Lớp Trưởng Mỹ Nhân Có Bệnh

Chương 38: Xin phép



Edit+beta: Diệp Hạ

Hai người đối diện trừng mắt nhìn nhau, không khí có chút vi diệu.

Vu Hoa Canh khua tay chạy tới, giữ chặt tay Quý Trạch, muốn cùng cậu trở về phòng học, “A Trạch, chúng ta đến quầy bán quà vặt trước đi, tôi đã nói với cậu, tôi phát hiện một loại đồ ăn vặt mới nhập hàng, siêu ngon! Đi một chút đi, mãnh liệt đề cử.”

Quý Trạch thu liễm biểu tình, nhìn về phía Vu Hoa Canh, cười một chút, “Được, đi thôi.”

Lương Trác đi theo sau Vu Hoa Canh, nhìn bọn họ hấp tấp đi đến quầy bán quà vặt, y yên lặng đuổi kịp, há mồm ngáp một cái. Đại khái đợi lát nữa trở về phòng học chuyện đầu tiên là phải nằm úp sấp trên bàn ngủ một giấc.

Giang Hạo ngẩn người, thở dài, cũng đi theo. Sao vẫn luôn có người quấy rầy tôi, thật khó chịu!

Hắn nhìn chằm chằm cái ót Vu Hoa Canh, lại liếc sang Lương Trác bên cạnh, âm thầm nghĩ, có phải nên tác hợp cho nàng cùng trúc mã của nàng hay không a? Làm cho nàng không thời gian mỗi ngày quấn lấy Quý Trạch.

Lại thở dài.

Lương Trác quay đầu nhìn hắn, “Làm gì vậy?”

Giang Hạo liếc liếc phía trước, nhướng mày, “Cậu không đẩy nhanh tiến độ sao? Đã sắp tốt nghiệp rồi.”

Lương Trác cười, “Cậu đã nhìn ra? Nàng thật trì độn. Nhưng mà tôi không lo lắng, tôi rất hiểu tính tình nàng, nhà của chúng tôi lại gần, rất quen thuộc. Ngược lại là cậu, sắp tốt nghiệp thì làm sao đây?”

Mỉm cười bỡn cợt.

Lương Trác cũng không xác định lắm, chỉ là có chút cảm giác, lời nói có chút ý tứ thăm dò.

Giang Hạo nhìn y một hồi, ngẩng đầu thở dài, thản nhiên thừa nhận, “Đúng vậy, tôi phải làm sao đây? Ưu sầu a, thống khổ a.”

Lương Trác: “Cần giúp không?”

Giang Hạo vẻ mặt nghiêm túc nhìn y lắc đầu, “Không cần, loại chuyện này là giữa hai người, cái gì cũng nên tự mình nói hoặc là làm, tôi không thích người khác xen vào, cảm giác không có thành ý, còn rất không thỏa đáng.”

“Như vậy…” Lương Trác ngạc nhiên, cười một chút, như anh em tốt vỗ vỗ vai hắn, “Vậy cậu cố lên, tôi cổ vũ tinh thần cho cậu.”

Vào quầy bán quà vặt, lấy mấy bao đồ ăn vặt, muốn thanh toán sẽ phải đi qua tủ lạnh, đó cũng là thủ đoạn tiêu thụ tốt nhất, căn cứ vào cách bài trí vật phẩm sẽ ảnh hưởng đến người tiêu dùng. Vu Hoa Canh chính là vừa không lưu ý bị ảnh hưởng tới, mùa hè bởi vì nóng nên rất thích ăn kem, nhưng có vài người thời tiết lạnh cũng có loại xúc động khó hiểu: muốn ăn kem.

Nàng ngắm một cái, hưng trí, đẩy tủ lạnh ra, lấy một thanh kem cây vị coca, kích động nói: “A Trạch, chúng ta mỗi người một nửa đi.”

Dừng một chút lại nghĩ tới gì đó, “Không được, cậu không thể ăn, thời tiết lạnh. Ân… Không có việc gì, tôi có thể ăn.”

Một bên Lương Trác suy tư hôm nay ngày mấy, biết nàng trong khoảng thời gian này có thể ăn, liền cũng không nói gì.

Thanh toán xong, Vu Hoa Canh chớp mắt hai cái, lưu loát mà xé mở gói, cắn kem cây một hơi, miệng đầy lạnh băng, “Thích thật.”

