Lớp Trưởng Mỹ Nhân Có Bệnh

Chương 34: Lau cửa sổ



Edit+beta: Diệp Hạ

Chuông tan học vừa vang lên, các bạn học liền xôn xao. Dựa theo bình thường mà nói, một tiết cuối cùng là tiết tự học, nhưng hôm nay là tổng vệ sinh, tiết này liền thành tiết vệ sinh. Các học sinh từng người dựa theo bảng phân công đứng lên.

Quý Trạch cùng Giang Hạo bị phân lau cửa sổ hành lang, hai người phụ trách gần nhau.

Giang Hạo vừa nghe, cười tủm tỉm nói: “Thật có duyên.”

Trên thực tế cũng không có gì có duyên, là hắn nói với ủy viên vệ sinh muốn vị trí hai người gần nhau. Làm gì cũng đều cùng đồng bọn của mình, đây là quy luật thông thường của học sinh, những người khác cũng có yêu cầu giống vậy, ủy viên vệ sinh cũng hiểu được, có thể an bài đều tận lực an bài.

Quý Trạch gật đầu, cùng hắn lấy khăn lau tới nhà vệ sinh để giặt, lại trở lại cửa sổ phòng học.

Nhưng chờ Quý Trạch đi vào cửa phòng học, khi đi đến bên cửa sổ, lại phát hiện người bên cạnh không thấy. Giương mắt nhìn, Giang Hạo đang tựa vào bên cửa sổ ngoài hành lang, khóe miệng cong cong, “Tôi lau bên ngoài, cậu lau bên trong, hỗ trợ lẫn nhau, như thế nào?”

Quý Trạch không rõ, “Vì sao?”

Mỗi người đều phụ trách một mặt thủy tinh lớn, hà tất phân trong ngoài.

“Bên ngoài gió lớn, nếu như cậu cảm mạo thì sao? Cậu bị bệnh tôi đau lòng a.” Giang Hạo vẻ mặt lý lẽ đương nhiên.

Quý Trạch co giật khóe miệng, nhìn về phía bên ngoài xanh thẳm một mảnh, tuy nói gần đây nhiệt độ không ngừng hạ xuống, nhưng gió cũng không lớn lắm, nhiệt độ không khí cũng xem như ôn lương. Vừa thấy là biết người này nói quá. Càng ở chung lâu, trong mắt Quý Trạch, Giang Hạo đã thành một tên há mồm liền phải chọc người, mười câu thì chín câu không thể tin là thật.

Quý Trạch còn chưa mở miệng cự tuyệt, Giang Hạo lại nói tiếp đi: “Hơn nữa nếu cậu bị bệnh, tôi sẽ lại ôm cậu đi phòng y tế, muốn tôi ôm công chúa không?”

Nói xong, còn cố ý nhíu mày, tươi cười mang theo vài phần trêu tức.

Quý Trạch lại bị hắn nói tới cứng họng, nhếch môi, trừng mắt, dùng khí thế lớp trưởng nói: “Lau cửa sổ cho tốt, không lau khô sẽ bị trừ điểm.”

“Hiểu rồi ~ ” Giang Hạo nghiêng đầu, cười đến vẻ mặt nhu thuận.

Ngay từ đầu, Quý Trạch không phát hiện lau như vậy có vấn đề gì, nhưng đến khi bắt đầu lau, mới biết được hai người mặt đối mặt, chỉ cách một mặt thủy tinh trong suốt, nghiêng đầu giương mắt là có thể nhìn thấy đối phương, mặt mang nét cười, hình dáng anh tuấn, lưng rộng eo thon, dáng người không thua gì người mẫu, rất dễ dàng có thể hấp dẫn tầm mắt của mọi người, trách không được mới chuyển trường liền có nữ sinh thích hắn.

Vẫn luôn đứng mặt đối mặt, Quý Trạch càng cảm thấy không được tự nhiên, cố tình một khi tầm mắt giao nhau, Giang Hạo liền dương môi cười sáng lạn, làm cả người Quý Trạch cứng đờ, thiếu chút nữa theo bản năng lẻn đến một bên, né tránh ánh mắt của hắn. Nhưng mặt cửa sổ này chưa lau hết, đột nhiên đổi vị trí, thật sự là rất cổ quái.

Quý Trạch lau nhanh hơn, lại thừa dịp nước còn chưa khô, nói: “Tôi đi lấy mấy tờ báo cũ.”

Vội vàng tránh ra, nhịp tim bình phục một ít, chờ dùng báo cũ lau xong, thủy tinh càng thêm rõ ràng sạch sẽ, người đứng đối diện cũng rõ ràng hơn, tầng thủy tinh ngăn cách này giống như không tồn tại.

Quý Trạch dời tầm mắt, nói: “Tôi lau mặt trên.”

Giang Hạo đáng tiếc: “Ai, bên này còn chưa lau đó, còn có nơi này, nơi này.”

Quý Trạch cho là mình không lau sạch sẽ, lại cầm lấy báo cũ, nhìn về phía Giang Hạo chỉ, thật sự còn vài vệt nước, lập tức lau đi.

