Người chủ trì trên đài chủ tịch nói: "Mời các vận động viên nam cao tam tham gia thi môn ném bóng đến xếp hàng kiểm tra, mời các vận động viên nam cao tam tham gia thi môn ném bóng đến xếp hàng kiểm tra."
"Đến cậu."
Nghe thấy, Giang Hạo quay đầu nói.
Quý Trạch gật đầu, buông bút, cầm lấy một dãy số bên ghế, mỗi vận động viên đều phải đeo một tờ ở trên lưng. Không thể không nói, vận động viên chạy ở đường băng, tốc độ mang theo gió thổi vải đỏ lên, hình ảnh nhìn phi thường nhiệt huyết mênh mông. Quý Trạch vẫn luôn muốn thử.
"Giúp tôi dán một chút."
Giang Hạo rất vui lòng, lập tức liền nhận lấy. Quý Trạch đưa lưng về phía hắn, đứng thẳng tắp, ngoan ngoãn ngồi chờ.
Sau khi vuốt vài ba đường, bàn tay chụp ở mặt trên, vỗ thuận, "Tuyển thủ Quý Trạch, cố lên a!"
Quý Trạch bị thanh âm mang ý chí chiến đấu tràn đầy của hắn cảm nhiễm, mở to mắt, ánh mắt sáng ngời nắm tay, "Được! Cố lên!"
Giang Hạo cũng đứng lên, cầm lấy một xấp giấy bên cạnh, "Tôi thuận tiện đi đưa bản cổ vũ, đi thôi."
Sóng vai cùng nhau đi đến chỗ tập trung, khi xếp hàng, Giang Hạo nói chuyện phiếm với Quý Trạch, Vu Hoa Canh, Lương Trác, Diệp Khả, các bạn học trong ban cũng ở đó, chờ ở bên cạnh hò hét cổ vũ cho Quý Trạch.
Rất mau đã đến lượt Quý Trạch, Giang Hạo chụp vai cậu cười nói: "Đừng khẩn trương, cứ xem như đang ném rác là được, hoặc là nghĩ chán ghét ai, lấy bóng này ném qua đi."
Nguyên bản tim Quý Trạch đập có chút mau, nghe được hắn nói như vậy, thật là có chút tác dụng. Giang Hạo vỗ nhẹ lưng cậu một chút, truyền lại lực lượng cùng cổ vũ, "Lên đi, tuyển thủ Quý Trạch."
Một bên thư ký xác nhận cùng lão sư thể dục hô tên Quý Trạch, sau khi xác định, liền đem bóng đưa cho cậu.
Quý Trạch nhớ lại màn luyện tập trước kia, hai chân trước sau, trọng tâm thân thể dồn vào chân sau, đầu gối hơi khụy, hai tay cầm bóng đưa ra sau đầu, thân trên tận lực cong lên, sau đó...... Lại đem cầu đưa ra sau một chút rồi dùng sức tung ra.
Bên tai là vài thanh âm quen thuộc kêu cố lên. Trái tim Quý Trạch nảy nhanh, phảng phất muốn nhảy từ trong lồng ngực ra, đôi tay gắt gao nắm bóng, bình tĩnh mà khom lưng ngửa ra sau, giống như giương cung, mũi tên nhọn chờ phát động.
Lần đầu tiên, 13.5 mét.
Lần thứ hai, 13.8 mét.
Quý Trạch nhìn xanh trời xanh thẳm, đột nhiên nghe được thanh âm người chủ trì -- "Sau đây là bài cổ vũ của bạn học Giang Hạo cao tam ( ban năm): Một đạo đường cong duyên dáng xẹt qua trước mắt, Quý Trạch, cậu đứng ở trong đám người, phát ra ánh sáng, tôi liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy cậu, cậu tự tin nghiêm túc, kiên trì không ngừng, đối mặt với khó khăn như thế nào cũng đều hăng hái hướng về phía trước. Dùng sức ném đi, trái bóng phi lên không trung, tôi vì cậu reo hò!"
Quý Trạch đột nhiên run lên, bóng trong tay thiếu chút nữa bị rơi, cậu theo bản năng tìm hình bóng quen thuộc trong đám người -- Giang Hạo nắm tay, nghiêm túc mà nhìn chằm chằm cậu kêu cố lên, tươi cười trước sau như một vẫn luôn loá mắt.
Cậu cũng không khỏi cười theo.
Bóng bị dùng sức ném ra, ở trên không trung xẹt qua một đường cong mạnh mẽ dứt khoát.
Quý Trạch lúc này nhớ tới, cậu có xem qua anime, lúc vai chính kiệt sức sắp thua, bạn học ở một bên cổ vũ, vai chính nháy mắt liền có lực lượng, soái khí mà tiêu diệt vai ác. Loại này rõ ràng một giây trước đã phải ngã xuống, sau một giây lại phấn khởi diệt đối phương, thiệt logic, nhìn nhiệt huyết, hơi nghiêm túc mà nói, kỳ thật rất không có khả năng.
Nhưng tại một khắc này, Quý Trạch thật phi thường trung nhị mà cảm thấy, cậu có thể ném ra thành tích chính mình xưa nay chưa từng có, là kết quả mọi người cổ vũ.
"14.8 mét."
Các bạn học lập tức hoan hô, vì Quý Trạch cảm thấy cao hứng, mặc dù còn chưa xác định thứ tự.