Quý Trạch: “…” Cũng thích ăn kem, cảm giác tim bị đâm một dao.

Lương Trác gõ nhẹ cánh tay Vu Hoa Canh, nói: “Nếu không tôi giúp cậu?” Chỉ đồ ăn vặt trên tay nàng.

Vu Hoa Canh bảo vệ thức ăn lắc đầu.

Lương Trác đã liệu đến phản ứng này, chỉ chỉ, “Kem cây chia một nửa cho tôi, ăn nhiều như vậy sẽ bị tiêu chảy.”

Vu Hoa Canh mở to cặp mắt hạnh, “Nhưng vị coca.”

Lương Trác: “…”

Giang Hạo không rõ, “Có ý gì? Vị coca thì làm sao vậy?”

Lương Trác bình thản mà phun hai chữ: “Vô sinh*.”

(*Mình kiểu hoang mang omg!!! Coca cũng làm vô sinh nữa hả nên mới đi search, thì hình như đúng là thế thật, nam giới uống nhiều coca thì lượng t*nh trùng sẽ ít, có nguy cơ vô sinh.)

Giang Hạo nhịn không được phì cười.

Lương Trác như trước nhìn chằm chằm Vu Hoa Canh, không nói gì, nhưng có lực sát thương của ánh mắt là đủ rồi.

Vu Hoa Canh bĩu môi, bất đắc dĩ bại trận, rõ ràng mà đem gói to ném vào ngực Lương Trác “Cầm.”

Sau đó, tay trái và tay phải cầm hai đầu kem que dùng sức, đem nửa chưa ăn qua kia đưa cho Lương Trác, lại duỗi tay phải về đồ ăn vặt của mình. Lương Trác nắm kem cây, không chút để ý nói: “Tôi cầm giúp cậu.”

Vu Hoa Canh cũng lười tranh, liền tiêu sái nói: “Vậy đợi cùng ăn.”

Lương Trác gật đầu: “Ân.”

Sau một hồi, vị trí đứng của họ đã xảy ra biến hóa, Vu Hoa Canh cùng Lương Trác đi ở phía trước, Quý Trạch cùng Giang Hạo đi ở mặt sau.

Giang Hạo đang muốn đáp lời, Quý Trạch lại mở miệng trước.

“Cậu cố ý đi?”

Giang Hạo sửng sốt một chút, trừng lớn ánh mắt, cho rằng tâm tư của mình bị bại lộ.

Quý Trạch nhìn phía trước, khóe môi nhếch lên, “Cố ý cho lưu không gian riêng cho bọn họ?”

“…”

Giang Hạo co giật khóe miệng, quẫn bách vò đầu, “Ha hả, đúng vậy…” Đúng một cái mông a! Hắn muốn khóc!

Quý Trạch lại còn thật huynh trưởng vỗ vỗ bờ vai của hắn, biểu dương: “Làm tốt lắm.”

Nhưng mà, hắn cũng không muốn loại biểu dương này, tâm tình thật phức tạp thật khó chịu!

Giang Hạo thở dài, mắt mang tuyệt vọng một đường đi trở về phòng học, cước bộ có chút loạng choạng.

Buổi chiều như cũ, hắn ngồi xuống bắt đầu làm bài tập, ngẫu nhiên lấy ra vài cái bánh vừa làm đề vừa gặm, bổ sung năng lượng.

Ngay từ đầu còn thường thường nói một chút, chờ khi vùi đầu vào đề, liền chuyên tâm đến quên mọi thứ chung quanh. Không biết qua bao lâu, Giang Hạo buông xuống bút, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Quý Trạch, phát hiện cậu đang ghé vào trên bàn mà ngủ.

Hơn phân nửa khuôn mặt chôn ở khuỷu tay, hai má hồng nhạt, làn da trắng nõn khó thấy được. Tóc đen ngắn mềm mềm mà rơi trên trán, hàng mi dài cong cong lẳng lặng rũ xuống.

Giang Hạo ngơ ngác nhìn một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, phát hiện tần suất hô hấp của Quý Trạch tựa hồ không giống bình thường, có chút trầm trọng. Sắc mặt cũng hơi hồng quá.

