Lớp Trưởng Mỹ Nhân Có Bệnh

Chương 43: Thích



Edit+beta: Diệp Hạ

Quả nhiên rất mềm, còn có chút ngọt.

Giang Hạo thăm dò vươn ra đầu lưỡi, liếm một chút.

Nguyên bản Quý Trạch vẫn còn ngơ ngác mà cứng đơ không động, chưa lấy lại tinh thần, nhưng bị Giang Hạo liếm một cái, cảm giác giống như điện giật. Cậu mãnh liệt nhảy dựng, một phen đẩy Giang Hạo ra rồi bỏ chạy, không phải chạy về phía cửa ra, mà bối rối xông vào phòng ngủ, là phòng Giang Hạo.

Chờ khi cửa đóng lại, Quý Trạch dựa lưng vào ván cửa làm dịu cảm xúc, vừa ngẩng đầu, cả người đều xấu hổ nói không ra lời.

Giang Hạo ngồi ở trên ghế sa lông, nhìn chằm chằm cửa phòng, bật cười, thần tình đều là cao hứng.

Hành vi phản xạ có điều kiện là xuất phát từ sâu trong nội tâm của con người. Quý Trạch căn bản không muốn cự tuyệt, đại khái là thẹn thùng? Không biết đối mặt với mình như thế nào?

Giang Hạo ngọt ngào mà suy đoán, khóe miệng nhếch lên, lúc này mới hậu tri hậu giác đỏ mặt, nâng cằm hồi tưởng lại nụ hôn vừa rồi, thật sự rất tuyệt, vừa ngọt vừa mềm, nếu có thể hôn nhiều thêm mấy cái thì tốt rồi.

Ngồi trên ghế sa lông một hồi, cầm lấy di động chọt vài cái. Cảm thấy Quý Trạch hẳn là đã ổn định rồi mới đứng dậy đi hướng phòng ngủ. Kỳ thật Quý Trạch khóa cửa cũng vô dụng, Giang Hạo có chìa khóa, nhưng hắn muốn cho Quý Trạch một ít không gian tự hỏi, tránh làm cho cậu lại tạc mao, đến lúc đó sợ tới mức lùi về trong vỏ, không biết phải tốn bao nhiêu tài năng lừa gạt người đi ra.

Hắn thân sĩ mà gõ gõ cửa, hoàn toàn không giống người cường thế lúc nãy, ôn nhu như nước, “Này bạn nhỏ, tôi gọi đồ ăn ngoài rồi, đại khái mười phút nữa sẽ tới, mau ra đây đi.”

Quý Trạch đang cứng đờ ngồi ở bên giường, nơi này là phòng Giang Hạo, nơi nơi đều là hơi thở của hắn, tựa như một vòng vây không chỗ trốn. Thời gian trôi qua, cậu thật vất vả mới tỉnh táo lại, nhưng trên mặt vẫn nóng đến lợi hại, như bị hỏa thiêu vậy, lồng ngực cũng nóng lên.

Đột nhiên nghe tiếng đập cửa, cả người cứng đờ, khi nghe thấy tiếng Giang Hạo, tim đập lệch một nhịp.

Thật không tiền đồ…

Quý Trạch dứt khoát đứng lên, trốn ở chỗ này cũng vô dụng, dù sao cũng phải đối mặt, huống chi còn là người mình thích, hiện tại đúng là bánh có nhân trên trời rớt xuống.

Cậu đi đến trước gương, nhìn mặt mình cũng không đỏ lắm, thu liễm biểu tình, mới chậm rãi đi qua mở cửa.

Giang Hạo đứng ở bên ngoài như ôm cây đợi thỏ, thỏa mãn mà cười nhìn cậu.

Môi hồng nhuận.

Quý Trạch lập tức nhớ tới nụ hôn vừa rồi, mặt lại bắt đầu nóng lên, nhưng ra vẻ bình tĩnh: “Gọi đồ ăn rồi sao?”