Có người còn cười hì hì đâm khuỷu tay Giang Hạo, miệng lưỡi tốt đến như vậy, vừa lúc Quý Trạch ném cầu, bản cổ vũ đã được đọc.
Giang Hạo khoe khoang cười.
Đó là đương nhiên, hắn chính là cố ý chạy đến đài chủ tịch trước, luôn mãi dặn dò người chủ trì, thương lượng thời gian.
Tới giờ cơm, học sinh đều đói thảm, nhằm phía nhà ăn mà đi.
Cửa mở, đẩy ra đồ ăn mới, hương cay của nồi thịt gà. Hình ảnh nhìn mỹ vị, làm người ta răng miệng phát ngứa.
Giang Hạo tham mới mẻ, lấy một phần nếm thử.
"Mé, sao lại cay như vậy!"
Ăn một khối thịt gà liền phải đưa vài miếng cơm, cay đến chảy nước mắt, hít vào một hơi, biểu tình ẩn nhẫn.
Quý Trạch nhìn, nhịn không được cười, "Xứng đáng, ăn cay không được còn lấy. Nam nhân đại trượng phu, cay như thế này cũng chịu không nổi."
Giang Hạo vì chính mình cãi lại: "Là nó quá cay, không tin cậu thử xem."
Nói thí liền làm. Quý Trạch kẹp lên một khối thịt gà bỏ vào trong miệng, mặt trên còn có một lớp ớt hồng diễm. Nhai xong rồi nuốt xuống, như cũ mặt không đổi sắc.
Giang Hạo nắm tay: "Bội phục bội phục."
Quý Trạch nhìn hắn ăn đến khổ, đem đồ không cay của mình chia một nửa cho hắn, "Tôi thích ăn cay, bất quá không thể ăn nhiều, cậu có nhiêu đó cũng ăn không hết, lãng phí."
Giang Hạo ngửa đầu uống nước trái cây, "Thực sự ngon như vậy sao? Chờ tôi một chút, lát nữa thử lại."
Cuối cùng, một bữa cơm ăn xong, Giang Hạo cay đến miệng hồng, đặt trên khuôn mặt tuấn tú kia, nhìn rất mắc cười.
"Từ từ, tôi lại đi mua một ly nước dưa hấu ướp lạnh, cay chết rồi."
Là đại hội thể thao, nhưng buổi tối cũng giống mọi ngày.
Trở về phòng học, lại bắt đầu làm bài tập.
Giang Hạo mới viết một nửa, ngồi không yên, "Quý Trạch, tôi đi WC."
Cong eo chuồn ra phòng học, chạy đi. Đương nhiên không phải đi WC.
Quả nhiên, hơn mười phút lúc sau, di động Quý Trạch rung rung, nhận được tin nhắn, Giang Hạo gửi tới.
Muốn ăn bữa khuya không?
Có cái gì?
Món Quan Đông, que nướng, bạch tuộc viên nhỏ, muốn cái nào? Mua hết?
Quý Trạch cúi đầu nhìn di động, câu môi cười. Buổi tối còn ăn nhiều như vậy, không sợ trương bụng ngủ không được hay sao.
Di động lại rung một chút.
Lập tức quay lại, chờ, anh cho cậu ăn ngon.
Không quá vài phút, Giang Hạo quả thực liền đem một bao nilon trở về, hương vị mê người toả ra, lớp học khống chế không được nuốt nước miếng, muốn bùng nổ -- thơm như vậy, có để người ta làm bài tập không?!
Giang Hạo đương nhiên không phát hiện, chạy về chỗ ngồi, mở túi ra chia cho Quý Trạch.
Quý Trạch nhìn đến ánh mắt sáng lên, ăn từ lúc 10 giờ, hiện tại đích xác có chút đói bụng, tùy tay cầm lấy một chuỗi ma dụ ti kết, ăn một cái.
Giang Hạo dùng xiên tre chọc bạch tuộc viên nhỏ gặm, nóng hầm hập, thổi khí, nhìn xiên trên tay Quý Trạch, kỳ quái hỏi: "Cậu ăn cái gì vậy?"
Quý Trạch: "Chính cậu mua mà còn không biết, ma dụ a."
Giang Hạo mắt trông mong nhìn giống như cún nhỏ, "Tôi cũng muốn ăn."
Món Quan Đông, cái gì cũng lấy một xiên, ma dụ ti(*) cũng chỉ có một ít.
(*Tui xem mấy video thì có vẻ ma dụ ti là món mì sợi làm từ khoai môn.)
Quý Trạch nhìn biểu tình kia, không hề nghĩ ngợi, lập tức liền đưa qua.
Giang Hạo sảng khoái tiếp nhận liền ăn, đồng thời đem bạch tuộc viên nhỏ thơm ngào ngạt đưa cho Quý Trạch, cũng là xiên tre.
Quá mức tự nhiên, Quý Trạch cũng không cảm thấy có cái gì không ổn, ngược lại là ăn thập phần chuyên chú vui sướng, nhớ tới cái gì cũng chỉ là tiền, "Bao nhiêu tiền, tôi chuyển qua WeChat cho cậu."
"Không cần," Giang Hạo câu môi, có bàn tính nhỏ, "Lần sau mời lại tôi là được rồi."