“Còn có nơi này.”

“Nơi này.”

“Ở đây.”

Đều là vết nhỏ, liếc mắt một cái sẽ không phát hiện, bình thường mọi người đều lau qua loa, không chú ý lắm đến chỗ góc cạnh. Giang Hạo này liên tục nói, đặt ở trên người người khác, quả thực như đang bới lông tìm vết, cố ý tìm phiền toái.

Quý Trạch cũng cảm thấy phiền, giương mắt trừng, “Còn có nữa?!”

Giang Hạo mỉm cười: “Không giận không giận, lớp trưởng không phải nói muốn làm thật tốt sao, nếu hôm nay người tới kiểm tra thấy chúng ta không cẩn thận vậy, trừ điểm chúng ta sẽ không tốt đi.”

Lại đối diện, Quý Trạch nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang tươi cười kia, tức giận đều tiêu tán. Đại khái có thể xem như cái gọi là "mình cho người mình thích đặc quyền", con người đều bất công, người khác nói cái gì làm như thế nào, bạn có lẽ sẽ không cao hứng, nhưng nếu đổi lại là người mình thích nói làm, lại không giống vậy.

Quý Trạch quay mặt, nhấp nhấp môi, chung quy chỉ nói: “Giờ lau sạch sẽ đi.”

Nói xong, liền đi đến bên cửa sổ, dùng khăn lau chỗ thủy tinh nhỏ trên cao.

“Cẩn thận một chút.”

“Biết.”

Quý Trạch lau thủy tinh, cũng không quay đầu lại mà nói. Một lát sau, hai mặt khăn lau đều ô uế, liền đỡ khung cửa sổ, vươn tay đem khăn lau đưa cho Giang Hạo, “Giặt giúp tôi một chút.”

“Được, từ từ, trước dùng cái này đi.”

Giang Hạo đem khăn trên tay mình đưa qua, cầm cái khăn bẩn kia đi giặt.

Khi về bên cửa sổ, ngửa đầu nhìn Quý Trạch, vừa lúc có một trận gió thổi qua. Vạt áo giáo phục Quý Trạch khẽ nhếch, lộ ra một vòng eo thon gầy trắng nõn, cùng với lưng quần màu đen, càng có vẻ giống như ngọc, trắng mà nhẵn nhụi, bên cạnh thêm một cái hõm eo gợi cảm. Nhìn thật đẹp mắt, Giang Hạo còn biết rõ xúc cảm khi chạm vào.

Giang Hạo vẻ mặt vi cương, quay mặt che dấu mà khụ một tiếng, mất tự nhiên mà nói: “Quý Trạch, cậu đi xuống.”

“Ân?” Quý Trạch khó hiểu.

Lỗ tai Giang Hạo hồng hồng, chấp nhất mà ngoắc cậu, “Nhanh xuống đây.”

Quý Trạch nhìn vẻ mặt nghiêm túc cổ quái của hắn, cho rằng có chuyện gì, vẫn là theo nhảy xuống bàn.

“Để tôi lau, cậu quá chậm.”

“…”

Vô duyên vô cớ bị ghét bỏ.

Quý Trạch: “Vậy tôi làm gì?”

“Đỡ giúp tôi, đừng làm chấn động.”

Chỗ cao cửa sổ gần trần nhà, đứng ở trên bàn lau không được hết, còn cần thêm một cái ghế. Quý Trạch bĩu môi, nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn hắn bò lên bàn, lại đứng lên ghế dựa, động tác rõ ràng lưu loát, cánh tay dài duỗi ra, rất nhanh mà lau qua. Nếu muốn hình dung, đại khái là linh hoạt giống khỉ rừng, leo lên cao cũng không sợ té.

Trong đầu xuất một con khỉ, đầu lại là Giang Hạo, thật ngu.

Quý Trạch phốc một chút cười ra tiếng.

Giang Hạo nghe được, lập tức hỏi: “Cậu cười cái gì? Không phải là cười tôi đi.”

Suy xét đến việc lộ quần lót lần trước, hơn nữa Quý Trạch còn đang nhìn từ dưới lên, Giang Hạo cẩn thận kéo kéo vạt áo mình.

Quý Trạch không phủ nhận, ngược lại ngửa đầu đối diện với hắn, câu môi nói: “Cậu đoán thật chuẩn.”

“Cười tôi cái gì?”

Quý Trạch nhún vai, “Không có gì a… Ha thu!”

Không kịp đề phòng hắt hơi một cái, mũi có chút ngứa, chắc là hít phải bụi lúc quét dọn.

Giang Hạo đứng trên cao nhìn xuống dưới, cười giảo hoạt: “Cho cậu cười tôi, cậu xem, báo ứng tới nhanh như vậy.”

Quý Trạch híp mắt, tay đặt tại chân ghế, uy hiếp: “Có tin tôi buông tay hay không?”

“Đương nhiên không tin…mới là lạ.” Giang Hạo cười hì hì, nói đến một nửa lại sửa miệng, “Đỡ ghế cho tốt, chúng ta làm nhanh rồi đi ăn cơm.”

