Lớp Trưởng Mỹ Nhân Có Bệnh

Chương 51: Đi ngủ



Edit+beta: Diệp Hạ

Tiết học buổi tối, lớp học làm cái gì đều có. Học cả ngày, người đương nhiên cũng sẽ mệt mỏi chậm trễ, sẽ muốn thả lỏng, trừ bỏ người tiếp tục nghiêm túc làm bài ôn tập, cũng có người chơi di động, chơi game, xem tạp chí, thỉnh thoảng lại châu đầu ghé tai bàn luận.

Quý Trạch đã làm xong đề kế hoạch nội bộ hôm nay, có chút mệt nhọc, đơn giản chỉnh lý đồ đạc trước mặt, rõ ràng lưu loát mà ghé vào trên bàn, nhắm mắt lại ngủ.

Hiện tại đã cuối tháng mười hai, nhiệt độ bên ngoài lên xuống thất thường. Thời tiết như vậy mà nằm úp sấp đi ngủ không phải lựa chọn tốt gì, đang ngủ khẳng định sẽ lạnh.

Quý Trạch hơi nhíu mi, ngủ không an ổn.

Giang Hạo đang làm bài phân thần nhìn thoáng qua, từ túi to bên cạnh lấy ra một cái áo lông, chân tay khẽ khàng đắp trên vai Quý Trạch, lại thuận tay lấy túi chườm điện sau phòng học, ấm áp dễ chịu, đặt vào tay Quý Trạch.

Quý Trạch cảm nhận được độ ấm trên đầu ngón tay, sờ sờ túi nước, nửa mở mở mắt nhìn Giang Hạo, hướng hắn cười cười, “Cám ơn.”

Giang Hạo nhìn bộ dáng cậu mông lung thuận theo, trong lòng nhất thời mềm thành một bãi, liếc bốn phía, thừa dịp không người chú ý hôn trên mặt Quý Trạch một cái, ôn nhu lên tiếng: “Đừng ngủ quá lâu, cổ sẽ đau, đợi lát nữa tôi kêu cậu dậy.”

Loại hành động thân mật xảy ra thình lình này, Giang Hạo càng ngày càng làm nhiều, Quý Trạch đã chậm rãi có thói quen, mềm mềm mà cười một chút sau đó liền đem mặt vùi sâu vào khuỷu tay, an tĩnh mà ngủ.

Vu Hoa Canh và một số bạn phía trước đang nói về cuộc tụ họp, cao tam tụ họp hướng tới tiêu chí: chơi được lúc nào hay lúc đó, mỗi lần đều rất đáng giá quý trọng. Vừa định nói cái gì, Vu Hoa Canh quay đầu một tay khoát lên chồng sách của Quý Trạch, bật thốt lên: “A Trạch…”

Lời còn chưa dứt, Giang Hạo liền dựng thẳng một ngón tay đặt trên môi, cho nàng cái nháy mắt.

Vu Hoa Canh lúc này mới kịp phản ứng, nhìn Quý Trạch ngủ say một cái, lại lặng lẽ quay lên. Bạn học tới hỏi, Vu Hoa Canh nghiêng người, chỉ chỉ phía sau, làm động tác đi ngủ, bạn học liền hiểu, gật gật đầu, kêu tán gẫu trong nhóm, xoay người cầm di động lên.

Vu Hoa Canh ăn ý mà cong môi cười một chút, quay đầu nhanh chóng chụp một tấm ảnh dung nhan đáng yêu của Quý trạch khi ngủ, gửi lên nhóm chat của lớp.

Đồng học chơi di động lập tức thấy được phúc lợi, trong lòng kích động: thật không hổ là wuli* nam thần hoa hậu giảng đường! Đi ngủ cũng dễ nhìn như vậy, muốn liếm bình như thế nào phá!

