tung”, khi mà ánh mắt và nụ cười của hai người dành cho nhau luôn thể hiện điều gì đó vượt xa mức tình bạn, giống y như trong các bộ truyện tranh mà họ thường đọc.

Ngắm nhìn từ xa và nhận xét là thế, nhưng các bạn nữ kia lại không ngờ rằng, những gì họ suy đoán và ríu rít lên cùng nhau là hoàn toàn chính xác. Duy chỉ có một điều mà họ không thể biết được, đó là Khang và Minh đang nói với nhau chuyện gì mà thôi.

“Gần đây cậu hay làm gì?”

Khang chống một tay lên đầu, nghiêng người nhìn Minh đang viết bài bên cạnh. Nghe Khang hỏi, Minh đặt bút xuống, mỉm cười:

“Ý gì đây?”

“Cậu nghi ngờ tôi mọi lúc mọi nơi thế à?” – Khang cười bất bình

Minh làm bộ đưa mắt nhìn Khang từ đầu đến chân, sau đó thản nhiên đáp:

“Với người như ông thì phải luôn đề phòng”

Biết Minh cố ý trêu mình, Khang liền ngồi thằng dậy rồi áp sát lại gần:

“Yêu nhau rồi mà còn giả vờ nữa hả? Tôi hỏi dạo này ở nhà cậu thường làm gì?”

“Như mọi khi, ăn học chơi ngủ”

Minh trả lời không hề nao núng, kể cả khi đã bị Khang ngồi sát sàn sạt kèm theo ánh mắt lộ rõ vẻ nguy hiểm. Nhưng thực chất cậu chỉ đang cố tỏ ra bình tĩnh vậy thôi, chứ mỗi khi bị Khang tiếp cận là trong lòng Minh lại giật thót lên như thể lo sợ mình sẽ bị “tấn công” bất cứ lúc nào. Dường như đoán được điều ấy, Khang vẫn tiếp tục:

“Còn việc khác thì sao?”

“Việc gì nữa?” – Minh ngô nghê hỏi

“Có khi nào nhớ tôi không?”

Minh suýt bật cười vì câu hỏi ấy, nhưng vì từ đầu đã định bụng trêu Khang một phen ra trò, cậu vội kìm lại, hờ hững đáp:

“Nhớ ông à? Huhm…Không”

Nghe Minh trả lời, Khang hơi sững người lại. Nhưng rồi nhanh chóng hiểu ra ý định của Minh là muốn trêu tức mình, Khang liền đưa tay chọc vào hai bên hông của Minh tới tấp. Mỗi lần cù là một lần “Không à?” và kèm theo đó là “Có thích không nữa không?” làm Minh vừa khổ sở chống đỡ vừa cười đến gập cả người lại vì nhột. Đến mức miệng liên hồi xin tha và toàn thân thì giật nảy lên rung cả bàn ghế rồi mà Khang vẫn không chịu dừng, quyết phải “trị tội” cậu đến khi hả hê rồi mới thôi.

Trong khi cả hai còn đang cười đùa vui vẻ với nhau, thì một người bỗng xuất hiện ngoài cửa lớp:

“Cậu ơi gọi giúp tớ bạn Khang được không?”

“Cậu đợi tí nhé”

Bạn nữ vừa được hỏi cười thân thiện với Thu rồi quay vào lớp. Không chờ đợi lâu, ngay khi bạn gái kia vừa quay lưng đi là Thu nhìn luôn vào trong lớp. Lúc ấy, đập vào mắt cô là cảnh Khang đang chọc cho một bạn nam cười ra nước mắt, và hai người thì trông có vẻ vô cùng thân thiết khi có thể đùa giỡn với nhau ở một khoảng cách gần như thế mà không hề e ngại. Lập tức, Thu bắt đầu cảm thấy nghi ngờ rằng bạn trai kia không phải ai khác mà chính là người đã ngồi cùng Khang trên ghế đá ngày hôm qua. Ngày mà tim cô đau thắt lại và khóe môi thì mặn chát vì những giọt nước mắt đau khổ đầu tiên trong cuộc đời.

Khang sau khi nghe bạn nữ kia bảo có người muốn gặp thì từ từ thả Minh ra, không quên cười đểu một cái với cậu trước khi rời khỏi chỗ ngồi. Rồi Khang tươi cười tiến ra phía cửa lớp, nghĩ rằng chắc lại là ai đó đưa thông báo về việc đoàn, và đến khi nhận ra người đang đứng trước mặt là ai, thì một phần tâm trạng thoải mái hào hứng của Khang đã hoàn toàn bị dập tắt. Dẫu là thế, Khang vẫn nở nụ cười tươi như mọi khi:

“Chào Thu, tìm tớ có việc gì thế?”