Giang Hạo không hề dự triệu, đột nhiên ôm cổ cậu, tay vòng trên lưng cậu, cằm đặt tại vai cậu hít vào một hơi, “Rốt cục thẹn thùng xong rồi? Nếu cậu còn không ra tôi sẽ phá cửa vào đó.”

Cả người Quý Trạch căng thẳng, tay cứng đờ giữa không trung, không biết nên để ở đâu cho tốt, khẩn trương đến nói lắp, “Cậu, cậu, cậu đang làm gì đó…”

“Ôm cậu a, muốn ôm cậu mãi không buông.” Giang Hạo cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng trẻo lộ ra vệt hồng, kỳ thật còn muốn thân mật một hơi, nhưng sợ bị đẩy ra, đành phải nhịn, “Cái này trước kia chúng ta cũng đã làm rồi, cậu sẽ không đẩy tôi ra đi?”

Quý Trạch há mồm muốn nói gì, cuối cùng vẫn là lắc đầu, nhưng mặt lại khống chế không được càng ngày càng hồng, quả thực như muốn bốc hơi.

“Ăn cơm trước đi, đợi lạnh thì không thể ăn.” Quý Trạch chần chờ mở miệng. Trong khoang mũi đều là hương vị tươi mát sau khi tắm rửa, không biết là Giang Hạo hay chính mình, cùng hoà quyện quấn quít.

Giang Hạo cười cười, lưu luyến buông cậu ra, tay vừa trượt xuống, thuận thế dắt lấy Quý Trạch, tự nhiên đi hướng phòng khách, tâm tình rất tốt, nhẹ nhàng ngâm một điệu hát dân gian.

“Ăn cơm trước, cơm nước xong tôi pha cho cậu chén thuốc cảm mạo, để ngừa vạn nhất. Đúng rồi, đêm nay chúng ta ngủ chung một phòng đi, không có phòng trống, thời tiết lạnh cũng không thể ngủ sô pha đúng không?” Giang Hạo liên miên cằn nhằn mà nói chuyện.

Quý Trạch run lên, tuy rằng trước kia cũng đã cùng ngủ trên một cái giường, nhưng hôm nay sau khi Giang Hạo nói chuyện đó, lại rất không giống. Theo bản năng cậu muốn cự tuyệt, nói mình có thể về nhà.

Nhưng Giang Hạo như là dự đoán được cậu sẽ cự tuyệt, lại mở miệng: “Hơn nữa, cơm nước xong thì cậu cũng có thể cho tôi một câu trả lời thuyết phục đi?”

Lực chú ý của Quý Trạch nháy mắt bị kéo đến một sự kiện khác, biểu tình càng khẩn trương, ngồi ở trên ghế sa lông ăn cơm cũng không yên lòng. Không chút nào phát hiện mình đã hoàn toàn bị Giang Hạo nắm mũi dẫn đi.

Giang Hạo xoa bóp mặt của cậu, “Ăn cơm thật ngon.”

Quý Trạch chôn đầu thấp hơn.

“… A.”

Định bụng ăn chậm thật chậm, cơm xong hắn sẽ quên đi thôi, rề rà mà ăn xong. Giang Hạo đã ăn xong trước dùng nước nóng pha thuốc, nhẹ nhàng quấy, lại bỏ thêm chút nước ấm, đưa tới bên tay Quý Trạch, “Cẩn thận, còn có chút nóng.”

“Cám ơn.” Quý Trạch ngoan ngoãn tiếp nhận, cúi đầu cẩn thận mà thổi thổi, thử nhấp một chút, vẫn có chút nóng, liền đem cái chén đặt ở trên bàn trà.

“Cùng xem TV?” Giang Hạo cầm điều khiển từ xa hỏi.

Quý Trạch ngẩn người, gật đầu nói được.

Hai người đều ngồi ở trên ghế sa lông, tựa như một đôi tình lữ đang ở nhà, trừ bỏ khoảng cách giữa hai người có chút xa, ở giữa còn có thể nhét thêm một người. Giang Hạo liếc một cái, không chút do dự đưa tay bắt cánh tay Quý Trạch, đem người kéo qua.

