Lớp Trưởng Tôi Là Người Mèo

Chương 64: Lòng Ganh Tị P2





Cuối cùng thì những lều trại của các lớp khối 11 đã dựng lên đầy đủ.

Với kinh nghiệm dựng trại hồi năm lớp 10 nên các lớp thao tác nhanh chóng trước khi đàn muỗi rừng kịp bay ra.

Trong khối chỉ có 2 người là Phong, Châu, Tuyết - những học sinh mới chuyển đến năm nay nên còn hơi bất ngờ với tốc độ dựng trại.

Đặc biệt, Phong lại chưa bao giờ cắm trại nên có thể nói là mới toanh như tờ giấy trắng.

Rất may là cậu đã sớm hoà nhập được cộng đồng, bắt tay dựng trại cùng với mọi người.
So với các lớp khác, lớp 11A1 dưới sự chỉ huy của Kì từ sáng đến giờ vận động khá "nhẹ nhàng" nên tốc độ cũng như hiệu quả công việc đương nhiên vượt trội.

Dựng trại xong, trong khi đám con gái đang bày biện, chuẩn bị đồ ăn tối và buffet nướng thì nhóm con trai cũng thân thiện, bu vào phụ những lớp khác một tay một chân.
Lúc này thì mấy lớp trưởng lớp khác mới thấm nhuần tư tưởng và lịch trình lí tưởng của Kì.

Nhưng cũng hơi trễ quá rồi.
Đến gần 20 giờ, các lớp cũng đã vệ sinh tươm tất và ăn uống đầy đủ.

Các lớp cũng ngồi quây quần lại làm bữa buffet nướng thịnh soạn.

Mỗi lớp có gì góp nấy, chủ yếu là giao lưu cuối năm học.

Quản trò chắc chắn chẳng ai khắc ngoài cặp đôi Hùng Hào rồi.


Và đương nhiên chủ nhà có lợi thế và giành được nhiều phần quà trong các trò chơi.
Thầy Địa Lí lần này không tham gia quản trò, thầy chỉ lẳng lặng tham gia và quan sát.

Nhiều năm tổ chức đi thực tế như này rồi nhưng đây là lần đầu tiên thầy cảm thấy hài lòng về mặt chuẩn bị và tổ chức nhất.

Đặc biệt là cô học trò Tiểu Kì.
Ngoài môn Thể dục ra, hầu như các thầy cô bộ môn khác đều không mấy thích thú với cô học trò này.

Nào là cúp học, nào là vắng học, rồi đi học nhưng lại ngủ gà ngủ gục, không chép bài,...!Năm rồi thầy không dạy lớp 11A1 nhưng lúc nhận lớp nghe nhiều thầy cô phàn nàn.

Nhưng cô nhóc này là con gái nuôi của cô Hiệu Phó nên cũng không ai dám phê bình ra mặt.
Thế nhưng lần này, Tiểu Kì lại làm thầy rất ấn tượng.

Đầu tiên, mặc dù lúc thông báo về chuyến đi, Tiểu Kì vắng học liên tục 1 tuần nhưng lúc đi học lại đã chuẩn bị tươm tất cho chuyến thực tế dù chỉ còn 3 ngày.
Ban đầu, nhận bản lịch trình chuyến đi của cô, thầy cũng không thoải mái lắm vì mọi năm đều do thầy chỉ huy đoàn đi và không hề trục trặc gì.

Nhưng đến hôm đi thì mới thấy cách làm của cô học trò này khá hiệu quả.

Ngay cả tiệc buffet và giao lưu buổi tối này cũng là do cô lên kế hoạch và chuẩn bị MC.

Càng nghĩ thầy càng ưng ý cô học trò này.

Có khi năm sau thầy sẽ áp dụng lịch trình này cho khoá sau hoặc biết đâu là "bắt" cô đi theo dẫn đoàn.

Nghĩ đến, thầy mỉm cười, gật gù.
- Ủa Mạnh, cậu thấy Kì đâu không?
Dựng trại xong, cả lớp chia nhau đi thay đồ, ăn uống rồi chuẩn bị buffet.

Mãi tới bây giờ, mọi người mới được ngồi nghỉ.

Châu từ chiều cứ bám theo Kì.

Đến lúc làm buffet mới tách ra rồi mất hút từ đó.

Cô dáo dác nhìn quanh nhưng không thấy, liền hỏi Hương.
- Tiểu Kì hả? Tớ cũng không biết nữa.
Cứ thế Châu và Tuyết đi hỏi mọi người xem Kì ở đâu.
- Ủa Hương, cậu thấy bé Kì đâu không?
- Sư tỷ mệt nên đang nghỉ trong lều trại á.
- Lều trại hả? Trời ơi làm nãy giờ tớ đi kiếm...
Chưa kịp cảm ơn Hương thì...
- Và...!mời bạn Châu lớp 11A1
Thế là Châu bị tên Hùng túm vào tham gia trò chơi lớn.