(*Wuli là phiên âm của từ "우리", xuất phát từ tiếng Hàn Quốc, nghĩa là chúng tôi, nhà tôi)

Theo bản năng quay đầu nhìn về phía góc phòng học, nhưng góc độ này lại không thấy cái gì. Vẻ mặt hưng phấn lại đáng tiếc cùng người chung quanh chia sẻ ảnh chụp, chậm rãi, cả lớp ai cũng biết Quý Trạch đang ngủ, không cần ai nhắc nhở, bọn họ đều không tự giác hạ thanh âm xuống, không đến một phút đồng hồ, cơ hồ cả lớp hoàn toàn an tĩnh lại, cho người khác ảo giác học sinh lớp này phi thường yêu học tập lại nhu thuận.

Bản thân Quý Trạch cũng không biết, cậu chỉ ngủ một giấc cư nhiên có thể dùng để trấn giữ lớp học, thậm chí hiệu quả hơn danh hào chủ nhiệm lớp.

Giang Hạo nhìn một màn này, thật không hiểu là nên cao hứng hay nên ăn dấm mới tốt.

***

Việc tụ họp thương lượng rất nhanh, tối thứ sáu liền quyết định đi ra ngoài, đi hát K trước, sau đó lại tiếp tục chiến đấu ở chiến trường thịt nướng. Còn có một số người định đến trước đi xem phim Hollywood, một chuỗi hoạt động, chơi không ngừng.

Mọi đều chơi tận hứng.

Có mấy nữ sinh trong nhà có gác cổng, muốn rời đi trước, liền phái ra một nam sinh đưa đi. Tuy rằng đã gọi xe, nhưng chỉ có mấy nữ sinh đi nên cũng lo lắng.

Dư lại đồng học như trước chuyên tâm ăn uống. Quý Trạch đã uống nước rất nhiều, liền đứng dậy đi đến toilet, rửa tay xong đi ra, trong lúc vô tình ngẩng đầu, phát hiện người đứng ở phố đối diện tựa hồ là mấy nữ sinh trong lớp, đúng là mấy người vừa rời đi kia.

Các nàng bị vài nam nhân thoạt nhìn không tốt vây quanh, trên mặt quả thực viết bốn chữ du côn lưu manh.

Quý Trạch nhất thời nhíu mày, nhanh chóng lấy điện thoại từ trong túi ra gọi cho Giang Hạo, đơn giản thuật lại sự tình, kêu hắn mang vài nam sinh lại đây.

Sau đó, cậu đi nhanh tới phố đối diện. Nam nhân tóc vàng đến gần, cười liền muốn sờ mặt một nữ sinh. Mấy nữ sinh còn lại rưng nước mắt mắng, đối phương cũng không quan tâm, bởi vì các nàng xin giúp đỡ người qua đường, người qua đường chỉ nhìn thoáng qua, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, không nhìn cúi đầu rời đi.

Trong lòng Quý Trạch càng gấp, lý trí tự nói với mình có thể có biện pháp tốt, nhưng vừa nhìn thấy nam nhân muốn đụng tới đồng học, nữ sinh quen thuộc đỏ đôi mắt, cậu vẫn không cần suy nghĩ liền vọt tới, đem các nữ sinh che sau người.

“Các anh muốn làm gì! Muốn vào cục cảnh sát ở vài ngày sao?!”

Quý Trạch bộ dáng hung ác, trừng lớn mắt cao giọng mắng, tuy rằng chỉ có một người, thân không tấc sắt, cậu lại có khí thế tràn đầy, sống lưng thẳng tắp, phía sau phảng phất như có một đám người chống đỡ.

Mấy nam nhân đối diện sửng sốt, nhìn tiểu tử thân không có mấy lạng thịt trước mặt, nhất thời cười “Chỉ bằng mày? Còn muốn làm anh hùng a? Xem nhiều phim võ hiệp quá nha em trai, ha ha.”