Hắn nhăn mày, vươn tay đặt nhẹ lên trán Quý Trạch. Quả nhiên có chút nóng.

Lập tức nắm chặt cánh tay Quý Trạch, lay lay cậu.

“Quý Trạch, tỉnh tỉnh, cậu hình như phát sốt rồi. Đứng lên, tôi cùng cậu đi đến phòng y tế nhìn xem.”

Quý Trạch chậm rãi mở mắt ra, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, có chút mơ màng, há mồm ngáp một cái. Cậu nghe được Giang Hạo nói, trì độn chớp chớp mắt, “… Phát sốt?”

Sau đó đưa tay đặt ở trên cổ của mình, “Chỉ là sốt nhẹ mà thôi, tôi về ký túc xá uống thuốc ngủ một đêm là ổn.” Cậu coi như là bệnh lâu thành y(y ở đây là bác sĩ), rất rõ ràng thân thể của mình, trong phòng ký túc xá cũng luôn có thuốc.

Cậu khép lại sách giáo khoa, dừng một chút còn nói: “Tôi cũng làm xong bài tập rồi, về ký túc xá trước.”

Giang Hạo nhớ đến tình huống lần trước, lo lắng mà nhìn cậu, “Cậu xác định một mình không có việc gì? Tôi trở về cùng cậu đi.”

“Cám ơn.” Quý Trạch cười một chút, gật đầu, “Nhưng mà tôi thật sự không có việc gì, tự mình trở về là được.”

Giang Hạo không quá đồng ý mà nhíu mày, nhưng vẫn không nói thêm gì, chỉ nói: “Vậy tôi giúp cậu xin phép, cậu trực tiếp trở về đi.”

“Ân.”

Quý Trạch gật đầu, nói một tiếng với Vu Hoa và Canh Lương Trác phía trước, sau đó cùng Giang Hạo im lặng đi ra phòng học. Vẫn luôn đi đến cửa thang lầu, Giang Hạo nhìn cậu xuống chỗ rẽ, cước bộ vững vàng, bóng dáng rất nhanh đã không thấy, mới xoay người đi vào văn phòng, đi đến một cái bàn gần nhất, nói: “Lão Điền, em cùng Quý Trạch xin phép về sớm, cậu ấy phát sốt, em cùng về ký túc xá để chiếu cố cậu ấy.”

Lão Điền đang soạn bài ngẩng đầu lên, nhìn hắn một hồi, mới nói: “Tình cảm rất tốt ha, về sau đừng cho tôi biết mấy em có mâu thuẫn biết không? Nhất là em, đừng khi dễ Quý Trạch.”

Giang Hạo bĩu môi, “Không có gì thì em đi khi dễ cậu ấy làm chi, cậu ấy còn chưa làm tức chết em đã là may.”

Lão Điền kỳ quái: “Em ấy làm gì em? Em đang đùa tôi sao.”

Giang Hạo nhỏ giọng nói thầm hai câu, có lệ nói: “Không có gì, thầy nhanh phê giấy xin phép, Quý Trạch phải nhanh trở về uống thuốc đó.”

Lão Điền lắc đầu, cười cười, “Ôi, rốt cục biết quan tâm đồng học. Không tồi không tồi.”

Cầm bút xoẹt xoẹt viết giấy xin phép, đưa cho hắn, ra vẻ không kiên nhẫn mà phất tay, “Đi thôi đi thôi.”

Giang Hạo xoay người bước đi, cực kỳ lưu loát.

Lão Điền ngây ra, lắc đầu bật cười, “Tiểu tử này.”

Trong lòng Giang Hạo gấp gáp, bước chân cũng càng nhanh, không bao lâu liền bắt kịp Quý Trạch.

“Sao cậu lại…”

Giang Hạo tiêu sái cười: “Trốn học cùng với cậu a, dù sao bài tập tôi cũng đã làm xong, ngồi ở kia cũng chỉ chơi di động, còn không bằng về ký túc xá thoải mái hơn.”

Còn có chút kiêu ngạo mà quơ quơ giấy xin phép trong tay.

Quý Trạch cúi đầu, đáy mắt sáng ngời, khóe môi nhịn không được nhếch lên, lại khắc chế ép xuống, trêu chọc hắn: “Thật nhàn hạ.”