Mặc dù cô nàng ra sức chống đối nhưng quản trò nhìn vậy lại càng hả hê và đưa sức ép đám đông để bắt cô nàng tham gia.

Thấy vậy, Tuyết đành đi tìm Kì một mình.
Tại lều trại lớp 11A1, Tiểu Kì nằm cuộn tròn trong bộ chăn gối ngủ.

Lúc này, cô như con rô bốt đã hết pin, tay chân rã rời.

Mắt nhắm nhưng miệng vẫn cố ăn để nạp lại năng lượng.

Cạnh bên, Phong ngồi "ngoan ngoãn" đút đồ ăn cho Kì.
Thật là cô mèo ngốc này, cậu chiều riết sinh hư rồi.

Nhưng hư thế nào thì vẫn không thể phủ nhận, Tiểu Kì rất giỏi.

Mặc dù, bề ngoài cô nhóc này rất lười và không có kỉ luật.

Nhưng nhìn những thành quả cô có được và cách cô chuẩn bị và dẫn dắt chuyến đi này, không ai có thể phủ nhận năng lực của cô.

Hoá ra chức vụ lớp trưởng không phải tự dưng mà lớp 11A1 giao cho cô.
- Tớ no rồi.

Cậu ra chơi với mọi người đi.

- Kì thì thào.

- Không cần đâu.

Tớ ở lại với cậu.
Phong lên tiếng.

Một phần, cậu lo sức khoẻ của Kì vẫn còn yếu sau 1 tuần nghỉ bệnh.

Một phần, cậu cũng khá e dè giao lưu với mọi người.

Cậu chuyển trường cũng mới 1 năm nhưng thực chất đây là năm đầu tiên cậu đến trương học.

Trước đây cậu chỉ học tại nhà, có thầy giáo riêng.

Vậy nên khoản giao tiếp này, cậu khá lúng túng.
- Ừmmm
Tiểu Kì không phản đối.

Đi cùng với Phong lâu rồi, cô hiểu tính cậu nhất trong lớp.

Đây đúng chuẩn là công tử bột được nâng niu và giấu kĩ trong nhà nên nhiều thứ vẫn còn ngáo ngơ lắm.


Nếu không phải vì cậu hiền lành, không hóng hách, dễ sai, dễ bảo và chịu học hỏi thì chắc cô cũng chả thể chơi với cậu bạn này.

Mặc dù muốn dẫn cậu ra ngoài để hoà nhập với cộng đồng nhưng lúc này cô rã rời, không thể bay nhảy thêm tí nào được nữa.
- Tiểu Kì!...!A...
Tuyết bước vào lều tìm Kì thì một cảnh tưởng "lãng mạn" đập ngay vào mắt cô.

Tiểu Kì đang nằm gối đầu lên đùi Phong.

Mà Phong lúc này đang nằm đút thức ăn cho Kì, bàn tay vẫn còn đang đặt ở miệng cô.
Tuyết cảm thấy khó thở.

Cô đã thích Phong rất lâu và đã ngỏ ý với cậu.

Nhưng cậu vẫn từ chối cô.

Ban đầu nhìn Phong và Kì thân thiết, ai cũng chọc nhưng cô nghĩ gu của Kì không thể là Phong và ngược lại.

Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cô vừa buồn vừa tức giận.
Tại sao Phong lại thích một người lười nhác, vô kỉ luật như Kì chứ?
Cố đè nén cảm xúc, Tuyết bước vào nói:
- Phong, thì ra cậu ở đây, làm tớ tìm mãi.
- Cậu tìm tớ có chuyện gì vậy? - Phong ngạc nhiên.
- À...!lớp mình phụ trách quản trò tiệc buffet tối nay.

Nhưng mấy bạn nam lớp cũng mệt rã rời rồi nên mấy cậu đó tìm cậu hỗ trợ đó.
- Được rồi.

Vậy tớ ra ngay đây.
Phong vội nhắc nhẹ đầu Kì lên và kê gối cho cô trước khi rời đi.

Dĩ nhiên hành động này Tuyết nhìn rất rõ và vô cùng khó chịu.
Mãi đến khi Phong đã đi xa khỏi lều, Tuyết mới tiếp tục nói.
- Tiểu Kì, cậu có thể giúp tớ một chuyện được không?
Lúc này, Kì mới hé mắt nhìn.
- Chuyện gì vậy?
- Tớ có tâm sự, một nói riêng với cậu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.