Bọn họ căn bản không đặt Quý Trạch vào mắt, vươn tay muốn kéo nữ sinh đi. Nhưng người Quý Trạch mặc dù gầy, lá gan lại không nhỏ, khẩn cấp đem các nữ sinh bảo hộ, phất tay đánh tay đối phương ra, ba một tiếng, động tĩnh cũng không nhỏ.

Sắc mặt nam nhân trầm xuống, âm hiểm cười: “Là tự mày tìm đánh, đừng hối hận.”

Khớp xương vừa động, nắm chặt nắm tay liền đánh qua.

Nhưng không nghĩ tới, thế nhưng đánh không trúng.

Giang Hạo cùng vài nam sinh đúng lúc đuổi lại, lập tức thấy Quý Trạch cùng mấy nữ sinh. Nhất là Giang Hạo, khi nhìn thấy nam nhân muốn đánh Quý Trạch, trái tim cơ hồ nhảy tới cổ họng, sợ tới mức cả người lạnh lẽo, chớp mắt lại trở nên cực kỳ phẫn nộ, trong mắt nổi lên ngọn lửa hừng hực, vẻ mặt hung ác.

Vài nam sinh khác cũng như vậy, cũng không dung tha người nào khi dễ người trong lớp của mình, chớ nói chi là nữ sinh cùng đứa em trai mình mỗi ngày che chở. Một đám như biến thành những con báo mới vừa thành niên không lâu, nhiệt huyết sôi trào, thời điểm bốc đồng vô cùng tàn nhẫn.

Giang Hạo cười lạnh, cầm chai bia trong tay hung hăng đập xuống đất, âm vang thanh thúy, mảnh nhỏ văng khắp nơi. Còn chưa đánh nhau, nhưng ít nhất khí thế đã có. Vài nam nhân trẻ tuổi đối diện cũng sửng sốt, không còn kiêu ngạo như vừa rồi.

“Một!”

Giang Hạo lớn tiếng hô.

Mấy nam nhân đối diện lập tức nắm chặt nắm tay, cả người đề phòng, gắt gao nhìn chằm chằm bọn họ, chuẩn bị tùy thời đấu võ.

“Hai!”

Thần kinh càng căng chặt hơn, song phương đứng thành hàng rõ ràng, ở giữa như tồn tại một giới tuyến vô hình, các nữ sinh khẩn trương đến xiết chặt quần áo, thở cũng không dám.

“Chạy!” (lol =)))))

Lời còn chưa dứt, Giang Hạo lôi Quý Trạch bỏ chạy, vài nam sinh còn lại cũng nắm tay nữ sinh gần mình nhất chạy đi như điên.

Vài nam nhân cơ bắp cuồn cuộn: “…” Đánh nhau đâu? Sao lại thay đổi bất thường vậy?!

Bọn côn đồ đương nhiên cũng nghĩ đuổi theo, giáo huấn bọn họ một phen, nhưng bọn Giang Hạo chạy trốn thập phần có kế hoạch, gần chỗ ngoặt cách đó không xa chính là đồn công an. Đuổi theo vài bước bọn họ liền buông tha.

Dừng lại gần đồn công an, mấy người Giang Hạo Quý Trạch thở hổn hển, liếc nhau, cũng nhịn không được cất tiếng cười to.

Cười một hồi lâu, trong đó một nữ sinh thở dốc nói: “Tôi còn tưởng rằng mấy cậu sẽ đánh nhau, làm tôi sợ muốn chết.”

Nam sinh cười: “Chúng tôi cũng không phải ngốc, bọn họ cơ bắp cuồn cuộn như vậy, chúng ta sao đánh lại.”

“Đánh rồi cũng bị kéo lên đồn uống trà hoặc là bị trường học ghi tội, chậc chậc, mất nhiều hơn được a.”

Các nữ sinh kinh ngạc, lại cười cười, vốn đang lo lắng bọn họ sẽ xúc động.

Giang Hạo câu môi: “Mọi người đều là người trưởng thành rồi, ít nhiều sẽ có lí trí. Lại nói tiếp, Trần Trí Hào đâu? Không phải cậu ấy đưa các cậu về sao?”