Quý Trạch gật đầu, “Được.”

***

Tháng mười một qua một nửa, trường học lại nghênh đón các hoạt động của các câu lạc bộ. Mỗi câu lạc bộ trong trường đều sẽ có biểu diễn hoặc là triển lãm tác phẩm, nhất là câu lạc bộ khiêu vũ đường phố, câu lạc bộ ghi-ta, câu lạc bộ trượt pa-tin, đều là những câu lạc bộ hấp dẫn học sinh xem biểu diễn nhất. Hoạt động không tính quá lớn, đều là tự học sinh tổ chức, lão sư không thể nào tham dự. Theo lý mà nói, cao tam không thể tham dự hoạt động câu lạc bộ, không có thời gian nhàn hạ, học sinh trong lòng cũng có phổ. Nhưng theo lí mà nói, trường học cũng không cấm tuyệt đối, chỉ nói không được.

Quý Trạch, Vu Hoa Canh cùng Lương Trác đều là thành viên câu lạc bộ hoạt hình(?), lúc trước còn tổ chức quán cà phê hầu gái, hợp tác cùng tiệm bánh ngọt ở cửa trường học, hiệu quả không tồi. Lần này, Vu Hoa Canh cũng hưng trí bừng bừng, muốn tham gia hoạt động.

Trung tâm hoạt động của trường học có biểu diễn, mỗi câu lạc bộ thay phiên triển lãm.

Câu lạc bộ hoạt hình lần này đã định ra chủ đề để cos rồi, chính là một tựa game đang khá phổ biến, để phục vụ cho hoạt động lần này, mọi người đều sắm vai các nhân vật đặc biệt trong trò chơi. Trò chơi này là loại hình trực tuyến quy mô lớn, mức độ phổ biến của nó đã tăng mạnh kể từ khi ra mắt, có đầy đủ bối cảnh lịch sử, tuyến thời gian, mọi người có thể chơi mạo hiểm, hoàn thành nhiệm vụ, trải qua nguy hiểm, thăm dò thế giới mình không biết, chinh phục quái vật. Tiến vào trò chơi, bước đầu tiên đương nhiên là lựa chọn nhân vật, tổng cộng có tám chủng tộc: Nhân tộc, Ma tộc, Tinh linh, Thiên sứ, Vong linh, Long tộc, Thú nhân, Chu nho. Mỗi nhân vật đều được công ty thiết kế tỉ mỉ, nam thanh nữ tú, ai cũng có sở trường riêng, tương sinh tương khắc.

Vu Hoa Canh chơi không ít lần, đánh đến mê mẩn, quả thực lục thân không nhận, bên cạnh ai dám quấy rầy nàng đều phải bị giết chết. Trong trò chơi không thân nhân bằng hữu, chỉ có đồng bọn và địch nhân, các ti chức này, người nào phạm lỗi trong thời khắc mấu chốt, đều sẽ bị phun đến chết.

Cho nên, lần này khi trưởng câu lạc bộ đề nghị cos nhân vật trò chơi, toàn phiếu thông qua, bởi vì mọi người đều muốn chơi đùa, phân ai lợi hại hơn, ai chơi kém chút mà thôi. Sau đó chính là lúc tranh nhân vật.

“Tôi tôi! Tôi muốn cos thú nhân! Ngao ngao!”

“Tưởng Thiến mặt tròn tròn, rất thích hợp cos Chu Nho a, siêu đáng yêu.”

“Long tộc đâu? Cos hình người, dán vảy đi.”

“Oa oa! Lần này khẳng định siêu vui! Sẽ thành công vang dội! Đúng rồi, anh chị cao tam cũng tới tham gia sao? Muốn nhìn hoa hậu giảng đường cos, a a a.”

“Cái này phải xem chương trình học của bọn họ, lão sư bên kia tương đối khó, bất quá tôi cũng muốn nhìn, nếu hoa hậu giảng đường tới, khẳng định sẽ hấp dẫn không ít người. Mà nhắc mới nhớ, không phải lớp của hoa hậu giảng đường mới có người chuyển tới sao? Một chút đã qua mặt giáo thảo tiền nhiệm, nếu hắn có thể tham gia…”

“Nhưng hắn lại không phải thành viên câu lạc bộ chúng ta, có thể chứ? Trưởng câu lạc bộ thấy thế nào?”

Trưởng câu lạc bộ sờ sờ cằm, “Xã chúng ta luôn luôn khai sáng, mục tiêu chính là cos hoàn hảo, được hoan nghênh, quản hắn là mèo đen mèo trắng gì, có thể bắt được chuột chính là mèo tốt.”

Mọi người xoa xoa tay, hai mắt tỏa sáng, bộ dáng giống như muốn đi bắt người ngay bây giờ. Tài nguyên tốt như vậy, không cần là lãng phí!

Bất quá trên thực tế, không cần bọn họ đi kéo người, Vu Hoa Canh sớm đã giựt giây bọn họ. Hoa hậu giảng đường và giáo thảo an vị sau bàn nàng, thuyết phục không tới mấy phút đồng hồ.

——————————————————————————–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.