Lớp Trưởng Mỹ Nhân Có Bệnh

Chương 58: Bị phát hiện



Edit+beta: Diệp Hạ

Khi ăn cơm, Quý Trạch gắp một miếng cơm ăn, trong bát không có đồ ăn, đang định gắp một miếng, Giang Hạo ngồi bên cạnh cậu thấy, thực tự nhiên thuận tay mà giúp cậu gắp hai khối cổ vịt.

Tay Quý Trạch đang vươn ra lại rụt trở về, nói: “Cám ơn.”

Trương Quảng Sâm đang nói chuyện cùng dì nhỏ nghiêng đầu nhìn bọn họ một cái, dừng một chút, lại dường như không có việc gì mà dời đi, tiếp tục cười nói.

Sau khi ăn xong, Quý Trạch cùng Giang Hạo tiếp nhận nhiệm vụ rửa chén, cùng ở tại phòng bếp.

Giang Hạo không cẩn thận làm văng nước lên mặt Quý Trạch.

Quý Trạch: “Uy.”

Giang Hạo không hề gì mà cười cười, dùng tay áo tùy tiện lau cho cậu.

“Tình cảm của các em thật tốt nha.”

Trương Quảng Sâm không biết tiến vào từ lúc nào, đứng bên cạnh tủ lạnh lấy ly rót nước, cười như không cười mà nhìn bọn họ.

Ánh mắt có chút vi diệu.

Quý Trạch cùng Giang Hạo bị hắn nhìn như vậy liền thấp thỏm.

Trương Quảng Sâm lại cổ quái không nói gì nữa, nhún nhún vai, xoay người đi ra ngoài.

Phòng bếp yên tĩnh vài giây, Quý Trạch nhỏ giọng chần chờ mở miệng: “Vừa rồi ở phòng…anh ấy đã thấy được?”

Giang Hạo gật đầu, không phủ nhận loại khả năng này, “Cậu cảm thấy anh ấy sẽ nói với dì sao? Nếu không chúng ta tâm sự với ảnh trước?”

Quý Trạch suy tư, tâm tình trầm trọng bất an, “Ân.”

Giang Hạo nắm chặt cổ tay của cậu, xuyên thấu qua dòng nước lạnh lẽo, lòng bàn tay vẫn ấm áp, cố gắng làm tâm cậu trấn định.

“Đừng lo lắng.”

Nhanh chóng rửa tay sạch sẽ, lau khô, hai người cùng đi ra ngoài.

Trương Quảng Sâm cùng mẹ Quý ngồi ở trên bàn cơm, đang nói gì đó. truyện tiên hiệp hay

“Rửa xong rồi? Cùng ngồi xuống ăn hoa quả đi.” Trương Quảng Sâm hướng bọn họ ngoắc ngoắc.

Quý Trạch nhấp nhấp môi, nói: “Anh, em có chút vấn đề về học tập muốn hỏi anh một chút.”

Không quản như thế nào, muốn trước đem anh họ đưa đến trong phòng riêng tán gẫu.

Mẹ Quý: “A Sâm, nếu có thể thì cháu dạy nó đi.”

Trương Quảng Sâm cười: “Này đương nhiên có thể, nhưng mà vẫn nên ngồi xuống ăn hoa quả trước đi, chúng ta vừa vặn xem mấy tin tức mới.”

Quý Trạch vừa định nói cái gì, Trương Quảng Sâm lại đột nhiên mở miệng, làm cậu đều nuốt mấy lời muốn nói vào.

“Dì nhỏ, lại một quốc gia thông qua dự luật hợp pháp hoá hôn nhân đồng tính, đã hai mươi mấy quốc gia rồi? Cảm giác hiện tại đồng tính luyến ái là xu thế của thế giới a, dì nhỏ thấy thế nào?”

Mẹ Quý ăn một mảnh quýt, tùy ý nói: “Đó là chuyện của người khác, quản nhiều như vậy làm chi? Làm tốt việc mình là đủ rồi.”