“Tôi… tôi ở đây!”

Một giọng nam suy yếu trả lời, thở dốc chạy tới, “Tôi mới đi đến nhà vệ sinh lát mà sao thế giới đều thay đổi vậy, các cậu không có việc gì đi?”

Các nữ sinh xua tay, sự tình đã qua, mặc dù nghĩ lại vẫn có chút sợ, nhưng lúc này vẫn là nhịn không được cười, “Không có việc gì, đệ nhất lớp trưởng đã kéo dài thời gian để mọi người tới cứu chúng ta, một chữ —— soái! Không đúng, là soái đến nổ tung!”

Vốn độ hảo cảm của các nàng đối Quý Trạch đã cao, hiện tại quả thực muốn nổ, nếu không bị Giang Hạo chắn lại, các nàng chắc cũng muốn đi qua ôm Quý Trạch.

Giang Hạo không động thanh sắc mà che chở người, lãnh tĩnh nói: “Mọi người không có việc gì thì tốt rồi, chúng ta trở về trước đi, tôi đã cùng đồng học trong quán nói một tiếng rồi.”

Các nữ sinh không tha mà nhìn Quý Trạch, “Lớp tưởng, lần sau chúng tôi mời cậu ăn cơm nha.”

Nam sinh ồn ào: “Còn chúng tôi đâu? Chúng tôi đâu?”

Nữ sinh: “Cũng cám ơn các cậu, nhưng mà công lao của lớp trưởng vẫn là lớn nhất, các cậu cũng hiểu được đi?”

“Đúng vậy, lớp trưởng anh dũng! Siêu man!” Các nam sinh vốn là nói giỡn ồn ào, bản thân cũng không có làm cái gì, sung sung dọa người mà thôi. Học sinh ban 5 nổi danh bao che khuyết điểm, nhất trí đối ngoại. Chớ nói chi là lần này người bị khi dễ chính là nữ sinh cùng lớp trưởng đại nhân.

Giang Hạo nhấp nhấp môi, hiển nhiên rất không cao hứng vì các nữ sinh đối Quý Trạch quá nhiệt tình, ra vẻ công bằng nói: “Lần sau lại chơi. Trần Trí Hào cùng mọi người đi chung xe với mấy nữ sinh trở về đi, để tránh lại phát sinh cái gì.”

“Vậy cậu cùng lớp trưởng thì sao? Không đi chung sao?”

“Chúng tôi còn muốn chờ Vu Hoa Canh cùng Lương Trác.”

“Như vậy, vậy được rồi.”

Bọn họ quyết định cùng nhau về nhà, lúc xoay người rời khỏi, một nữ sinh nhớ tới, chợt cười nói: “Giang Hạo, cậu mới vừa nói người thành niên đều lí trí hơn, chúng ta nơi này còn có lớp trưởng chưa thành niên nha.”

Giang Hạo cười, vỗ vỗ đầu Quý Trạch, “Đúng vậy, chưa thành niên, rượu cũng không thể uống, mọi người sẽ chờ cậu.”

Nữ sinh trêu chọc: “Nói như uống rượu mừng vậy á.”

Giang Hạo sờ cằm suy tư: “Cũng có thể nói như vậy.” Nghiêng đầu nhìn Quý Trạch, “Cho nên a, nhanh lớn lên, bạn nhỏ.”

Quý Trạch đẩy tay hắn ra, tức giận mà trừng hắn.

Những người khác nhìn đều không nhịn được cười. Sao lại cảm thấy hai người bọn họ mỗi lần hỗ động đều đáng yêu như vậy?

Nói lời từ biệt rồi tách ra, Quý Trạch cùng Giang Hạo đương nhiên không thật sự về quán tìm người, vừa rồi là Giang Hạo lấy cớ mà thôi.