“À…Tớ…tớ định nhờ cậu chút chuyện ý mà”

Thu nãy giờ vì mải để ý Minh mà quên mất định nói gì với Khang, thành ra bị trẹo lưỡi mấy lần mới nói được một câu nghiêm chỉnh. Còn Khang, vốn đã không mấy thiện cảm với người như Thu nên chỉ muốn kết thúc cuộc nói chuyện thật nhanh để còn quay lại với Minh, cậu đáp:

“Cậu cứ nói xem, nếu được tớ sẽ giúp”

“Chả là tớ đang…nói sao nhỉ…gặp khó khăn với mấy môn này, mà mọi người ai cũng khen cậu học giỏi toàn diện nên tớ… muốn nhờ cậu dạy tớ…”

Thu vừa nói vừa tỏ vẻ đắn đo với hy vọng có thể thuyết phục được Khang, bởi thực chất ý định của cô không liên gì tới chuyện học hành mà mục tiêu chính chỉ nhắm tới Khang mà thôi. Ngay khi nghe Thu nói, Khang đã cảm thấy rất khó xử vì cậu và Thu vốn chẳng phải thân quen gì, hay nói thẳng ra là Thu là một người thích đeo bám và khá phiền phức chứ chả liên quan gì tới Khang. Nhưng vì không muốn từ chối thẳng thừng, lại thêm việc Thu có ý rất cần được giúp đỡ nên Khang đã đành lòng chấp nhận. Dù sao thì người ta cũng đã tin tưởng để mà nhờ cậy mình rồi, bởi vậy vui vẻ giúp họ bằng khả năng và nhiệt huyết của mình chẳng phải vẫn tốt hơn sao.

Khang nói:

“Được thôi, tớ rất sẵn lòng”

Nhận được câu trả lời đúng như mong muốn, Thu không giấu nổi vẻ vui mừng mà reo lên:

“Thật hả cậu??? Cậu đồng ý giúp tớ thật sao?”

“Ừ, khi nào thì cậu muốn bắt đầu?”

“Từ mai luôn được không? Chỉ sợ trưa cậu bận việc…”

“Không sao, may là tuần này tớ rảnh. Vậy mai đi” – Khang cười đáp

“Cảm ơn cảm ơn cậu nhiều lắm!!!”

Bất ngờ làm sao, Thu dường như đã không kiểm soát được bản thân mà trong lúc cảm ơn đã nhảy cẫng lên rồi ôm chầm lấy cổ Khang. Không chỉ riêng Khang, mà toàn bộ những ai trong lớp cậu chứng kiến cảnh ấy đều phải ngỡ ngàng. Một cô gái lạ mặt bỗng dưng xuất hiện và chỉ sau một cuộc trò chuyện nho nhỏ đã dám thể hiện một hành động tình cảm như thế, hiển nhiên sẽ khiến cho mọi người không thể không ngạc nhiên và thắc mắc.

Riêng với Minh thì tình hình còn tệ hơn rất nhiều. Mới vài phút trước còn đang vui đùa cùng Khang mà giờ đã thấy một bạn gái ôm cổ người yêu mình cứng ngắc, chắc chắn sẽ không thể tránh khỏi cảm giác khó chịu. Hơn nữa, người này cũng chẳng lạ lẫm gì với cậu, bởi cậu biết cô ta là ai và đã tận mắt nhìn thấy những hành động tương tự như thế trước đó. Nhưng điều khiến Minh phải bận tâm hơn cả lại là cái cách mà cô gái kia nhìn cậu…

Trong một thoáng khi đang sôi hết cả máu lên vì cảnh tượng trước mắt, Minh đã để ý thấy Thu đang nhìn về phía mình. Và dường như nhận ra vẻ bực bội xuất hiện trên gương mặt của Minh, viền môi Thu đã vẽ lên một nụ cười quỷ quyệt khiến Minh phải sởn cả gai ốc. Tức thì, Minh vội đảo mắt nhìn đi chỗ khác, tim đập thình thịch vì lo lắng không biết cái mỉm cười đáng sợ ấy của cô gái kia có ý nghĩa gì. Đồng thời, tâm trí Minh đã lập tức báo động rằng cô gái này đang che giấu một âm mưu nào đó, và cậu chắc chắn rằng ít nhiều thì nó cũng có liên quan tới cậu.

Trong lúc đó, Thu từ từ thả tay khỏi cổ Khang, cười ngượng ngùng:

“Chết, xin lỗi cậu. Tại tớ vui quá nên mới…”

“…Kh…không sao…”

Khang chỉ biết cười gượng trước câu nói ấy. Cậu không bận tâm việc Thu ôm cổ mình, mà chỉ lo mỗi chuyện nếu Minh nhìn thấy thì không biết sẽ phản ứng ra sao, mà nhỡ đâu dẫn đến hiểu lầm thì lại càng nghiêm trọng hơn. Đang mải suy nghĩ thì Khang nghe tiếng Thu chào tạm biệt:

“Thôi tớ về lớp đây, hẹn mai gặp cậu nhé!”

“Ừ, chào cậu”

Khang miễn cưỡng nhìn Thu hoan hỉ rời đi, lòng rối bời không biết nên xử trí ra sao nữa. Cậu quay trở vào lớp trong sự hồi hộp chờ đợi xem Minh sẽ có thái độ như thế nào sau khi sự việc đáng ghét ấy diễn ra, hay hoạ chăng nếu như Minh chưa biết chuyện thì càng tốt. Ngồi xuống ghế, Khang gần như nín thở lo lắng vì sự im lặng chết người từ phía Minh, cứ định mở lời bắt chuyện rồi lại thôi vì sợ sẽ khiến Minh bực mình hơn. Nhưng Khang đâu biết rằng, Minh cũng đang cảm thấy rất khó xử. Hiện giờ cậu đang bị những cảm xúc tiêu cực quấy rầy, vừa muốn bộc lộ ra lại vừa muốn giấu kín trong lòng. Giấu đi thì bức bối khó chịu còn thể hiện ra ngoài thì chẳng khác nào vô duyên vô cớ giận dỗi Khang, mà Minh thì chẳng muốn thế một chút nào. Bởi vậy cậu đã đành phải quyết định giữ im lặng, cố gắng chờ cho nguôi ngoai dần rồi sẽ hành xử như bình thường, coi như chưa từng nhìn thấy gì cả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.