Lớp Trưởng, Tớ Chỉ Là Beta Thôi!

Chương 4: Kỳ nhạy cảm (1), bé Dung bị m*t v*



Vài ngày liên tục sau đó bé Dung đều không để ý tới tên biến thái đó nữa, sau đêm đó, hình tượng lớp trưởng gương mẫu đã gắn liền với hai chữ "biến thái" này rồi.

Nhưng mà, ồn nhức cái đầu bé Dung rồi.

[Tại sao bé Dung không để ý tới mình vậy?]

[Nói chuyện với bé Dung mà bé Dung cùng không thèm nhìn mình nữa]

[Bé Dung đừng ghét anh mà]

Còn bé Dung thì siêu bực, nhìn lầm lầm lì lì ít nói lắm mà sao mà trong đầu toàn nghĩ tào lào thế không biết!?

Buổi tối, khi Quý Dung đang đắp chăn che đầu lại.

[Bé Dung.... Bé Dung đừng lơ anh mà]

[ưm...ha]

Biến thái... Quý Dung vừa nghĩ vừa mắng.

"Chậc chậc.... Sao tao cứ ngửi thấy cái mùi bạc hà trên người mày nồng vậy?"

Phương Ý bóp mũi nói.

"Mặc dù đợi tới chiều là không còn nữa nhưng mà tao sắp tới kỳ phát tình rồi... nếu vậy nữa tao phải đeo khẩu trang đó. Cậu ấy ngày nào cũng vậy hả, mày khuyên người ta chịu đựng thêm tí đi."

Bé Dung chỉ biết chết lặng, mặt không cảm xúc.

Trong phòng ngủ, Quý Dung chỉ có thể vì Phương Ý mà đại nghĩa diệt thân, đi thương lượng với tên biến thái kia thôi.

"Tưởng Kha An"

Tên Tưởng Kha An nào đó đang ngồi quay lưng với bé cưng nhà mình lập tức quay đầu lại ngay!

"Hửm?"

Sao lại cảm giác thấy giống một bé chó to thế này...

Quý Dung lập tức lắc đầu! Chó gì ở đây chứ, việc quan trọng kia kìa!

"Mùi bạc hà của cậu nồng quá"

"Được, tôi biết rồi."

Hắn nhanh chóng đứng dậy, tìm miếng ngăn pheromone trong ngăn kéo, xé lớp bao bì ngay lập tức dán vào tuyến thể của mình.

Cùng lúc đó trong đầu Quý Dung lại xuất hiện âm thanh nữa.

[Bé Dung cùng mình nói chuyện]

[Bé Dung đáng yêu quá]

[Bé Dung ơi...]

Giọng nói càng lúc càng trầm, mẹ nó, cái này mà cũng n*ng cho được!!!

Bé Dung sợ đến mức trốn vào trong chăn.

Cậu không hề chú ý đến bàn tay lúc vừa dán miếng ngăn pheromone của Tưởng Kha An có hơi run rẩy, mùi bạc hà chẳng những không bớt đi mà còn nồng hơn nữa, dường như đang đặc sệt lại thêm.

Nửa đêm, Quý Dung vì mắc tiểu mà tỉnh dậy, bé cưng mơ mơ màng màng đứng dậy, vừa dụi mắt vừa ngáp đi tới toilet, đèn toilet sáng lên, cậu gõ gõ cửa nhưng không có ai trả lời.

"Tưởng Kha An?"

Đầu óc có chút mơ màng, vừa dứt lời đã nghe được tiếng thở gấp kìm nén bên trong. Đầu óc lập tức online ngay, tỉnh cả người, không dám gõ nữa chỉ có thể đứng nép vào bên cạnh đợi chờ.

Sau một lúc lâu, cửa bị mở ra.

Bé cưng đang đứng dựa vào cửa ngã về phía toilet nhanh chóng được đỡ lấy, ôm chặt vào lòng.

"Cậu đang làm gì?"

Giọng nói khàn khàn từ phía trên đỉnh đầu vang lên. Quý Dung vội vàng đứng dậy muốn giải thích lại cảm nhận được da thịt mát lạnh khi tiếp xúc với nhau.

Tên biến thái Tưởng Kha An này không mặc quần áo!!!!

"Tớ...tớ..."

Đôi môi mềm đáng yêu lúc này chỉ có thể lập lại "tớ" liên tục, đầu óc không nghĩ nổi một câu trả lời hợp lý.

Tưởng Kha An vốn đã không thể kiềm chế được với bé cưng nhà mình, lúc này đôi mắt lại càng thêm đen, không biết vì sao lúc này cả người hắn rất nôn nóng.

Hắn nhìn chằm chằm Quý Dung trước mặt, gương mặt em ấy vì ngại mà hơi đỏ lên, khóe mắt đã có nước mắt, cả người ngại ngùng đáng yêu.