Thân thể Quý Trạch nghiêng ngả, trực tiếp ngã vào trong ngực Giang Hạo, dùng tay chống sô pha cũng không tránh được, cơ hồ cả người đều ghé vào trên đùi Giang Hạo.

Giang Hạo câu môi, lại đỡ cậu đứng lên, đem đầu của cậu đặt trên vai mình, “Như vậy rất tốt, đương nhiên, tôi cũng không để ý nếu cậu ngồi lên đùi tôi.”

Quý Trạch nhất thời giãy dụa, cảm giác mỗi chỗ bị Giang Hạo chạm vào đều nóng lên, muốn thối lui chút. Nhưng không nghĩ tới giây tiếp theo, Giang Hạo đánh bất ngờ, phút chốc chạm khóe miệng cậu một cái, cười như hồ ly nhỏ đang ăn vụng, “Nhất định phải ngồi gần nhau, nếu không tôi sẽ hôn cậu.”

“…”

Quý Trạch trừng lớn mắt nhìn hắn, tựa hồ không thể tin được hắn có thể vô lại như thế.

“Không phản bác sao?” Giang Hạo hai mắt lượng lượng, “Phản bác thì tôi lại hôn cậu một chút, không phản bác coi như cậu đáp ứng.”

Như thế nào cũng có lợi cho hắn, học cái không học lại, thật có thiên phú làm gian thương.

Quý Trạch há miệng, cư nhiên không biết nói cái gì cho phải. Bởi vì Giang Hạo đang nhìn thẳng cậu, đang chờ cậu mở miệng. Hơn nữa Quý Trạch có loại dự cảm mãnh liệt, không quản cậu nói cái gì, Giang Hạo người này đều có bản lĩnh đưa ra lý do cãi lại.

Nhìn Quý Trạch không nói lời nào quay đầu nhìn TV, Giang Hạo thở dài, vẻ mặt đáng tiếc.

Quý Trạch nghe được nhất thanh nhị sở, nhịn không được co rút khóe miệng, sau đó rũ mắt, lại cong môi cười một chút.

Bất tri bất giác, qua hơn một giờ.

Quý Trạch giật giật, từ sô pha đứng lên, lập tức bị Giang Hạo nắm cổ tay.

“Đi đâu?”

“… Vệ sinh.”. Ngôn Tình Hay

Giang Hạo cư nhiên đầy hưng trí mà gật đầu, “Tôi với cậu.”

Quý Trạch trừng mắt.

Giang Hạo cười: “Làm sao vậy? Dù sao cũng đã trễ như vậy, chúng ta vừa vặn đánh răng rồi đi ngủ đi.”

Đồng hồ treo trên tường mới chỉ hướng chín giờ rưỡi.

Giang Hạo vẻ mặt vô tội, “Chúng ta lên giường sớm một chút, còn có thể nói chuyện phiếm, câu trả lời thuyết phục cậu còn chưa cho tôi đó, đừng nói cậu đã quên đi?”

Quý Trạch dựa vào địa thế hiểm trở chống cự, kiên trì nói: “Cũng không cần sớm như vậy đi?”

“Sớm sao? Sẽ không a. Đi một chút, tôi lấy cho cậu cái bàn chải đánh răng mới.”

Hưng trí bừng bừng mà kéo Quý Trạch đi đến phòng ngủ của mình.

Quý Trạch khí lực không đủ, bị kéo đến thần tình đỏ bừng, thở dốc. Giang Hạo vừa thấy cậu như vậy, càng thêm rõ ràng, hai tay xuyên qua cổ của cậu cùng dưới đầu gối, dễ dàng đem người ôm lên, thẳng tắp đi hướng phòng tắm, còn cúi đầu đối trong ngực người cười, “Không cần để ý, ôm cổ tôi đi, như vậy càng ổn.”

“Cậu…”

Quý Trạch cắn răng, đỏ mặt lợi hại hơn, lần này là thẹn quá thành giận. Bắt đầu giãy dụa dưới mấy khối cơ bắp căng chặt, tức giận đến bật thốt lên: “Tôi ***, Giang Hạo cậu ăn cái gì mà bự vậy! Một thân cậy mạnh!”