Trương Quảng Sâm nhướng mày, “Là không ủng hộ cũng không phản đối? Nhưng nếu bên cạnh dì có người là đồng tính luyến ái thì sao?”

Lời này nói ra, Quý Trạch cùng Giang Hạo đều cứng đờ, tim cơ hồ nhảy lên cổ họng.

Mẹ Quý dừng một chút, nghĩ đặc biệt nhanh, “Cháu không nguyện ý đi xem mắt là bởi vì không thích nữ?”

Trương Quảng Sâm nghẹn một chút, lắc đầu, “Không phải, cháu chỉ là giả thiết mà thôi. Cháu cho dì đọc một chút bình luận, gì mà —— đồng tính luyến ái vì cái gì muốn hợp pháp? Hy vọng quốc gia của chúng ta vĩnh viễn không cần hợp pháp. Ngăn chặn tư tưởng tư bản chủ nghĩa rác rưởi, đồng tính luyến ái đều đáng chết! Đồng tính luyến ái là bệnh, sớm đi trị đi, đừng liên lụy người nhà!”

Quý mẫu nhăn chặt lông mày, “Hiện giờ trên mạng người ta đều nói chuyện đều như vậy? Nói gì không nói lại nói đến chuyện chết chóc, người ta không phải chỉ là thích người cùng giới tính thôi sao? Nói giống như họ giết người phóng hỏa vậy.”

Trương Quảng Sâm nhún nhún vai, bĩu môi, “Anh hùng bàn phím, trong sinh hoạt hiện thực quá nghẹn khuất nên lên mạng gặp người liền cắn, như chó điên vậy, a không đúng, nói chó điên là quá nể mặt bọn họ.”

Mẹ Quý lắc lắc đầu, “Giờ môi trường internet thật loạn, người trẻ tuổi các con cũng đừng chơi di động nhiều, còn hại mắt nữa, không bằng cùng bạn bè nói chuyện phiếm. Nha, nói cái này mới nhớ, dì hẹn Hiểu Linh các nàng đi chơi mạt chược, việc xem mắt dì sẽ cùng chị ấy nói hai câu, kết quả như thế nào cũng không biết a, cháu tự mình chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Trương Quảng Sâm phất phất tay, “Đã rõ, cám ơn dì nhỏ nha, đi thong thả ~ ”

Cũng không lâu lắm, mẹ Quý trang điểm thay quần áo xong, dặn Quý Trạch nếu ra ngoài chơi phải chú ý an toàn liền cầm túi ra ngoài.

Dư lại ba nam nhân ngồi ở trên bàn cơm, không khí ngưng đọng.

Trương Quảng Sâm nhấc ngón tay, gõ gõ bàn, cười nhìn bọn hắn, “Khẩn trương cái gì? Anh cũng không phải loại người đâm thọc sau lưng người khác.”

Từ lúc vừa mới bắt đầu, khi Trương Quảng Sâm chuyên chọn những bình luận phản đối, bọn họ liền vô ý thức mà xiết chặt tay, sợ hắn nói ra những thứ gì không nên. Vậy mà từ từ phát hiện hướng đi của đề tài càng ngày càng kỳ quái, như là đang cố ý dẫn đường mẹ Quý chán ghét những người phản đối không lý trí kia.

Bọn họ hoang mang, không biết người anh này đang làm cái gì.

“Đây là chuyện hai người các em, anh không có hứng thú quản, không phản đối, cũng sẽ không cố ý giúp các em. Nhưng mà anh phải nói trước, không quản là dị tính luyến hay là đồng tính luyến, tất cả đều được, nhưng hai người cùng một chỗ cho tới bây giờ nên nhớ không phải chỉ lo mình mở lòng là được, ý kiến cha mẹ ý kiến cũng rất trọng yếu. Mấy phim truyền hình nói cái gì mà yêu đến chết đi sống lại, yêu mới là hết thảy gì đó, đều là dạy hư con nít. Giờ anh đang bị vây ở giai đoạn bị thúc hôn, đồng học bằng hữu cũng đều kết hôn sinh con, lấy thân phân người từng trải, không thể không nói —— được cha mẹ chúc phúc, tình yêu hôn nhân mới trọn vẹn.”