Hơi thở càng thêm khó khăn, cổ họng như bốc lửa, không chờ Quý Dung trả lời đã không kìm chế được mà cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại mà hắn đã mơ ước bấy lâu.

Cảm giác mềm mại ngọt ngào đó, trong nháy mắt lúc chạm tới đã làm cho mọi sự tỉnh táo còn sót lại tan rã. Mùi bạc hà mát lạnh lúc này trở nên nồng hơn, vừa lạnh vừa cay, ôm chặt lấy cả người bé cưng.

Hắn không thể kiềm được mà liếm lấy đôi môi đó, mút nó, gặm liếm, lại hôn dồn dập không ngừng.

Cả người bé cưng phát run, đôi mắt nhắm chặt, mũi phát ra vài tiếng hừ hừ chống đỡ.

"Mở miệng ra" Âm thanh thúc giục bên tai vang lên, cậu thở càng thêm khó khăn, dồn dập, vừa nghe được câu nói đó lập tức tỉnh táo bắt đầu chống cự.

"Không được... không"

Tưởng Kha An dường như mất hết lý trí, một tay đã bế được bé cưng lên đặt ngồi lên bệ rửa mặt.

Áo ngủ bị hắn kéo lên, cảm giác lạnh lẽo làm bé cưng nổi da gà, hai núm vú trước ngực cũng vì lạnh mà run run cứng lên.

"Bé Dung đẹp quá"

Hắn nhìn chằm chằm không chớp mắt, sau đó cúi đầu hôn lên.

"Đừng... lớp trưởng, cậu....a!"

Núm vú đang cứng đột nhiên bị miệng mút lấy làm cho cậu run rẩy cả người, cơ thể nhạy cảm khiến Quý Dung phải cong người.

"A... đừng mút"

Đầu lưỡi linh hoạt hết liếm rồi lại đè mạnh lên núm vú, nhưng dường như vẫn cảm thấy không đủ, lập tức xoa tròn liếm láp, vừa mút vừa chọc vào, tiếng mút vú liên tục vang lên.

Bé cưng đang bị mút vú cong người muốn trốn tránh, cảm giác tê dại từ núm vú truyền đến cả người run rẩy

Ngứa quá.... A

Núm vú bên trái bị chơi đùa không ngừng, còn bên phải lại cô đơn lạc lõng, vừa cứng vừa ngứa.

Ngứa quá... ngứa quá, ngứa quá

Cậu khó chịu giãy giụa, cả người lại bị Tưởng Kha An giữ chặt lấy.

Cơn ngứa dường như là liều thuốc độc làm tan đi lý trí, bé cưng không còn suy nghĩ được gì nữa, không còn kìm nén bản thân, tự thân vận động chạm vào bên còn lại.

Hơi thở bé cưng lập tức dồn dập hơn, cơn ngứa càng thêm điên cuồng, như điên cuồng mất trí mà xoa mạnh, sau đó cảm thấy không đã mà dùng sức bóp lấy.

Cả người run run, lại không có chút kỹ xảo tự mình chơi đùa càng làm khó chịu hơn, hai chân cậu khép lại cọ vào nhau, hắn mắt đầu nước mắt, nhìn về phía Tưởng Kha An cầu xin.

"Ngứa..."

Tưởng Kha An nghe vậy ngẩng đầu lên, nhìn thấy bé Dung đang đỏ mắt tự chơi vú, cả người như con chó điên mà nhào lên, nhanh chóng cắn núm vú đang ngứa bên này.

Hàm răng nhay nghiến, cắn ngậm làm núm vú sưng đỏ bị chơi đến ngả về một bên.

"Ưm... aaaa..."

Cảm giác tê dai khó thể chịu được từ nơi đó truyền đến, tiếng rên rỉ ngọt ngào bất ngờ vang lên, vừa ngứa vừa sướng như điên.

Hai mắt Quý Dung thất thần, eo cong lên, quần bên dưới không biết vì sao lại ướt nhẹp.

"Bé Dung..."

Đột nhiên, Tưởng Kha An ngừng lại.

"Bé Dung... sao lại khóc rồi?"

Giọng nói trầm thấp mê mang hỏi, môi hôn hôn lên mí mắt bé cưng.

"Đều tại cậu... đầu tại"

Quý Dung khóc nức nở tủi thân

"Tớ muốn, muốn đi tiểu cơ mà... huuhu..."

"Không sao... Bé Dung à, không sao hết... Bé Dung quá đáng yêu, là anh không tốt, là do anh"

Tưởng Kha An vừa nói, vừa gặm cắn lung tung bên cổ bé Dung, tay còn lại từ từ chậm rãi lột bỏ chiếc quần ướt kia.

Bé *** hồng hào lập tức xuất hiện, cảm giác lạnh lẽo làm Quý Dung hơi co người lại.

Cậu lại nức nở một chút rồi từ từ tỉnh táo lại.

"Cậu... cậu thả tớ ra"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.