Giang Hạo nhe răng cười: “Ăn đáng yêu để lớn lên ~ ”

Quý Trạch không còn lời gì để nói, chờ tới khi bị đặt xuống sàn trong phòng tắm, không hề nghĩ ngợi liền muốn đi ra ngoài. Không có lý do gì, chính là giận Giang Hạo, hắn nói hướng đông càng muốn đi tây.

Giang Hạo nắm chắc cánh tay của cậu, như dỗ trẻ con nói: “Ngoan, đánh răng rồi ngủ.”

Quý Trạch bất mãn, “Tôi không ngủ!”

Giang Hạo kiên trì, “Vậy cũng phải đánh răng.”

Quý Trạch vẫn giãy dụa như trước, dẫm lên gạch men sứ dùng sức đi ra ngoài, lại không cẩn thận lảo đảo một chút. Giang Hạo đúng lúc mà đỡ lấy, ôm trọn thắt lưng đem người vòng vào trong ngực, hàm tiếu nói: “Cẩn thận, dưới sàn có nước.”

“… Ồn ào chết!” Lỗ tai Quý Trạch đỏ lên, biểu tình quẫn bách, không hề lo lắng mà gầm nhẹ.

Giang Hạo chậm rì rì mà buông tay, chờ Quý Trạch đứng vững, không làm mình làm mẩy, mới cười tủm tỉm mà đưa bàn chải đánh răng qua, sau đó lại lấy ra một cái giống như đúc, hắn dùng cái này.

Phát hiện Quý Trạch đang yên lặng theo dõi hắn, liền dương môi mỉm cười, lông mày nhướng lên đắc ý: “Bàn chải đôi, đẹp không?”

Quý Trạch không phát biểu ý kiến, cúi đầu ngoan ngoãn mà đánh răng.

Sau khi rửa mặt xong, đi ngủ mới là vấn đề lớn nhất.

Giang Hạo không hề cố kỵ mà dẫn đầu lưu loát bò lên giường, vỗ chỗ trống bên cạnh, hướng Quý Trạch nhiệt tình nói: “Mau lên đây.”

Quý Trạch khẩn trương mà nhéo nhéo vành tai, vẫn là nằm xuống, không có gì ngoài thân thể có chút cứng ngắc, hết thảy đều bình thường.

Nhưng Quý Trạch còn chưa kịp thở phào, Giang Hạo rất nhanh cọ qua, ôm cậu như ôm gối ôm. Vừa nhấc đầu, hai người trực tiếp đối diện.

Giang Hạo ánh mắt nghiêm túc: “Cậu còn chưa trả lời tôi. Tôi thích cậu, cậu có thích tôi hay không?”

Quý Trạch dừng một chút, tai lại bắt đầu hồng, bởi vì làn da trắng nên nhìn càng rõ ràng. Cậu không tự giác mà dời tầm mắt, sau đó lại quay lại, nhìn chằm chằm Giang Hạo chậm rãi mở miệng, mỗi một chữ đều thập phần rõ ràng.

Cậu liếm liếm môi, dùng sức gật đầu, “Ân, thích… tôi cũng thích cậu.”

Nói xong, như đã tháo xuống được gánh nặng gì đó, mãnh liệt ôm Giang Hạo, đem mặt vùi vào lồng ngực của hắn, đến mức chính mình không thở nổi, là không dám ngẩng đầu.

Ngay sau đó, đỉnh đầu truyền đến tiếng Giang Hạo cười nhẹ, lồng ngực nhẹ nhàng chấn động.

“Đà điểu chôn sa*? Không sợ ngạt thở sao?”

(*khi gặp nguy hiểm, đà điểu thường vùi đầu nó vào cát)

Quý Trạch sợ hắn bắt được mình, tay nắm chặt quần áo, chôn trong ngực hắn dùng sức lắc đầu.

Giang Hạo lại cười, trong thanh âm là nồng đậm khoái trá.

_______

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.