“Cho nên...” Trương Quảng Sâm vẻ mặt nghiêm túc, “A Trạch, hãy nghe anh nói, không cần giấu dì nhỏ, nàng đã khai sáng, có thể lý giải chuyện này. Càng trọng yếu hơn là, em là con trai của nàng, nàng yêu hết thảy của em, chỉ cần em dùng chân tâm nói cùng nàng, nàng chắc chắn có thể tiếp thu.”

Quý Trạch nắm chặt bàn tay, gân xanh nổi lên mu bàn tay, khớp xương trắng bệch, ẩn nhẫn cảm xúc sắp phun trào. Cậu dùng lực gật gật đầu, trầm giọng nói: “Em biết, cám ơn anh.”

Lời cảm ơn này, tràn ngập thành ý, cũng rất dày trọng.

Trương Quảng Sâm lại nhăn mi, không hề gì mà phất phất tay, “Ân, anh nghĩ hẳn là nói cũng đã nói xong, còn lại tư em quyết định đi.”

Hắn như vô ý mà liếc mắt một cái.

Phía dưới bàn, hai người đối diện khẩn trương mà dắt nắm chặt tay nhau, mười ngón đan vào chặt chẽ.

Trương Quảng Sâm chống cằm than thở, tuổi trẻ a, thật tốt, tình cảm như vậy… không biết nên hình dung như thế nào, nhưng mà hình như mình cũng chỉ lớn hơn vài tổi so với bọn họ đi? Như thế nào một cái hai cái đều… mình độc thân hai mươi mấy năm?! Thế giới này nhất định phải tàn khốc với mấy người đẹp trai anh tuấn như vậy sao?!

Chó độc thân không vui, không kiên nhẫn mà đuổi bọn hắn đi, “Người trẻ tuổi, mau đi ra hẹn hò, đừng ở chỗ này e ngại con mắt ông lão này! Lăn lăn lăn! Nhanh lăn cho anh!”

Quý Trạch cười: “Anh, nếu em nhớ không lầm thì đây là nhà em đi?”

“A! Em không phải không biết rằng anh ở đây trốn mẹ của anh, nhanh đi hẹn hò, phiền chết!” Trương Quảng Sâm bĩu môi, ánh mắt quả thực muốn xuyên thấu cái bàn, đục thủng một lỗ trên hai bàn tay giao nhau của bọn họ.

Hừ lạnh một tiếng, sau đó hào phóng gác chân lên bàn, cúi đầu chơi game, chơi đến mê say, hồn nhiên quên mình.

Quý Trạch bọn họ cười cười, không quấy rầy Trương · chó độc thân · Quảng Sâm, ra cửa.

Cũng không có nơi đặc biệt để đi nào, tới gần năm mới, nhiệt độ cơ bản là một con số (9°, 8°,...), gió thổi tạt vào mặt như từng cây kim nhỏ đâm vào, không ai nguyện ý ở bên ngoài chịu lạnh.

Quý Trạch bọc khăn quàng cổ, cùng Giang Hạo sóng vai đi nhà hàng kiểu Âu gần nhà, ăn chút điểm tâm ngọt cùng hồng trà, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, thời gian trôi qua rất nhanh.

Hai người rời khỏi nhà hàng ấm áp, chậm rì rì mà bước đi, phải là lúc nói lời từ biệt, nhưng Giang Hạo luyến tiếc đi.

Hắn đột nhiên đi nhanh vài bước, chạy tới trước Quý Trạch, lui lại, “Nếu không thì tôi không về nhà, ở nhờ nhà cậu một đêm?”