“Tất nhiên.” Giang Hạo thực tự nhiên mà câu vai Quý Trạch, “Chúng ta đi nhanh đi, bên ngoài gió lớn.”

Quý Trạch ừ một tiếng, tốc độ nhanh hơn, cước bộ vô cùng nhẹ nhàng, giống như tâm tình của cậu giờ phút này, muốn bay lên.

Đi đến ký túc xá, đem giấy xin phép đưa qua, giống như là lệnh đặc xá, dễ dàng được cho qua. Một đường thông suốt đi vào ký túc xá.

Có thể là bởi vì chung quanh rất an tĩnh, không giống bình thường trên hành lang có thanh âm nam sinh đùa giỡn. Cước bộ Quý Trạch dừng lại, khó hiểu cảm thấy không khí có chút xấu hổ. Giang Hạo ngược lại là thực tự nhiên, dựa vào cạnh bàn, há mồm liền hỏi: “Thuốc ở đâu? Tôi lấy giúp cậu, đúng rồi, uống nước ấm sẽ tương đối tốt hơn đi, tôi thuận tiện đi lấy nước.”

Quý Trạch: “Không cần, tôi tự mình đi…”

Giang Hạo một hơi từ chối, biểu tình sinh động mà vỗ ngực, “Tôi là lấy cớ chiếu cố cậu để trốn học, không giúp cậu sao được, lương tâm sẽ cắn rứt.”

Quý Trạch: “…”

Yên lặng nhìn hắn qua lại, rót một chén nước ấm, nhìn hướng dẫn sử dụng thuốc, lại lấy ra hai viên, nói: “Há mồm.”

Quý Trạch liếc hắn một cái, mạc danh kỳ diệu, còn thật ngoan ngoãn mở miệng, thuốc vào miệng, lập tức nhíu mày, “Đắng.”

Thật khờ, bình thường tự mình uống, tay trái cầm thuốc tay phải bưng nước, một chút liền nuốt xuống, cố gắng không để đầu lưỡi có thời gian phản ứng. Hiện tại thì tốt rồi, đắng muốn chết.

Quý Trạch tiếp nhận nước, lập tức uống một hớp lớn, đầu lưỡi vẫn như trước tràn ngập vị đắng. Nhìn biểu tình kia, Giang Hạo nhịn không được cười, lại rất nhanh ngừng lại.

“Muốn tắm rửa không? Tôi lấy quần áo cho cậu?”

Quý Trạch còn đang lắc đầu, Giang Hạo cũng đã trước một bước rất nhanh đem người đẩy mạnh vào WC “Nhanh tắm rửa, tôi lấy cho cậu, ở chung lâu như vậy, tôi còn không rõ quần áo của cậu ở đâu sao? Yên tâm.”

Quý Trạch mơ mơ hồ hồ mà đứng dưới vòi hoa sen, chớp mắt hai cái.

… Đây là trọng điểm sao? Hắn lấy quần áo thì quần lót cũng phải lấy a, quần lót!

Nghĩ đến đây, Quý Trạch lại muốn tìm lỗ chui vào!

Cậu nhìn chằm chằm cánh cửa, cơ hồ có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình, bùm bùm. Tiếng đập cửa vừa vang lên, nhịp tim đập đình trệ trong chớp mắt, hô hấp cũng không tự giác ngừng lại.

“Quý Trạch, mở cửa.”

Giang Hạo đích xác như cậu tưởng tượng, mở ngăn tủ cậu tìm quần lót, còn nhìn hết ngăn tủ có đủ loại đồ vật của Quý Trạch, ngửi khí tức quen thuộc, lúc này nhịn không được nhếch lên khóe môi, cười đến mười phần si hán!

Hiện tại, hắn đang nhếch môi, cố gắng làm bộ như nghiêm trang chững chạc, bình tĩnh mà hô tên Quý Trạch. Nhưng kỳ thật đã hận không thể phá cửa mà vào.

Bất quá không được, sẽ dọa đến cậu.

Giang Hạo ở trong lòng tiếc hận mà thở dài.

Cửa được mở ra, một cánh tay thon dài trắng nõn mang theo hơi nước vươn ra.”Cám ơn.”

Giang Hạo hơi hơi híp lại mắt, theo bản năng né tránh một chút, mới đem quần áo đưa qua, làm động tác nuốt xuống, trầm giọng nói, “Không có gì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.