Lớp Trưởng Lưu Manh

Chương 20



Tịch Khả ở trong lòng Lăng Tịch Thiên mỉm cười, cô nở nụ cười hạnh phúc nhất.

"Cuối cùng anh cũng trở về".

"Ừ, anh trở về rồi, xin lỗi em!". Lăng Tịch Thiên hôn lên trán cô. Hắn sẽ không bao giờ nhường cô cho kẻ khác! Càng không bao giờ nhường cho kẻ thích bạo lực như Hoàng Phủ Diệp Nam.

"Thiên Lãnh". Thiên Phu Nhân hét lên.

Lăng Tịch Thiên quay đầu nhìn bà, hốc mắt hắn hơi đỏ.

"Mẹ, con về rồi, thật xin lỗi".

Thiên Phu Nhân bật khóc, bà chạy tới chỗ Tịch Khả, nắm lấy tay cô, nức nở nói.

"Vẫn là con thông minh, dùng cách này để khiến Thiên Lãnh qua về".

Lăng Tịch Thiên:"....". Sao hắn lại thấy có gì đó sai sai nhỉ? 

Chứng kiến một màn trước mắt, Hoàng Phủ Diệp Nam ngây người, trong ánh mắt hắn chứa đầy lửa giận. Chắc chắn không phải là Thiên Lãnh!

"Tiểu Khả! Về đây! Hắn không phải Thiên Lãnh đâu". Hắn ta nói.

"Anh ấy phải!". Tịch Khả không chút nghĩ ngợi liền phản bác, từ lần đầu tiên gặp lại hắn của 10 năm sau, cô có thể cảm nhận được rồi.

"Không phải! Hắn ta vốn dĩ không phải!!!! Hắn ta gạt mọi người mà thôi!!! Tịch Khả em nghe anh nói, hắn ta gạt tất cả mọi người đấy!!!!! Chính tay anh lái xe đâm chết Thiên Lãnh, chính tai anh nghe tin bác sĩ nói hắn không cứu được...". Hoàng Phủ Diệp Nam vò tóc nói, giờ đến cả lời nói hắn cũng không có để ý.

Tịch Khả đưa tay bụp miệng, những lời Hoàng Phủ Diệp Nam nói là sự thật sao? Đây còn là nam thần trong lòng cô không?

"Thiên Lãnh, anh ấy nói là sự thật đúng không?".

"Ừ".

Tịch Khả không khóc, cô đưa tay vuốt ve gương mặt hắn, sự phẫn nộ trong ánh mắt đã sớm lan tràn.

"Hoàng Phủ Diệp Nam!! Anh là kẻ giết người, đồ cầm thú".

"Tiểu Khả, em nói gì cơ? Hắn ta đáng chết! Anh với em đang tốt như vậy, hắn ta lại xen vào điều đó là đáng chết. Tiểu Khả, em xem anh giỏi không, anh đã tận tay giết hắn đấy, hahahaha".

Tịch Khả không còn nhận ra Hoàng Phủ Diệp Nam nữa rồi, hắn của ngày xưa đã biến mất rồi, cô bất giác vùi đầu vào lồng ngực vững chắc cùa Lăng Tịch Thiên, nghe nhịp tim vững chãi của hắn cô mới an lòng.

"Tiểu Khả, em cũng có lỗi, anh giết chết hắn ta không phải vì em sao? Em thiên vị cơ nào, lúc nào cũng chỉ kè kè hắn ta...".

"Đủ rồi". Lăn Tịch Thiên lên tiếng ngắt lời, hắn chán ghét nhìn Hoàng Phủ Diệp Nam.

"Ma....! Aaaaaaa!!!!! Ma!!!!".

Hoàng Phủ Diệp Nam bất ngờ ôm mặt, khuôn mặt hắn đầy sợ hãi, nhìn thấy Lăng Tịch Thiên như nhìn thấy ma!!!!

Lăng Tịch Thiên lắc đầu, hắn ta đúng là điên rồi!!! 

Hắnrút điện thoại từ trong túi ra, gọi người vào mang Hoàng Phủ Diệp Nam đi.

"Mọi người nhìn thấy hắn không??? Aaaaaaa!!!!! Hắn ta chính là ma đấy!!!!!!! Aaaaaa!!!!!! Thiên Lãnh!!!!!! Tôi sai rồi!!!! Đừng lại đây". Giọng hắn ta như một đứa trẻ, vừa khóc thút thít vừa nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.