“Sắp qua năm mới, mẹ cậu sẽ không cho.” Quý Trạch lắc đầu.

“Người khác đương nhiên không được, nhưng mẹ của tôi rất thích cậu a, bà hy vọng tôi có thể ở chung với cậu nhiều hơn, bị cậu hun đúc. Chỉ cần tôi nói là ở nhà cậu, mẹ của tôi khẳng định không có ý kiến.” Giang Hạo nói.

Quý Trạch do dự một chút, sau đó lại lắc đầu, “Vẫn là đừng, chờ hội chùa tái kiến đi.”

“Mồng ba (?), còn vài ngày nữa.”

Quý Trạch nhìn hắn quay đi, chân vừa trợt thiếu chút nữa ngã sấp xuống, nhanh chóng vươn tay kéo tay áo hắn một chút, chờ ngẩng đầu, lại đối diện với hai mắt hàm chứa ý cười.

Là cố ý.

Quý Trạch liếc hắn một cái, “Uy.”

Giang Hạo nghiêng đầu vô tội hỏi: “Làm sao vậy?”

Quý Trạch: “…”

Đi vài bước, Quý Trạch hỏi: “Ba mẹ cậu có thể tiếp thu sao?”

Không nói rõ là chuyện gì, nhưng Giang Hạo nghe liền minh bạch.

“Bọn họ thường xuyên đi nơi nơi, đã thấy được nhiều thứ, năng lực tiếp thu cũng không tệ lắm. trước kia tôi cũng có thăm dò qua, hẳn là không có việc gì.” Giang Hạo dừng bước, Quý Trạch cũng ngừng lại, mặt đối mặt đứng.

Quý Trạch: “Vừa rồi anh của tôi nói, tôi nghĩ qua, cũng định tìm thời gian nói cùng mẹ của tôi. Năm sau, đại khái nói trước hội chùa.”

“Hội chùa?” Giang Hạo có chút chần chờ, “Nếu, tôi nói vạn nhất, dì không cho phép, nàng có thể không cho cậu đi hội chùa hay không?”

“Đúng vậy.” Quý Trạch cong cong môi, “Sẽ không để cho tôi đi, cho nên đến lúc đó nếu cậu có thể nhìn thấy tôi, liền chứng minh hết thảy OK, nếu không thấy tôi…”

“Tôi đây liền đi nhà cậu cầu dì đồng ý!” Giang Hạo không cần suy nghĩ thốt ra.

Quý Trạch vỗ vỗ vai hắn, “Yên tâm, tôi sẽ sắp xếp. Tin tưởng tôi.”

Ngữ khí nhẹ nhàng, hai mắt đen nhánh một mảnh thanh minh thấu triệt.

Giang Hạo nghe không hiểu rốt cuộc là Quý Trạch thật sự tự tin tràn đầy hay chỉ là đang an ủi hắn, tâm tình chung quy có chút thấp thỏm.

“Đi thôi.”

Quý Trạch dẫn đầu bước về phía trước.

Đi được vài bước, lại phát hiện người phía sau không đuổi theo, như trước đứng tại chỗ. Trên mặt là biểu tình cậu chưa từng thấy qua, bối rối, thậm chí có chút bất an.

Quý Trạch dừng một chút, đi nhanh về phía hắn, dùng dư quang quét mắt chung quanh, buổi chiều, không có nhiều người đi ngang qua.

Cậu nắm khăn quàng cổ che lại, ngẩng đầu nhanh chóng hôn Giang Hạo một cái, sau đó kéo tay Giang Hạo.

“Đi nha.”

Giang Hạo ngây người, chờ kịp phản ứng mới mới xảy ra chuyện gì, toàn bộ cái cổ đều hồng thành một mảnh.

Quý Trạch thấy được, rũ mắt cười thầm.

Người này, bình thường nói chuyện lưu manh câu nhân, mà hôn một cái liền ngơ ngác.

Thật sự là không tiến bộ nha, bạn nhỏ của tôi.

________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.