Hai người cùng nhau về nhà, còn về cùng một cái nhà, đêm nay vẫn là ở nhà Giang Hạo.

Giang Hạo ngăn một chiếc taxi lại, để Quý Trạch lên xe trước. Sóng vai ngồi xuống, sau đó Giang Hạo đưa tay qua, đem đầu của Quý Trạch đặt trên vai mình, “Mệt sao? Cậu ngủ đi, đến nhà tôi sẽ gọi cậu.”

Quý Trạch đích xác hơi mệt chút, hơn nữa vừa mới bị dọa, hiện tại tinh thần trầm tĩnh lại, cả người mệt mỏi không thôi. Nhưng địa điểm tụ họp cách nhà không xa, cậu càng muốn cùng Giang Hạo nói chuyện phiếm.

“Không cần, dù sao rất nhanh liền tới nhà.”

Giang Hạo nhìn cậu như vậy, liền tiếp tục nói chuyện, mắt lộ ra lo lắng, “Vừa rồi sao không chờ chúng tôi tới, vạn nhất những người cơ bắp cuồn cuộn đó thương tổn đến cậu thì làm như thế nào?”

“Không kịp, tôi sợ các nàng có việc gì, mấy nữ sinh sợ tới mức đều khóc.”

Tuy rằng sự tình đã chấm dứt, các nữ sinh rất nhanh trấn định lại, còn có thể nói giỡn, giống chuyện gì đều không phát sinh, nhưng lúc ấy là thật sự sợ. Lúc Quý Trạch xuất hiện, các nàng giống như tìm được người tâm phúc, đều vô ý thức nhích gần lại cậu, không ngừng phát run.

Giang Hạo hít vào một hơi, than nhỏ, biểu tình có chút bất đắc dĩ, “Sớm biết vậy tôi nên cùng cậu đi vệ sinh.”

Quý Trạch ngẩng đầu nhìn hắn, “Cậu không tức giận?”

“Tôi giận cái gì?”

Quý Trạch không xác định, “… Giận tôi xằng bậy?”

Giang Hạo bật cười: “Cậu nghĩ mình xằng bậy à?”

“Ân.”

“Đều là đồng học một ban, cậu nóng vội cũng rất bình thường. Tình cảm cùng lý trí vốn là không thể nói rõ. Dù sao thì…” Giang Hạo đưa tay đặt lên đỉnh đầu Quý Trạch, nhẹ nhàng xoa một chút, cong môi cười, “Đêm nay cậu rất tuyệt, bảo hộ nữ sinh lớp mình, rất có phong phạm lớp trưởng, soái nổ tung.”

Nghe được tán dương, tâm tình Quý Trạch nhất thời trở nên cực tốt, nhưng ngoài miệng lại không thành thật, không được tự nhiên nói: “Sao tôi lại cảm thấy cậu là đang lừa gạt con nít.”

“Ai cảm thấy là con nít thì chính là vậy.” Giang Hạo cười không có ý tốt.

Quý Trạch bĩu môi, “Tôi không quản.”

“Nhưng mà lần sau nếu lại gặp chuyện như vậy, nhất định phải tận lực chờ tôi đến, nếu không tôi sẽ rất lo lắng.” Giang Hạo nghiêm túc nói.

Quý Trạch nhìn hắn, gật đầu thật mạnh.

Sư phụ phía trước đại khái nghe được bọn họ nói chuyện, cười chen lời, nói: “Hai anh em tình cảm thật tốt a, anh trai che chở em trai như vậy, em trai cũng thật đáng yêu.”

… Anh em? Đáng yêu??

Sắc mặt Quý Trạch tối sầm, cả người đều không tốt.

Giang Hạo cũng lười giải thích, tùy sư phụ hiểu lầm, cười sờ sờ đầu Quý Trạch, “Đúng vậy, ánh mắt sư phụ thật tinh, em trai nhà cháu đáng yêu nhất.”

Quý Trạch: “…” Muốn đánh chết hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.